Dựa Vào Không Gian Mở Quán Ăn Bán Nông Sản
Tây Lương Miêu/西凉喵
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 12
Cô đứng dậy vươn vai, cuối cùng cũng hoàn thành, lúc này mặt trời đã sắp xuống núi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Đợi đến trưa mai là có thịt ăn rồi! (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Có khô gà.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Lại phối hợp với chút âm nhạc mới, thế là xong.
Bận rộn một ngày, Lâm Hoài Hạ mệt mỏi không muốn nói gì, bà Táo cũng không quấy rầy cô đòi ăn thịt nữa, ăn xong thức ăn cho mèo tự động chui vào ổ mèo nằm. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Từ Thanh Trúc không khách sáo, mỗi tay cầm một túi rau muối đi về.
Bấm vào xem, vườn rau mùa xuân, rừng núi xanh phía sau, những ngọn cải dầu xanh mơn mởn, rau hẹ tươi non, rau dền xinh đẹp, còn có khoảng sân cổ kính dưới chân núi với chú mèo sữa nhỏ đang nằm phơi nắng trong sân, cùng đôi bàn tay mịn màng trắng trẻo nấu nướng.
Lâm Hoài Hạ bảo anh ấy đợi một lát, lấy hai túi đựng đồ tươi ra, nhét đầy rau muối vào.
“Meo~”
Hôm nay nắng đẹp, buổi chiều Từ Thanh Trúc cầm máy ra sau núi chụp phong cảnh, Lâm Hoài Hạ dọn bàn ghế ra sân, pha cho mình một bình trà thảo mộc, vừa phơi nắng vừa biên tập video.
“Có thịt tươi không?”
Uống thì uống, cô đổ một ít ra đĩa cho bà ấy: “Đợi nguội thì l**m.”
“Tạm.”
Từ Thanh Trúc xem qua một lần, cảm thấy khá ổn, anh ấy trực tiếp chèn thêm cảnh quay trống vào, có cảnh quay thích hợp liên kết, tổng thể video trông đẹp hơn rất nhiều.
Với sự giúp đỡ của Từ Thanh Trúc, buổi quay video diễn ra rất suôn sẻ, hai người còn được ăn trưa trước mười hai giờ.
“Không, nhà tớ có nuôi gà đâu, cậu muốn ăn thịt tươi thì bảo mẹ tớ mai đi chợ mua cho một con.”
“Bây giờ không được ra ngoài, lấy đâu ra chợ?”
Hina
Chương 12
“Vãi, Lâm Hoài Hạ, quay đẹp như thế mà cậu không định lộ mặt à?”
Đối với những người quan tâm đến ẩm thực, chỉ cần tùy tiện kéo xuống mục video ẩm thực hai ngày nay là một đống các loại thịt cá đập vào mắt, tất cả đều đỏ chói, đậm chất năm mới.
Lâm Hoài Hạ: “Chiều nay tớ chỉnh sửa rồi đăng lên mạng xem sao.”
“Ừ, tớ về đây.”
“Chậc chậc, tớ nói này, quay cả mặt có khi cậu thành người nổi tiếng luôn đấy.”
Khi đăng video lên, Từ Thanh Trúc liếc nhìn tài khoản: “Sao cậu lại đặt tên là Quán ăn vặt nhà họ Lâm, chẳng có chút hoa mỹ mới mẻ nào.”
Bây giờ vẫn là dịp Tết, hầu hết các blogger ẩm thực trên mạng đều đang chia sẻ thịt cá. Có rất nhiều người quay cơm tất niên, hai ngày hôm nay mới bắt đầu chỉnh sửa đăng lên mạng.
“Ok, chờ khi nào trở thành blogger ẩm thực hàng đầu kiếm được nhiều tiền, chị đây sẽ bao chú em ăn uống no say.”
“Không, quay cảnh tớ nấu ăn là được rồi.”
“Có mà, chỉ ít người mua thôi.”
“Vậy bảo mẹ cậu ngày mai mua giúp tớ một con.”
“Meo!”
Từ Thanh Trúc uống một bát canh cá viên rau dền trước: “Đã, ngon thật, rất tươi. Mỗi tội bánh rau hẹ với cải dầu xào hơi nguội.”
Ha, đúng là tổ tông.
Sau khi chỉnh sửa sơ qua, đang tìm nhạc nền phù hợp thì Từ Thanh Trúc đã quay về.
So với những thứ này, trang mới đầu xuân của Lâm Hoài Hạ lại vô cùng bắt mắt.
Lâm Hoài Hạ: “À mà, nhà cậu có thịt gà không?”
Buổi tối, Lâm Hoài Hạ đi ngủ sớm, lại không biết video mình đăng tải lúc chiều đã hơi nổi tiếng.
Một tiếng này không giống âm thanh mềm mại mỏng manh vừa rồi, hung dữ đến mức xù hết cả lông.
Lâm Hoài Hạ thuận miệng đáp lại, tải video lên xong xuôi, kiểm tra không có vấn đề liền đóng máy tính lại.
Từ Thanh Trúc bĩu môi: “Để xem mấy phút nổi tiếng này của cậu kéo dài được bao lâu.”
Nói nhảm, hai món này chuẩn bị mất nửa tiếng, giữa mùa đông không nguội mới là lạ.
“Tớ xem xem.”
Lâm Hoài Hạ cười v**t v* một cái.
“Cũng ổn.”
“Vậy cậu chỉnh đi, lát nữa tớ giúp cậu quay mấy cảnh trống.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Từ Thanh Trúc ngoài miệng nói muốn Lâm Hoài Hạ lộ mặt, nhưng khi quay vẫn tự giác tránh mặt cô.
“Chỉnh xong chưa?”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.