Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Niên Tiểu Hoa
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 106: Giá sỉ
Nếu trong đàn vịt cũng có con lợi hại như vậy...
Trong nhà có các lão gia phải hầu hạ, áo tới duỗi tay, cơm tới há miệng, khó tránh phân tâm.
Mỗi ngày gói bánh ú, Tống Anh đều để lại một ít chia cho người Tống gia ăn thử, Tiểu Diêu thị sẽ nhờ Đại bá phụ đưa số bánh được chia cho tứ phòng mang đến cho Tống Mãn Sơn. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Vậy thì càng tiện hơn, thậm chí không cần nhân sâm tinh phải ra ngoài chăn vịt mỗi ngày...
Trước đây lúc ở Tống gia, gà con lông vàng còn biết ăn mảnh đấy, bây giờ lại trở nên hiểu chuyện rồi à?
Đương nhiên, đầu óc thì nhẹ nhàng, nhưng cơ thể lại... Gần đây Tống Anh mệt muốn c·h·ế·t.
Chương 106: Giá sỉ
Thấy Tiểu Diêu thị mở miệng, Tống Anh không mặn không nhạt hỏi: "Hai mươi cái có đủ không? Dù sao tiểu thúc thúc cũng là áp quan*, người quen cũng đều là bằng hữu làm lương quan** đúng không? Vậy đừng tự ném mặt mũi của mình đi, ta thấy hay là lấy một trăm cái đi. Bằng hữu lui tới còn phải hiếu kính cấp trên, bánh ú này của ta sẽ không khiến hắn mất mặt."
Tới hai ngày trước Đoan Ngọ, tất cả mọi người Tống gia đều trở về nhà.
Thức ăn của đám gà con cũng được thêm chút rau dại được tưới bằng linh thủy, nhưng điều khiến Tống Anh ngạc nhiên chính là vậy mà Đại Hoàng lại nỡ nhường số rau dại đó cho những con gà khác.
Ngày đầu tiên về nhà, Tống Mãn Sơn đòi hai mươi cái bánh ú. Số lượng bánh Tống Anh cho người Tống gia có giới hạn, nếu đã gói xong 5000 cái bánh ú của ngày hôm đó, số bánh ú còn thừa có thể mang ra ngoài bán lẻ, nhưng phải đưa tiền.
Chuẩn bị nhân cho 5000 cái bánh ú cũng không phải chuyện dễ dàng. Gần như ngày nào nàng cũng thức khuya dậy sớm để làm việc, ngay cả bên Tống gia cũng không ngừng gói bánh ú, sự nhiệt tình của mọi người cũng đã giảm xuống.
Tống Anh không biết có phải việc mình răn dạy Đại Hoàng có tác dụng hay không mà mấy ngày sau, nàng phát hiện lượng cơm mà đám gà con ăn tăng lên rõ rệt.
Trong nhà nhiều người hơn, cũng ồn ào hơn.
Cho nên bây giờ Tống Anh mới phải đặc biệt đến Tống gia trông chừng.
Ngẫm lại cũng thấy tiết kiệm được khá nhiều sức lực.
Tống Mãn Sơn không giống các huynh đệ khác, bởi vì là ấu tử nên được nuông chiều từ nhỏ đến lớn.
"Buôn bán mà thôi, nói gì đến hiếu thảo hay không hiếu thảo chứ." Tống Anh che miệng thẹn thùng cười, sau đó thay đổi sắc mặt, "Tứ thẩm thẩm muốn mua nhiều nên ta sẽ lấy giá sỉ cho người. Người xem thử muốn lấy nhân gì?"
Đám gà con trông vô cùng có tinh thần, trên người sạch sẽ, lông xù màu vàng cực kỳ đáng yêu. Ngoài ra, con gà mái già kia cũng không bị Đại Hoàng bắt nạt nữa, thế nhưng ngày nào cũng đẻ hai quả trứng to bằng nắm tay.
Chuyện khác không nói, chỉ mình tiểu thúc thúc Tứ phòng đã đủ khiến người ta đau đầu rồi.
** Lương quan: chức quan quản lý lương thực thời xưa
Hiện giờ Tống Mãn Sơn về nhà ở, ăn bánh ú càng tiện hơn.
Tống Anh cũng không biết đã có chuyện gì xảy ra, nhưng nàng rất vui mừng... (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Nhị Nha, thúc thúc ngươi nói muốn đi uống rượu với người khác, muốn hai mươi cái bánh ú..." Mấy ngày nay, số lượng bánh Tiểu Diêu thị gói được rõ ràng đã ít đi.
Bên Đại phòng, Tống Hiển đưa thê tử Bùi thị trở về. Bên Nhị phòng, cha nàng cũng không đến bến tàu khuân vác nữa, ở nhà phụ giúp một chút. Còn Tứ phòng, tiểu thúc thúc Tứ phòng cũng được nghỉ, về nhà nghỉ ngơi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tiểu Diêu thị vừa nghe vậy thì hai mắt sáng rực: "Vậy, vậy nghe ngươi. Nhị Nha, thúc thúc ngươi đúng là không uổng công thương ngươi lúc trước mà!!"
Nhưng Tống Mãn Sơn dù sao cũng là người trong nhà, lần đầu tiên đến lấy bánh ú, Tống Tuân mở miệng nói phải ghi nợ, bị Tống Mãn Sơn chỉ vào mũi mắng. Lúc ấy lão thái thái không nói gì, lấy hai mươi cái phá lệ cho hắn ta. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tống Anh cảm thấy, chờ đến khi Đại Hoàng lớn hơn một chút, nói không chừng còn có thể để Đại Hoàng dẫn đàn gà ra ngoài kiếm ăn nữa đấy. Nó thông minh và lợi hại như vậy, dẫn những con gà khác ra ngoài hẳn là không thành vấn đề...
* Áp quan: chức quan quản lý việc đóng/mở cửa trên sông, suối, kênh để trữ/xả nước và cho thuyền bè qua lại thời xưa (đọc tại Nhiều Truyện.com)
May mà tiền công mỗi ngày không ít, nếu không e rằng đã sớm ghét bỏ bánh ú rồi.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.