Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 65: Đệ Nhất Thế Hệ Này
Cả người Mộ Thiên Duật đột nhiên phóng ra một mà sương màu tím, màn sương bao trùm lấy y, cũng che giấu luôn thân thể y vào bên trong.
Phong nhạn của Âu Mã Thành đánh vào màn sương liền biến mất vô ảnh vô tung.
"Đây là vũ kỹ gì ?" - Âu Mã Thành có chút kinh ngạc, tâm phòng bị lập tức đẩy lên cao.
Nhưng chưa chờ hắn định thần, sương tím đã lan rộng bao trùm cả sàn đấu, cũng bao phủ luôn cả Âu Mã Thành.
"Vậy mà có thể che giấu được thần thức của cường giả Hóa Hải Cảnh" - Tam Đương Gia ngồi phía trên, đột nhiên có chút lo lắng.
Chỉ có lão gia chủ thì lộ nét nghi hoặc, ánh mắt không tự chủ liếc về phía Nhị Đương Gia.
Bên trong màn sương hoàn toàn yên tĩnh, không có lấy một tiếng động, tất cả những gì bọn họ thấy chỉ là một màu tím quỷ dị.
Không biết qua bao lâu, màn sương dần tan đi, để lộ một khung cảnh làm người khác sững sờ.
Chỉ thấy Âu Mã Thành nằm gục trên sàn đấu, đã b·ất t·ỉnh, mà Mộ Thiên Duật thì bình thản đứng đó, dường như chưa hề cử động.
"Thành nhi!"
Tam Đương Gia gầm lên, thân hình phóng lên sàn đấu, tới khi xuất hiện đã quỳ bên cạnh Âu Mã Thành.
Y tức giận nhìn Mộ Thiên Duật:
"Dám đả thương con ta, muốn c·hết ?"
"Túy Tử, đây là Đại Điển Gia Tộc, không phải chỗ để ngươi làm loạn. Lui xuống!" - Nhị trưởng lão quát lên.
Tam Đương Gia không có cách nào, chỉ có thể nuốt cục tức này vào bụng, mang Âu Mã Thành đi xuống.
Đại Điển lần này coi như thất bại triệt để.
Tôi Thể Cảnh đã không được Đệ nhất, ngay cả Hóa Hải Cảnh cũng mất luôn ba vị trí đầu, tam tộc chi hội đã là vô phương, càng đừng nói đến tham dự Vũ Yên Phái.
Đám đông phía dưới thì không khỏi nhìn về phía Mộ Thiên Duật.
Việc một phân chi đánh bại dòng chính không phải là chuyện hiếm, nhưng mỗi lần chiến thắng đều là thắng thảm, nào có giống như tên này, nhẹ nhõm như vậy.
Hơn nữa đối phương làm sao thắng, sử dụng vũ kỹ gì cũng không ai biết.
Mộ Thiên Duật đi xuống sàn đấu, đôi con ngươi liếc về phía Âu Dương Phong, mặc dù khuôn mặt không để lộ, nhưng Âu Dương Phong có thể nhận ra đối phương đang cười.
Đến lúc này, hắn làm sao không biết gã đang nhắm vào mình.
Nhưng vì sao ? Hắn tự nhận chưa từng gặp qua y.
Nhị trưởng lão bước lên phía trước cao giọng nói:
"Lượt thi đấu thứ nhất kết thúc, tiếp tục bốc thăm chiến đấu lượt thứ hai. Quy định không đổi" - Nói xong, lão lại ném ra bốn quả cầu.
Âu Dương Phong nhảy lên bắt lấy quả gần nhất, khi mở ra, bên trong là một mảnh kim loại màu xanh.
"Phong ca" - Tiếng gọi của Viên Viên cất lên từ phía sau, của nàng vậy mà cũng là màu xanh.
Nhị trưởng lão hô lớn:
"Trận thứ nhất, Âu Viên Viên cùng Âu Dương Phong. LÊN ĐÀI"
Thiếu nữ chỉ đứng yên bất động, nàng về phía Nhị trưởng lão khẽ lắc đầu:
"Nhị Trưởng lão, trận này ta bỏ cuộc"
"Viên Nhi, ngươi chắc chắn ?" - Nhị trưởng lão hỏi lại.
"Ta chắc chắn"
"Nếu đã như vậy, Âu Dương Phong trực tiếp tiến vào chung kết. Trận đấu thứ hai, Âu Chí Bình cùng Mộ Thiên Dật. LÊN ĐÀI"
Âu Dương Phong bước đến gần nữ tử, nhẹ giọng nói:
"Viên Nhi, uội không cần làm như vậy"
"Phong ca, tên họ Mộ kia có điểm kỳ quái, dường như là cố ý nhắm vào huynh. Huynh phải cẩn thận"
....
Âu Chí Bình vác song chùy, khuôn mặt hết sức khó coi.
Hắn cứ nghĩ vị Âu Dương Huyền kia không tham dự, vậy thì chí ít có thể giành được ba vị trí đầu, tham dự Tam Tộc Chi Hội.
Ai ngờ nữ tử kia lại là Hóa Hải Đệ Nhị Cảnh, giờ lại thêm một tên thần thần bí bí tới từ Quan Hoa Trấn.
Nếu trận này thua, vậy trận sau liền đụng Âu Viên Viên, tỷ lệ chiến thắng cũng không cao.
Âu Chí Bình còn đang suy tư, đối thủ của y đã động, thân thể đối phương lần thứ hai tuôn ra làn sương màu tím, bắt đầu che phủ sàn đấu.
"Lại là chiêu này!" - Âu Chí Bình không dám coi thường, cả người thi triển Hoàng Kỹ phòng ngự
Một tầng quang tráo bao phủ lẫn người y.
Bất kể đối thủ định làm gì, miễn là phòng ngự vẫn còn liền vô phương chiến thắng.
Mộ Thiên Dật nhìn đối phương, đôi con ngươi lại lóe lên ánh tím tà dị.
Trận đấu này cũng y hệt trận vừa nãy, cũng là màn sương tím, cũng là sự yên lặng đến kỳ lạ
Không biết qua bao lâu, từ dưới sàn đấu có người hô lên:
"Sương tan đi rồi!"
Ở phía trên, cảnh tượng trận đấu khi nãy lại tiếp diễn, Âu Chí Bình nằm sấp trên mặt đất còn Mộ Thiên Dật đứng đó, hai tay khoanh trước ngực.
"Tên này rốt cuộc làm cách gì ?"
“Cứ phóng ra sương tím, đối thủ liền ngã nhào, không lẽ trong sương tím có độc ?”
"Không nghĩ lần này Quang Hoa Trấn lại mang tới nhiều bất ngờ như vậy. Xem ra vì Đại Điển này, có kẻ tốn không ít tâm tư"
Tam Đương Gia liếc nhìn vị Phân Gia tới từ Quan Hoa Trấn, có chút bất thiện.
Đối phương đánh bại con của y, cục tức này đến giờ vẫn không thể nuốt trôi.
"Tam Đương Gia quá khen rồi, cũng là do Nhị Đương Gia có ý tài bồi" - Phân gia Quan Hoa Trấn là một vị phụ nhân không xiêm không nịnh chắp tay đáp lời.
Tam Đương Gia hừ lạnh, đối phương đã nói như vậy hắn cũng không thể tiếp tục chỉ trích, dù sao hai người đều cùng một phe.
"Âu Chí Bình đã mất năng lực chiến đấu. Mộ Thiên Dật cùng Âu Dương Phong quyết chiến trận cuối cùng" - Nhị trưởng lão cao giọng tuyên bố.
Âu Dương Phong sắc mặt âm trầm, đối phương thực sự quá bí hiểm, đã hai trận đấu trôi qua, vậy mà ngay cả nửa điểm thông tin về y cũng không có.
"Phong ca, cẩn thận" - Âu Viên Viên nắm lấy tay hắn.
Âu Dương Phong gật đầu, bước lên sàn đấu, hắn nhìn Mộ Thiên Dật, mở miệng nói:
"Ta tự nhận chưa từng gặp qua ngươi, nhưng vì sao ngươi luôn có địch ý với ta"
Mộ Thiên Dật ngẩng đầu, lần đầu tiên phát ra âm thanh:
"Bởi vì ngươi đắc tội với một người không nên đắc tội"
"Đắc tội ai ?"
Họ Mộ không đáp, làn sương tím lần thứ ba xuất hiện.
Nhìn làn sương bao phủ sàn đấu, Âu Dương Phong tiến vào trạng thái cảnh giác.
Thấy hắn như vậy, Mộ Thiên Dật cười nhạt:
"Ngươi hẳn là đang tự hỏi ta dùng cách gì để chiến thắng bọn chúng? Đừng lo, rất nhanh thôi ngươi liền sẽ theo chân chúng"
....
Trong lúc trận chiến đang diễn ra, cách đó vài chục dặm bên trong Vân Đồ Sơn có một người đang di chuyển.
Tốc độ của người này rất nhanh, chỉ vài nhịp thở đã vượt qua vài trăm mét.
Bóng người di chuyển hồi lâu, đến một khu đất trống thì đột ngột dừng lại, bàn tay sờ lên mặt đất:
"Nơi này có dấu tích của chiến đấu, tại sao đêm qua ta lại không cảm thấy chút gì ?"
Thực lực của y đã vượt qua Tụ Đan Cảnh, thần thức có thể bao phủ rất xa, khu vực này đêm qua y đã đi qua một lượt, chính là không hề phát hiện được thứ gì khả nghi.
Cứ như thể dấu tích mọc ra từ hư vô vậy.
Đang suy tư, gã chợt ngẩng đầu.
Có khí tức của người sống.
....
Cách đó không xa, một con rết đang bò rất nhanh.
Thân hình nó dài đến mười mét, hai bên hông gắn đầy những cái chân lớn nhỏ đang không ngừng khua đạp, tạo thành những tiếng lạo xạo ma sát với mặt đất.
Đây là một con Hắc Thiết Ngô Công, có cấp bậc Hoàng Thú Sơ Giai, thực lực tương đương với cường giả Hóa Hải Đệ Tứ Cảnh.
Nó là bị mùi máu hấp dẫn tới.
Mùi máu phát ra từ một nam tử, cả người vận một bộ hắc y rách nát, đôi mắt đóng chặt, dường như đ·ã c·hết.
Dù là vậy, con rết vẫn cẩn thận dò xét hồi lâu, sau khi phát hiện không có gì nguy hiểm mới mở ra cái miệng đầy răng, tính cắn một ngụm.
Nhưng đúng vào lúc này, nam tử đột nhiên mở bừng mắt, trong con ngươi lóe lên sắc xanh tà dị.
Hắn lập tức bật dậy, bàn tay vỗ ra một chưởng đánh vào cằm con Ngô Công.
Lực đạo mạnh đến mức làm hàm răng của nó gãy vụn, đồng thời cũng khiến cái đầu Ngô Công nứt ra làm đôi, máu tươi từ đó chảy ra, phun xối xả lên mặt đất.
Ngô Công rít lên một tiếng đầy đau đớn, sau cùng không cam lòng mà đổ gục xuống, tạo thành một vệt lõm sâu cỡ nửa trượng.
Nó c·hết.
Nam tử vẫn chưa hết bàng hoàng, ánh mắt cảnh giác nhìn ngó xung quanh, sau khi xác nhận không còn gì nguy hiểm mới đặt tay lên ngực, nhíu mày thật sâu:
"Ta vậy mà còn sống"
Người này không ai khác chính là Âu Dương Huyền.
Đêm qua sau khi đâm dao vào ngực, hắn liền mất đi tri giác, chuyện xảy ra sau đó hắn hoàn toàn không nhớ một chút gì.
Hiện tại trời đã sáng, bốn bề yên tĩnh không có lấy một bóng người, càng đừng nói tới Lãnh Vô Yên cùng cỗ xe ngựa.
Xem ra suy đoán của hắn không sai, đối phương đến đây hẳn là vì nàng.
Việc hắn còn sống đã chứng minh máu của nàng có công dụng chữa trị thương tổn, à nàng có lẽ cũng đã bị nó đưa đi.
Âu Dương Huyền mệt mỏi nằm dưới đất, có chút trầm ngâm.
Hoàn cảnh đêm qua quả thật là cửu tử nhất sinh, lựa chọn t·ự s·át cũng là bất đắc dĩ.
Trong mắt đối phương, Âu Dương Huyền cùng con kiến chẳng khác gì nhau, g·iết hay không g·iết chỉ trong một ý niệm.
Có thể nói lần này sống sót được chính là nhờ Vận Khí
"Vận Khí ?" - Âu Dương Huyền khẽ tự nhủ.
Càng lúc hắn càng cảm thấy vận khí vô cùng quan trọng, nếu không có nó hắn đ·ã c·hết không phải nghi ngờ.
Xem ra để sống sót ở thế giới này, hắn càng phải thu thập thật nhiều vận khí, mà thứ đồ chơi này tập trung nhiều nhất trong tay Âu Dương Phong.
Người này là con cưng của thiên đạo, vận khí quây quanh hắn tuyệt đối không ít.
Đương nhiên đây cũng chỉ là lý thuyết, muốn c·ướp đồ từ tay Khí Vận Chi Tử, nào có dễ như vậy, hơi không cẩn thận liền là vạn kiếp bất phục.
Âu Dương Huyền cố gắng ném phiền muộn ra khỏi đầu, chậm rãi vận chuyển linh lực, muốn kiểm tra thương thế.
Đột nhiên, hắn mở trừng mắt:
"Không đúng...Cảnh giới của ta, vì sao lại..."
Âu Dương Huyền sợ mình nhìn nhầm, lại nội thị lần thứ hai nhưng kết quả vẫn y như cũ.
Cảnh giới của hắn đêm qua còn là Đệ Tứ Cảnh, hiện tại đã đột phá đến Đệ Thất Cảnh.
Hơn nữa 108 Đại Huyệt cũng đã được lấp đầy, chỉ còn một phần ba số Tiểu Huyệt đang chờ bồi đắp.
Nói cách khác, chỉ cần cho hắn thêm thời gian, không quá vài tháng liền có thể tấn cấp Hóa Hải Đệ Bát Cảnh.
Hóa Hải Đệ Bát Cảnh có ý nghĩa gì ?
Ở Thiên Khôn Vương Triều, trước hai mươi tuổi đạt tới Đệ Tam Cảnh được coi là thiên tài cấp bậc Tam Thập Nhị Thành.
Nếu là đạt tới Đệ Lục Cảnh thì được coi là thiên tài cấp bậc Bát Châu.
Còn nếu đạt tới Đệ Bát Cảnh thì chính là thiên tài cấp bậc Vương Đô, chỉ có hoàng thân quốc thích được ủng hộ vô số tài nguyên mới có thể đạt tới.
Hiện tại nếu tham dự tuyển mộ của Liên Minh, tỷ lệ thành công nhất định sẽ cao thêm vài phần.
Âu Dương Huyền nắm chặt bàn tay, kể từ lúc xuyên không đến đây, hắn gặp rất nhiều phiền toái, nhưng đa phần toàn là tự thân giải quyết.
Dù mang tiếng là xuyên không giả, nhưng ngoài trừ thần thức vượt trội đồng giai, những thứ khác hoàn toàn lép vế.
Ngay cả cái mề đay c·hết tiệt kia, ngoài việc xoay tròn trong não hải thì chính là vô dụng.
Dù là trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc đêm qua, cũng chẳng thấy nó có nửa điểm trợ giúp.
Hiện giờ lại có thể đột phá thăng cấp, đối với hắn đúng là chuyện tốt.
Chỉ là...Thạch Vân nói không sai, c·ái c·hết của phụ thân Vô Yên có liên quan rất lớn đến hắn.
Nếu một ngày nàng biết sự thật, liệu rằng nàng sẽ tha cho hắn sao ?
"Lãnh Vô Yên, hy vọng ta và cô vĩnh viễn không bao giờ phải gặp lại, bằng không lần tới nói không chừng sẽ là kẻ thủ"
Âu Dương Huyền đứng dậy, đang muốn rời đi, ánh mặt chợt nhìn về tảng đá cách đó không xa:
"Ra đi, ta biết ngươi ở đó"
Không có ai đáp lời.
Âu Dương Huyền lôi ra phi đao cầm trên tay:
"Đừng để ta nhắc lại lần thứ hai. Ra đây !"
Lần này có tiếng động.
Từ phía sau tảng đá, một bóng người vận hắc y dần lộ diện, cả người gã bị bao trùm trong một màn sương đen, nhìn không rõ diện mạo.
"Vậy mà lại cảm nhận được sự tồn tại của ta. Xem ra Âu Chấn Mục nói không sai, thiên phú thần thức của ngươi tuyệt không dưới Ngũ Phẩm"
Âu Dương Huyền nheo mắt, tay phải bí mật đặt ra sau lưng lấy ra Tụ Linh Trận.
"Tính cảnh giác cũng rất cao. Mặc Cổ đâu? Ta không cảm nhận được khí tức của hắn"
"Ngươi...rốt cuộc là ai ?"
Bóng đen không trả lời, ném ra một mẩu kim loại về phía Âu Dương Huyền.
Họ Âu cũng không đón đỡ, tùy ý để nó rơi trên mặt đất.
Đây là một tấm lệnh bài, mặt trước khắc chữ Âu Gia, phía trên khắc ký tự cấp bậc trưởng lão.
Âu Dương Huyền nhận ra vật này cùng lệnh bài của bản thân giống nhau như đúc.
"Ngài là Đại Trưởng Lão ?"
Âu Gia có bốn vị trưởng lão, ba người kia hắn đều đã thấy qua, chỉ có duy nhất Đại trưởng lão là chưa từng xuất hiện.
Ngay cả thực lực cũng là một ẩn số.
Bóng đen không trả lời, nhưng hành động chính là ngầm thừa nhận:
"Rốt cuộc đã có chuyện gì? Mấy ngày qua ngươi đã đi đâu?"
Âu Dương Huyền ngẫm nghĩ một lúc liền kể lại, từ việc đám Hắc Long Bang t·ấn c·ông cho tới cỗ xe ngựa thần bí.
Đương nhiên hắn vẫn là che giấu chuyện một mình tiêu diệt đám phỉ tặc, chỉ nói là do Hàn Phi trợ giúp.
Đại trưởng lão rơi vào trầm tư.
Mặc dù bí pháp khống chế người khác hắn không phải chưa từng gặp qua, nhưng có thể hoàn toàn điều khiển Tụ Đan Cảnh như vậy vẫn là lần đầu nghe thấy.
Cỗ xe ngựa trong miệng đối phương chỉ e đã đạt đến một cấp bậc mà Âu Gia không với tới nổi, Âu Dương Huyền có thể trở về xem ra đã là trời cao phù hộ.
"Đi thôi, trở về Âu Gia. Ngươi lần này bỏ lỡ Đại Điển, cũng nên quay về giải thích với phụ thân ngươi"
Nghe thấy hai từ Đại Điển, trong lòng Âu Dương Huyền trùng xuống.
"Ta bỏ lỡ ? Ta đã đi bao lâu rồi ? "
"Năm ngày"
"Năm ngày? Nguy rồi"
Âu Dương Huyền đang định chạy trở về liền bị một bàn tay áp lên vai, lực đạo không mạnh nhưng khiến hắn không cách nào cử động.
"Chậm rồi, đại điển đã diễn ra được một ngày, hiện tại có lẽ đã có kết quả"
....
Bên trên sàn đấu ở Âu Phủ, đám người vẫn đang chăm chú quan chiến.
Từ lúc trận đấu bắt đầu đã được gần nửa canh giờ nhưng mà sương mù vẫn chưa tan đi, khác hẳn hai trận đấu trước.
Đột nhiên dị biến phát sinh, từ trong màn sương, một bóng người bay ra, cả người đầy máu là máu.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.