Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Niên Tiểu Hoa
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 368: Đại sư mắt mù
Chương 368: Đại sư mắt mù
Trưởng tôn của đại phòng trở về nhà rồi!
Hôm nay, trên người hắn đặc biệt mặc một bộ y phục mới, nhưng y phục là người Tống gia mang đến, không ngờ hắn gầy đi nhiều như vậy nên hơi rộng.
Tam Nha làm việc nhiều, ở nhà không thiếu lúc khâu khâu vá vá, cho nên xe chỉ luồn kim đối với nàng ấy mà nói quả thực đơn giản giống như ăn cơm uống nước. Chỉ trong chốc lát, nàng ấy đã vá xong một mảnh vải lớn, đường kim mũi chỉ chắc chắn và đều đặn, vô cùng đáng kinh ngạc.
Những người ở lại Tống gia, ví dụ như ba Trục lý Đại Diêu thị, Bùi thị, thậm chí là Tống Đạt, Hoắc Lâm, và cả nàng nữa, tất cả đều được phát một cành liễu dùng để đánh Tống Hiển.
Mà hai ngày sau đó cũng là đại sự của Tống gia.
Ngưu Đại Lực nhìn mà hai mắt đỏ ngầu.
"Ta cũng không muốn trở thành kẻ mù đâu…" Tiếc rằng, Ngưu Đại Lực bên cạnh lại chen vào một câu.
Tống Hiển nắm lấy tay nàng ta: "Khi ta không có ở đây, đứa nhỏ thế nào? Có ai bắt nạt nàng không?"
"Nương!" Tống Hiển quát một tiếng.
Đại Diêu thị lập tức nổi giận: "Tống gia chúng ta không phải loại người hành hạ tức phụ nhi! Trước đây nàng ta luôn ở lại Bùi gia, chỉ mới trở về Tống gia mấy hôm nay, vừa về chúng ta đã mời đại phu đến xem, đại phu nói nàng ta hiện giờ bị bệnh, dễ tức giận, dễ suy nghĩ lung tung, hay để tâm những chuyện vụn vặt, nhưng mà… Hài tử trong bụng không sao, vẫn khỏe mạnh."
Chẳng phải nhị tỷ đã nói với mẫu thân rằng muốn nàng ấy sau này trở thành một đại sư sao?
Tống Tam Nha là một đứa trẻ hiếm có, thậm chí còn ngoan ngoãn và hiểu chuyện hơn cả ca ca của nàng là Tống Tuân, nói ít làm nhiều, nếu không phải Tống Anh đã nói trước quy tắc học thêu hoa thì e rằng lúc này nàng ấy chỉ muốn đâm đầu vào thêu thùa mười hai canh giờ không ngừng nghỉ.
Trời còn chưa sáng, Tống lão gia tử đã dẫn nam nhân duy nhất còn ở lại trong thôn của Tống gia - Tống Dần Sơn lên huyện thành đón người.
Đến trưa, mọi người đã trở về.
Cảm giác cực kì khủng hoảng.
Tuy hôm nay là đại sự, nhưng Tống Mãn Sơn không có thời gian trở về, Tống Kim Sơn và Nguyễn thị cũng vậy, bên phía cửa hàng vô cùng bận rộn, vậy nên để Tống Tuân đại diện cho nhị phòng.
Tống Anh giả vờ không hiểu, thản nhiên nhìn lại ông ấy. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nói đến đây, Tam Nha run rẩy rồi lập tức gật đầu lia lịa.
Tống Anh tốt bụng cho bọn họ mượn xe lừa ra ngoài.
…
Với nền tảng vững chắc này, Tống Anh vô cùng hài lòng.
"…" Tống Anh.
Nàng ấy không muốn trở thành kẻ mù đâu!
Không cố gắng thì làm sao có thể trở nên giỏi giang được? Nàng ấy muốn kiếm thật nhiều tiền, như vậy thì mẫu thân nàng sẽ không còn keo kiệt nữa. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tống Anh liếc mắt nhìn, nàng cảm thấy dường như Tống Hiển đã chịu không ít khổ cực. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Lão gia tử liếc nhìn Tống Anh.
Tam Nha đã thích ứng với môi trường mới sau hai ngày, bình tĩnh học thêu hoa trong tiếng khóc thống khổ của Ngưu Đại Lực.
Nàng ấy và Ngưu Đại Lực là hai thái cực đối lập nhau.
Tam Nha ngẩn người.
"Không có đại sư nào là kẻ mù." Tống Anh liếc nhìn nàng ấy rồi bổ sung một câu.
Trước cửa Tống gia đã đặt sẵn một chậu than lớn.
Thấy Tam Nha ngoan ngoãn như vậy, Tống Anh cảm thấy rất yên tâm.
Tống Phúc Sơn làm cha, đỡ lấy Tống Hiển, lão gia dẫn đầu xuống xe trước, tiếp đến là hai cha con này, sau đó là Tam thúc và Tống Thắng, Tống Võ, cuối cùng là Tống Tuân.
Trước đây là một tiểu sinh trắng trẻo, ngoại hình không tệ, nhưng bây giờ vừa gầy vừa đen, toàn thân toát ra vẻ mệt mỏi, xấu đi rất nhiều. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Một người trầm lặng, một người hoạt bát.
Sắc mặt Tống lão gia tử thay đổi một chút, Đại Diêu thị hừ một tiếng: "Ai bắt nạt nàng ta chứ? Nàng ta không bắt nạt người khác đã là tốt lắm rồi…"
"Đại Lang! Chàng đã trở về rồi!" Bùi thị xông tới, nước mắt rơi lã chã. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Tam Nha, tuy rằng Tam thẩm ép buộc muội học, nhưng mọi việc vẫn phải tùy vào ý muốn của bản thân. Ta biết muội chăm chỉ, nhưng muội phải nhớ kỹ một điều rằng thêu thùa rất hại mắt, vậy nên… sau này khi ta dạy muội, muội chỉ được thêu vào ban ngày khi ánh sáng tốt, khi nào thêu được nửa canh giờ thì phải nhắm mắt nghỉ ngơi một chút, trừ khi có tình huống đặc biệt, nếu không thì buổi tối không được thức khuya thêu." Tống Anh nói trước một câu.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.