Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 62: Ngươi Cứu Ta Một Lần, Ta Trả Ngươi Một Mạng

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 62: Ngươi Cứu Ta Một Lần, Ta Trả Ngươi Một Mạng


"G·i·ế·t Nàng. Ngươi Liền Có Thể Sống"

Âu Dương Huyền hết nhìn dòng chữ lại tới nhìn thanh đao, trong lòng như có điều suy nghĩ.

Ngay từ đầu, mục tiêu của chúng đã không phải là hắn, cũng không phải Mặc Cổ hay đám người Hàn Phi, mà chính là nàng.

Hắn quay lại nhìn nữ tử, đôi lông mày nhíu lại thật sâu.

Thiếu nữ thấy hắn như vậy, lại nhìn con dao trên mặt đất, dường như hiểu ra tất cả, nhẹ giọng hỏi:

"Ngươi muốn g·iết ta ?" - Giọng nói của nàng hết sức bình thản, không có một tia sợ hãi.

Trải qua rất nhiều chuyện, nàng đã sớm hiểu ra tình người bạc bẽo.

Dù bọn họ có từng thân thiết thế nào, từng đối tốt với nàng ra sao, đến một thời điểm cũng sẽ thay đổi.

Cố Ninh trước đây không phải cũng như vậy sao.

"Không" - Âu Dương Huyền đáp ngắn gọn, quay đầu nhìn cỗ xe ngựa.

Không phải hắn dũng cảm gì, chỉ đơn giản hắn không cho rằng g·iết nàng, hắn liền có thể sống.

Hai kẻ này ngay cả Tụ Đan Cảnh cũng có thể khống chế, muốn g·iết Lãnh Vô Yên chỉ đơn giản là một cái tiện tay.

Đã như vậy tại sao còn muốn hắn làm thay ?

Câu trả lời duy nhất, đó là thứ chúng muốn không phải là thấy nàng c·hết.

Âu Dương Huyền nhắm mắt lại, mở ra trạng thái Thiền Định, ký ức trong não hải liền lập tức tràn về, từng chút từng chút một.

Mặc Cổ bị bọn chúng không chế, nói cách khác vào cái đêm hắn chữa trị cho Lãnh Vô Yên trong hang động, cỗ xe ngựa này đã ở đó.

Điều này lý giải tại sao hôm sau hắn không phát hiện được khí tức của lão.

Như vậy vài ngày qua hắn hẳn là đều bị nó theo dõi.

Bọn chúng điều khiển Mặc Cổ g·iết c·hết vợ chồng Hàn Phi, nhưng lại không g·iết hắn, ngược lại tìm cách khống chế Âu Dương Huyền.

Rốt cuộc là vì sao, mình có gì đặc biệt hơn hai người kia?

Âu Dương Huyền không ngừng phân tích giống như cách mà hắn thường làm mỗi khi nghiên cứu một kẻ g·iết người.

Những kẻ s·át n·hân dù có tàn ác cỡ nào, sẽ luôn có chung một điểm, đó là luôn có một động cơ đứng đằng sau.

Hắn có cảm giác chỉ có nắm được động cơ của đối phương, mới có thể từ đó tìm ra phương thức sống sót.

Không biết qua bao lâu, Âu Dương Huyền từ từ mở mắt, tay trái khua một vòng.

Thanh đao dươi đất liền bị thu vào tay. Sau đó thật chậm rãi, hắn xoay cán, chĩa m·ũi d·ao về phía tim mình.

"Ngươi làm gì vậy!" - Lãnh Vô Yên vội vã bấu chặt tay hắn.

"Bọn chúng tới đây là vì ngươi, không phải ta. Nhưng bọn chúng càng không phải muốn ngươi c·hết, bằng không chúng đã sớm tự ra tay, không cần đến ta.

Nếu đã là nhắm vào ngươi, lại không phải vì tính mạng của ngươi, vậy thì chỉ còn một thứ.

Năng lực ánh lục kia"

Lãnh Vô Yên mở to đôi mắt, nhưng chuyện đó thì liên quan gì đến việc hắn cầm dao nhắm vào tim mình.

"Ngươi vẫn không hiểu sao? Bọn chúng chính là muốn kiểm nghiệm năng lực của ngươi, năng lực chữa trị của ngươi"

Âu Dương Huyền giải thích, ánh mắt vẫn không rời khỏi cỗ xe ngựa.

"Vậy thì ngươi hẳn phải nên đâm ta mới đúng"

"Không. Nếu đâm ngươi, ta chính là đi tìm đường c·hết. Bởi vì khi đó ta đã hết tác dụng.

Ngược lại nếu là ta tự đâm mình, chí ít là cho tới khi chúng xác nhận năng lực của ngươi, ta vẫn còn có giá trị với chúng"

Bọn chúng g·iết Hàn Phi nhưng lại để mình sống, có lẽ là vì chúng sớm nhận định mối quan hệ giữa mình và nàng không tầm thường.

"Nhưng ngươi...ngươi sẽ c·hết"

Dù là nàng không phải tu luyện giả, nhưng nàng nghe qua Cố Ninh từng kể, tu luyện giả cũng không phải bất tử, một khi chịu trọng thương quá nặng cũng sẽ t·ử v·ong.

"Có thể c·hết cũng có thể không”

Hắn lấy ra một viên đan dược trắng như tuyết cùng với một thanh chùy thủ.

"Đây được gọi là Sinh Môn Đan, có tác dụng bổ sung sinh mệnh lực. Một khi ta tự đâm mình, nó liền bảo trì cho ta không c·hết trong nửa tách trà. Từng đó là đủ thời gian để ngươi dùng máu cứu ta"

Lãnh Vô Yên có chút hoảng sợ:

"Dương Huyền! Chúng ta còn chưa có thử qua cái đó. Nếu như ta thất bại thì sao? Ngươi sẽ c·hết thật đấy. Dương Huyền, hay là chúng ta chạy đi, thử lại lần nữa"

"Chạy không được, thực lực hai bên quá chênh lệch. Hơn nữa ta không chắc những tên này kiên nhẫn được lâu như vậy. Ngươi cũng đừng sợ, năng lực của ngươi... rất đặc biệt"

Âu Dương Huyền cố gắng làm tư tưởng cho nữ tử, dù sao nàng mới chỉ mười lăm tuổi, một khi tâm lý không chịu được mà sụp đổ, liền đồng nghĩa tính mạng của mình đi tong.

Nếu có thể, hắn cũng không muốn đặt tính mạng mình vào tay người khác, nhưng hiện tại đây là lựa chọn duy nhất.

Chỉ có đạp vào tử lộ, mới mong tìm ra một đường sinh cơ.

Âu Dương Huyền giơ con dao lên trước ngực, hắn có thể cảm thấy trái tim đang đập liên hồi, giống như đang kịch liệt phản đối.

Tự sát là một chuyện vô cùng khó. Không phải ai cũng đủ dũng cảm để đâm con dao vào tim mình.

Hắn nuốt viên đan dược, nhìn Lãnh Vô Yên:

"Tính mạng của ta giao cả cho ngươi"- Sau đó hít một hơi thật sâu, tay phải phát lực.

Chỉ nghe phập một tiếng con dao đã cắm vào tim.

Ngay lập tức, một cơn đau mà cả đời này hắn chưa từng cảm nhận, chạy dọc cơ thể.

Máu từ miệng hắn trào ra, cả người đổ gục xuống mặt đất.

Bên trong cơ thể, Sinh Môn Đan lập tức phát huy. Dược lực tựa như một luồng bạch quang không ngừng chạy về phía tim, muốn chữa lành cho nó.

Thế nhưng thanh đao cắm vào tim Âu Dương Huyền lại như có tà khí, ngăn chặn bạch quang khôi phục v·ết t·hương.

Hai cỗ lực lượng đối chọi lẫn nhau, nhất thời khiến Âu Dương Huyền rơi vào trạng thái nửa sống, nửa c·hết.

Lãnh Vô Yên hai tay sờ lên miệng v·ết t·hương. Âu Dương Huyền chỉ cho nàng thời gian uống nửa tách trà.

Nàng cầm lấy thanh chùy thủ của hắn, sau đó cắt vào ngón tay mình.

Máu của nàng chảy xuống rơi lên người Âu Dương Huyền.

Từ trong máu, những điểm lục quang lại bắt đầu xuất hiện, muốn tu bổ v·ết t·hương, nhưng ngay khi lục quang v·a c·hạm với hắc khí trên con dao, liền lập tức bị đẩy lùi.

"Tại sao lại như vậy ?"

Lãnh Vô Yên cắn chặt răng, tiếp tục cắt thêm một vết nữa, lần này sâu hơn lần trước. Máu chảy cũng nhiều hơn, lục quang cũng nhiều hơn.

Từng giọt máu rơi xuống chỗ con dao, không ngừng thấm vào v·ết t·hương.

Nhưng kết quả không hề thay đổi, lục quang tiếp tục bị đẩy lùi.

Con dao giống như có một loại năng lực khắc chế lục quang, ngăn nó chữa trị.

Lần này Lãnh Vô Yên triệt để hoảng sợ.

Đã qua hơn một nửa thời gian, nếu còn tiếp tục Âu Dương Huyền sẽ c·hết thật.

Nàng muốn dùng tay gỡ con dao ở tim hắn, nhưng thứ này như mọc rễ trong tim Âu Dương Huyền, dù nàng cố sức thế nào cũng không được.

"Rốt cuộc ta nên làm gì, nên làm gì ?"

Nàng chỉ mới là một thiếu nữ mười lăm tuổi, dù rằng trải qua rất nhiều biến cố, nhưng chung quy vẫn chỉ là thiếu nữ, nhất thời không biết nên làm gì...

Khuôn mặt Âu Dương Huyền ngày một tái đi, trong khi hắc khí từ thanh đao ngày một thịnh, hô hấp của Lãnh Vô Yên càng gấp .

Rốt cuộc nàng quay sang cỗ xe ngựa:

"Cứu hắn! Cầu xin các người cứu hắn"

Hai kẻ trên cỗ xe ngựa vẫn chỉ lặng im bất động.

"Ta biết các ngươi có thể. Cứu hắn đi. Cầu xin các ngươi, cứu hắn"

Vẫn là im lặng.

Lãnh Vô Yên tuyệt vọng nhìn nam tử dưới đất, đột nhiên nàng nghĩ đến một chuyện.

Lục quang có thể đánh lui tà khí, chỉ là nó quá ít nên chung quy vẫn là không đủ lực.

Làm sao mới có thể tăng số lượng lục quang ?

Cách duy nhất là gây ra v·ết t·hương đủ lớn, lớn đến mức khiến lục quang phải tạo ra đủ nhiều, mà cắt tay rõ ràng là không đủ.

Trừ khi...

Lãnh Vô Yên giống như không ngừng đấu tranh, rốt cuộc làm ra quyết định. Nàng đưa tay lên cởi áo của mình.

Y phục của nàng đã rách, đây vốn là trang phục của Âu Dương Huyền đưa cho nàng.

Trang phục rớt xuống, để lộ ra một cỗ thân thể mềm mại, trắng sáng như bạch ngọc.

Nữ tữ cầm lấy chùy thủ đặt lên phần ngực nơi trái tim, ánh mắt nhìn xuống nam tử đang nằm dưới đất:

"Âu Dương Huyền, ngươi cứu ta một lần, ta trả ngươi một mạng"

Chỉ nghe phập một tiếng, nàng đâm con dao vào trái tim mình.

Ngay lập tức, một cơn đau xuất hiện như muốn xé nàng ra làm đôi.

Nếu là người bình thường, sớm đã tuyệt khí bỏ mình.

Nhưng Lãnh Vô Yên thì không.

Ánh lục trong cơ thể bắt đầu xuất hiện, theo một tốc độ không tưởng muốn bứt con dao ra, nhưng nữ tử cố gắng giữ nó lại, để miệng v·ết t·hương không thể khép lại.

Điều này khiến cho nàng phải chịu cơn đau muốn xẻo gan xé thịt

Nhưng nàng vẫn không bỏ cuộc.

Nữ tử cố gắng chịu đau, nhích nhẹ v·ết t·hương tới gần con dao trên ngực gã.

Máu huyết từ tim nàng chảy xuống mang theo ánh lục bắt đầu đánh tan hắc khí.

Chỉ thấy một làn khói bốc lên, con dao như gặp phải khắc tinh, rung lên bần bật, sau đó nhanh chóng nhích dần ra, rời khỏi trái tim của Âu Dương Huyền.

Nó bay lên cao, sau cùng như một vệt lưu tinh quay về tay gã áo xanh đang điều khiển xe ngựa.

Không còn con dao kháng cự, ánh lục liền phát huy tác dụng, bắt đầu tu bổ v·ết t·hương.

Lãnh Vô Yên lúc này ánh mắt đã mờ dần, nàng chỉ kịp rút thanh chủy thủ ra khỏi người, sau đó cả cơ thể liền đổ gục xuống, ngã lên người hắn.

Trước khi ngất đi, ánh mắt nàng vẫn kịp nhìn thấy khuôn mặt của nam tử đang hồng dần.

Máu huyết hai người dần hòa vào nhau, rồi đột nhiên, từ bên trong cơ thể của nàng xuất hiện một viên ngọc màu xanh lục.

Viên ngọc xuôi theo dòng máu rơi vào khe hở trong trái tim nam tử, tựa như tìm thấy một nơi thích hợp, nó bắt đầu tỏa ra ánh lục, hấp thụ linh khí bốn phía vào cơ thể hắn.

Dần dần, những kinh huyệt trên người nam tử không ngừng được lấp đầy, khí hải của hắn cũng có xu hướng được mở rộng.

Mười ba trượng, mười bốn trượng, mười lăm trượng... Xu thế mở rộng vẫn cứ tiếp tục.

Tràng cảnh này vô cùng tráng lệ, chỉ đáng tiếc không ai ở Linh Hư Thành được nhìn thấy, ngoài trừ cỗ xe ngựa.

Không biết qua bao lâu, không gian trở lại yên tĩnh, cỗ xe ngựa cũng bắt đầu có dị động.

Từ trên xe, hai bóng người chậm rãi bước xuống, đôi con ngươi đen thẳm chăm chú nhìn hai thân hình đang nằm tựa bên nhau.

....

Âu Dương Phong mở mắt ra, bên ngoài trời đã sáng, hắn thu tay lại, sau đó nội thị bên trong cơ thể.

Diện tích Khí Hải không ngờ đã đạt tới mười trượng.

Nên biết Nhân Mạch thông thường đạt tới Hóa Hải Cảnh cấp mười mới là khí hải ba mươi trượng.

Mà hắn chỉ là Đệ Nhất Cảnh liền đã đạt tới cấp bậc này hoàn toàn là dựa vào Tiên Mạch.

Mỗi một lần tăng lên cảnh giới, khí hải lại mở rộng thêm mười trượng, cứ như vậy mà suy, một khi chạm tới cảnh giới Đệ Thập tầng, liền có thể chạm tới Khí Hải trăm trượng trong truyền thuyết.

Đương nhiên khí hải càng lớn, thời gian và tài nguyên cần thiết để tăng cấp lại càng nhiều, âu cũng là thiên đạo công bằng.

Âu Dương Phong thử vận dụng linh lực, liền thấy nó tỏa ra một màu phỉ thúy rất bắt mắt, bên trong còn ẩn ẩn vài điểm bạch quang tựa như tinh tú giữa trời đêm.

Thông thường, linh lực là vô sắc, chỉ khi thi triển vũ kỹ mới có sự biến đổi.

Tùy thuộc vào vũ kỹ tu luyện thuộc hệ nào, sẽ biến đổi thành màu sắc tương ứng.

Hỏa Vũ Kỹ có màu đỏ, Kim Vũ Kỹ có màu vàng, hay như Phong Vũ Kỹ của Âu Dương Huyền chính là có màu xám.

Màu sắc linh lực hiện giờ của Âu Dương Phong rất kỳ lạ, có chút giống Mộc Hệ vũ kỹ nhưng không phải là Mộc Hệ.

Hắn suy đoán nguyên nhân hẳn tới từ công pháp mà mình tu luyện: "Thập Tinh Quyết"

Thập Tinh Quyết, tên như ý nghĩa, mỗi tầng ứng với một vì tinh tú trên bầu trời.

Thập Đại Tinh Tú bao gồm Nguyệt Nha, Ly Văn, Thiên Cơ, Đoan Hoa, Túc Thuận, Cảnh Luân, Vũ Khúc, Đỗ Hàn, Ty Mệnh và Phá Quân.

Trong đó Nguyệt Nha chính là ứng với cảnh giới Tôi Thể mà Ly Văn thì ứng với cảnh giới thứ hai: Hóa Hải.

Âu Dương Phong trước giờ chưa từng biết tới khái niệm tinh cầu, do đó không khỏi có chút lạ lẫm.

Hắn vận lực đánh ra một chiêu Hỏa Long Phần Thiên, linh lực từ cơ thể lập tức biến đổi từ màu phỉ thúy chuyển thành màu đỏ, hoàn toàn không gặp một chút trở ngại.

Hơn nữa uy lực cũng của vũ kỹ cũng tăng thêm hai phần.

Đây là một loại năng lực đặc biệt của Thập Tinh Quyết tầng thứ hai được gọi là "Tăng Phúc"

Hiện tại hắn mới chỉ là Hóa Hải Đệ Nhất Cảnh, có thể tăng phúc vũ kỹ thêm hai phần mười. Nếu như tu luyện lên cấp bậc cao hơn, còn có thể tăng phúc lên gấp đôi, gấp ba.

Nói cách khác một chiêu vũ kỹ cấp bậc Hoàng kỹ Hạ Phẩm liền có thể đạt tới sức mạnh của Hoàng Kỹ Trung Phẩm, thậm chí là mạnh hơn.

Nghĩ đến đây, Âu Dương Phong có chút hưng phấn.

Hắn bước xuống giường, cúi người cạy phần sàn nhà lên.

Ở trong đó không ngờ cất trữ một thanh kiếm cùng một cái nhẫn trữ vật.

Âu Dương Phong cầm lấy thanh kiếm, miết một đường.

Giống như cảm nhận được khí tức của chủ nhân, thân kiếm liền rung lên nhè nhẹ.

Đây chính là v·ũ k·hí mua ở chỗ Thiên Bảo Các, là một kiện Hoàng Khí Trung Phẩm, tên Hỏa Tường Vân.

Giá của nó lên tới hai mươi vạn kim tệ, nếu là bình thường Âu Dương Phong tuyệt không có khả năng mua nổi.

Toàn bộ số tiền đều tới từ Hỏa Lân Thạch của Viên Viên.

Nàng sau khi thoát khỏi thống khổ của hàn khí liền không cần đến nó nữa, lập tức mang tới Thiên Bảo Các, quy đổi ra linh tệ.

Mặc dù hắn không muốn, nhưng toàn bộ số tiền bán Hỏa Lân Thạch, nàng gần như đều đưa cho hắn.

Một triệu kim tệ là một tài sản khổng lồ, thế nên ngoài trừ Hỏa Tường Vân. Âu Dương Phong còn mua thêm một vài món đồ phòng thân.

Miết kiếm một hồi, hắn thu kiếm vào nhẫn trữ vật, sau đó mở cửa bước ra ngoài.

Hôm nay chính là ngày Đại Điển Gia Tộc.

Hắn tuyệt đối phải giành lấy vị trí Đệ Nhất.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 62: Ngươi Cứu Ta Một Lần, Ta Trả Ngươi Một Mạng