Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 57: Tiễn Thuật
Đêm tối không trăng, giữa con đường mòn bên trong Âu Phủ, có một người đang chậm rãi di chuyển.
Toàn thân hắn khoác một bộ hôi bào, phần lưng đã có chút còng xuống, lộ ra là một người đã có tuổi.
Rất nhanh, lão đã đi tới một căn biệt viện, án ngữ bên trong một khoảng sân rộng.
Biệt viện lúc này vô cùng im ắng, bên trong tối om, không có lấy một tia ánh sáng.
Lão nhân đứng ở phía ngoài, chắp tay cung kính nói:
“Nhị Đương Gia, lão nô có việc cần bẩm báo”
Không có người đáp lời.
“Nhị Đương Gia, lão nô có việc cần bẩm báo” – Lão nhân lặp lại lần thứ hai
Một tiếng phụt nhỏ vang lên, trong phòng dần xuất hiện ánh nến, tiếp sau đó là một giọng nói trầm thấp:
“Vào đi!”
Lão nhân khẽ dạ một tiếng, đẩy cửa bước vào.
Bên trong thư phòng, ngồi trước thư án là một nam nhân trung niên ước chừng có hơn bốn mươi tuổi.
Hắn vận một thân tử y, đầu dựa vào thành ghế, đang nhắm mắt dưỡng thần.
Người này không ai khác, chính là một trong Ngũ Đại Đương Gia của Âu Phủ, đồng thời cũng là phụ thân của Âu Dương Huyền – Nhị Đương Gia Âu Hoàn Nhan
“Có chuyện gì ?”
"Nhị Đương Gia, thiếu gia m·ất t·ích rồi"
Lời này vang lên, lập tức khiến khiến gã trung niên bừng tỉnh:
"Ngươi nói m·ất t·ích là sao ?" - Âu Hoàn Nhan nhíu mày chất vấn.
"Sáng nay, lão nô tới phòng công tử liền đã không thấy người, hỏi qua vài tên thị vệ liền biết công tử đã rời phủ từ đêm qua, hiện vẫn chưa về"
Âu Hoàn Nhan trầm ngâm, hai ngón tay gõ nhẹ lên thư án:
"Huyền nhi có Hộ Đạo Giả đi cùng, có lẽ không gặp chuyện gì nguy hiểm.
Ngươi cho vài người đi tìm, đồng thời thông tri cho Nhị Trưởng Lão, để lão liên lạc với Mặc tiền bối"
"Vâng"
"Về chuyện Đại Điển, ngươi sắp xếp đến đâu rồi ?"
"Khởi bẩm Đương Gia, mười ba thành trấn đều đã tới, ngoài trừ vài người như Ô Thản Trấn còn có chút cứng đầu, còn lại đều nhất trí tôn ngài lên làm gia chủ"
Âu Hoàn Nhan nghe tới đây, khẽ cười nhạt:
“Gia Chủ của Ô Thản Trấn năm xưa vốn là người của đại ca ta, đương nhiên sẽ không hài lòng với việc ta lên làm gia chủ.
Nhưng hiện tại thời thế đã thay đổi, hắn nếu muốn giữ vị trí của mình, cũng chỉ có thể nhận mệnh”
Vừa nói y vừa mân mê chiếc nhẫn trên tay, bộ dáng vô cùng thong dong.
"Nhị Đương Gia, còn chuyện của tiểu tử Âu Dương Phong thì sao?"
“Âu Dương Phong?” – Nụ cười trên môi Âu Hoàn Nhan thoáng ngừng lại.
"Tiểu tử đó, cho dù có lại tu luyện thì thế nào ? Không có phụ thân hắn tọa trấn, hắn cũng chẳng thể gây nổi sóng gió, chờ đại điển tới, liền để Huyền nhi đích thân xử lý”
Ngừng một lát, y lại nói:
“Có điều con bé Viên nhi lại không thể coi thường, nó hiện giờ đã là đệ nhất cảnh giới, có thể khiến cho kế hoạch của ta bị đảo lộn.
Phương án dự phòng kia, ngươi cũng nên đi thông tri hắn một hai, tránh để đến lúc đó lại xảy ra tình huống không thể kiểm soát, ngươi hiểu chứ?"
"Lão nô đã hiểu" - Ngô Phương cúi đầu, từ từ lui ra ngoài.
Vào lúc đóng cửa, ánh mắt của lão không biết là vô tình hay cố ý, khẽ liếc nhìn về một góc trong bóng tối.
Âu Hoàn Nhan đứng dậy khỏi bàn, chắp tay sau lưng nhìn ra ngoài cửa sổ, từ phía sau, một nữ tử chợt bước ra, yên tĩnh đứng sau lưng hắn.
"Nhiều năm như vậy. Hắn có từng nghi ngờ ngươi chưa ?" – Âu Hoàn Nhan chậm rãi lên tiếng
"Không có, hắn rất tin tưởng ta"
Âu Hoàn Nhan quay đầu, liếc nhìn nữ tử, miệng nở nụ cười tà dị:
"Nếu hắn biết, người mà hắn tin tưởng lại đâm sau lưng hắn, thật không biết sẽ có cảm tưởng gì?"
Bóng người nghe vậy, mặt đỏ ửng, chỉ cúi đầu xuống, không dám trả lời.
Âu Hoàn Nhan chậm rãi đi tới, đột nhiên bế thốc nàng lên, miệng cúi xuống hôn lấy nàng.
Nữ tử có chút bất ngờ, ban đầu còn hơi giãy giụa, nhưng sau đó chậm rãi buông lỏng, trong con ngươi ánh lên sự mê ly.
Âu Hoàn Nhan biết nàng đã động tình, chậm rãi bế mỹ nhân đi vào phòng trong.
"Đại ca, đáng tiếc ngươi không ở đây, không thể nhìn thấy ta trở thành tân gia chủ.
Nhưng ngươi yên tâm, những gì ngươi lấy của ta năm đó, ta sẽ từ từ đoạt lại trên người con trai ngươi, để cho hắn sống không bằng c·hết"
Hắn cười lên hắc hắc, trong con ngươi lóe lên sự tàn độc.
.....
Lãnh Vô Yên bước đi hồi lâu, đột nhiên bụng dạ kêu òng ọc.
Đêm qua xảy ra quá nhiều chuyện, hành lý cũng không kịp mang theo.
Nàng cố gắng tìm vài loại quả dại để ăn, nhưng Vân Đồ Sơn đa phần là cây khô, đương nhiên không có.
Mệt mỏi, cộng thêm tâm trạng không tốt, Lãnh Vô Yên liền tựa lưng vào tảng đá, ngủ th·iếp đi.
Lúc tỉnh dậy, sắc trời đã tối, bên cạnh không biết từ lúc nào xuất hiện một đống lửa.
Ánh lửa lập lòe, soi rõ hình ảnh một nam tử đang cặm cụi nướng thịt.
Hương thịt thơm khiến Lãnh Vô Yên có chút đói bụng.
"Tỉnh rồi sao, có muốn ăn không ?"
Âu Dương Huyền đưa cho nàng một mẩu thịt.
Nữ tử nhìn xiên thịt, rốt cuộc vẫn là đón lấy, miệng ngọc mở ra cắn lấy từng miếng, ánh mắt vẫn không có nhìn Âu Dương Huyền.
Họ Âu thấy vậy cười thầm, nhớ tới NÀNG kiếp trước.
Nữ nhân ở đâu cũng vậy, dù tức giận cỡ nào, chỉ cần cho nàng ăn, liền có thể hóa giải rất nhiều việc.
"Ngươi làm sao tìm được ta ?" - Thiếu nữ bất giác lên tiếng.
Âu Dương Huyền sớm đã chuẩn bị sẵn lý do, nhàn nhạt đáp:
"Ta tiến vào Vân Đồ Sơn, vốn là muốn kiếm một chút tài liệu luyện khí, không nghĩ tới trên đường lại phát hiện hư ảnh đại thụ.
Ta đi theo nó thì tìm được ngươi, đáng tiếc, vẫn là tới quá muộn"
Lãnh Vô Yên trầm mặc.
Nàng không trách đối phương, suy cho cùng nếu không nhờ có hắn, nàng sớm đ·ã c·hết, cộng thêm việc bia mộ sáng nay khiến ác cảm với hắn đã không còn.
“Ngươi có biết người kia là ai không ? Vì sao hắn lại muốn g·iết cha con ta ?”
Âu Dương Huyền trầm mặc không đáp.
“Là Âu Dương Phong làm sao ?” – Nàng đột nhiên thốt ra lời này, trong giọng nói ánh lên một cảm xúc khó tả.
Âu Dương Huyền nhìn nàng một lúc, sau đó chậm rãi lắc đầu.
“Không giống với tính cách của hắn, có lẽ tên kia g·iết phụ thân ngươi còn có mục đích khác”
Sau một lúc, hắn liền đổi chủ đề:
“Phải rồi, hư ảnh đại thụ kia là do ngươi làm ra?”
"Hẳn là thế đi"
"Ngươi là làm thế nào ?"
"Ta không biết, nó chỉ đơn giản…là hiện ra"
Âu Dương Huyền cau mày, bất chợt nắm lấy tay nàng, truyền linh lực vào trong cơ thể đối phương.
Thế nhưng, khiến hắn thất vọng là nữ tử hoàn toàn không có dao động linh khí, ngay cả nửa điểm nội lực cũng không, phảng phất vẫn chỉ là phàm nhân bình thường.
Âu Dương Huyền có chút khó hiểu.
Loại ánh lục kia hắn đã từng cảm ngộ qua, có thể hút đi sinh mệnh lực từ người khác.
Dựa theo định lý bảo toàn năng lượng mà nói, không thể nào tan biến vào hư vô như vậy.
Rốt cuộc những thứ đó đã đi đâu ?
Hay là...
Âu Dương Huyền bất chợt rút ra một con dao khiến thiếu nữ sợ hãi.
"Âu Dương Huyền, ngươi muốn làm gì?"
"Đừng sợ, ta chỉ muốn làm một thí nghiệm. Tin ta, ngươi sẽ không gặp việc gì"
Lãnh Vô Yên đương nhiên là không có tin hắn, ký ức bị đối phương ôm đêm qua lại hiện về rõ mồn một.
Chỉ thấy gã dùng m·ũi d·ao rạch một đường trên ngón tay nàng, máu chảy ra rơi tí tách xuống mặt đất.
Lãnh Vô Yên đau đến muốn khóc, nàng muốn rút tay về nhưng không được.
Ngay lúc muốn chửi cho gã một trận, dị biến liền phát sinh.
Từ máu của nàng không ngừng hiện lên những điểm tinh quang màu xanh.
Bọn chúng bao quanh miệng v·ết t·hương, dùng một tốc độ khó tin khiến vết cắt liền lại.
Chưa tới nửa nhịp thở, v·ết t·hương đã hoàn toàn biến mất, chỉ để lại một vệt máu khô chứng tỏ chuyện vừa rồi không phải ảo giác.
Âu Dương Huyền sắc mặt biến đổi.
Hắn đoán không sai, sinh mệnh lực bị hút đi đều bị tích trữ vào trong cơ thể đối phương, mà cụ thể ở đây chính là máu.
Máu vận chuyển khắp toàn thân, cho phép nàng hồi phục rất nhanh.
Chẳng trách đêm qua dù bị Thạch Vân đánh cho như vậy, trên người lại không có nội thương.
Với phàm nhân mà nói đây chỉ là công dụng nhỏ, nhưng với tu luyện giả, đây là một loại năng lực vô cùng nghịch thiên.
Thử tưởng tượng hai bên chiến đấu, đối phương không ngừng b·ị t·hương còn ngươi thì vẫn sinh long hoạt hổ. Vậy thì còn đánh thế nào ?
Trong thoáng chốc, Âu Dương Huyền nảy lên một suy nghĩ, đó là rút máu của nàng ra tích trữ, lúc chiến đấu liền có thể sử dụng.
Loại ý nghĩ này xuất hiện khiến hắn có chút hoảng hốt.
Kể từ khi xuyên không đến đây, không dưới hai lần hắn có những ý nghĩ cực đoan.
Loại suy nghĩ như vậy tuyệt đối sẽ không xuất hiện ở bác sĩ Âu Dương Huyền.
"Là do chủ thể ảnh hưởng sao ?" - Âu Dương Huyền tự nhủ.
Nghĩ một hồi cũng không tới đâu, hắn chỉ đành tạm gác lại vấn đề này.
Hắn nhìn thiếu nữ, khẽ mở miệng hỏi:
“Ngươi hiện tại có kế hoạch gì không ?”
Thiếu nữ trầm ngâm một hồi, khẽ lắc đầu.
“Có hay không theo ta tu luyện ?”
Thiếu nữ ngẩng đầu nhìn hắn:
“Cái gì tu luyện ?”
“Bất kể tên áo đen kia là ai, tương lai rất có thể hắn sẽ lại tìm đến ngươi.
Ngươi muốn an toàn, liền phải tìm cách tự bảo vệ bản thân.
Hư Ảnh Cổ Thụ kia chính là phương pháp bảo mệnh tốt nhất”
Tình thế của Lãnh Vô Yên hiện giờ có chút vi diệu.
Kế hoạch ban đầu là để cha con hai người rời khỏi Linh Hư Thành, cắt đứt lương duyên giữa nàng cùng Khí Vận Chi Tử.
Chỉ là tình thế hiện tại đã có chuyển biến, khiến cho hắn phải thay đổi kế hoạch.
Hắn quyết định sẽ giữ lại nàng bên người.
Muốn làm vậy, trước hết cần kéo gần khoảng cách với cô nương này.
“Nhưng ta thực sự không biết làm sao để triệu hồi nó” – Lãnh Vô Yên có chút khổ sở nói ra
“Không ngại, trước hết liền tạm thời tập chiến đấu cơ bản”
Âu Dương Huyền liền dạy cho nàng vài chiêu trong bộ quyền pháp Phàm cấp mà hắn từng đọc trong Tàng Thư Các.
Chỉ là nàng luyện tập cũng không phải quá giỏi, mất gần hai canh giờ, nhưng một chiêu chưởng pháp cũng không có luyện thuần thục.
Họ Âu nhìn sắc trời đã muộn, chỉ đành tìm một chỗ để nghỉ ngơi.
Hai người phát hiện một hang động không xa, liền chuyển vào đó.
Giữa ánh lửa bập bùng, thiếu nữ khẽ co vào một góc, ngủ th·iếp đi.
Âu Dương Huyền cũng không quấy rầy nàng, sau khi bỏ thêm củi vào lửa, hắn chậm rãi đi ra ngoài, lôi ra Hắc Nham Cung.
Tiễn thuật là một loại vũ kỹ t·ấn c·ông tầm xa vô cùng đáng sợ, nhưng đồng thời cũng rất khó thành thạo
Âu Dương Huyền kiếp trước cũng từng học qua tiễn thuật, chủ yếu là cho việc tham dự lễ hội mà nàng rất thích.
Đáng tiếc hắn không có năng khiếu, dù học rất lâu nhưng khả năng ngắm bắn lại rất tệ.
Có điều, ở thế giới này Âu Dương Huyền sở hữu một lợi thế mà kiếp trước hắn không có.
Thần thức.
Thần thức có thể bám vào v·ũ k·hí, khiến nó tự do hoạt động trong không trung, phi kiếm là ví dụ điển hình, mà cung tiễn cũng không ngoại lệ.
Âu Dương Huyền mở ra mười luồng thần thức, chuyển sang trạng thái Tỏa Liên, cũng là hình thái cuối cùng của Thập Nhãn Tứ Hình Thái.
Ở trạng thái này, thần thức được mở rộng giúp hắn bao quát vị trí từ xa, đồng thời có thể đưa thần thức bám vào mũi tên, điều khiển cho nó đi đúng hướng.
Đây chính là sự khác biệt của tiễn thuật thế giới này so với kiếp trước.
Đa phần Tiễn giả ở Thiên Khuyết Đại Lục đều có ít nhiều thiên phú về mặt thần thức.
Thần thức càng mạnh, tên bắn càng chuẩn.
Âu Dương Huyền nhắm vào một cái cây cách đó vài trăm mét, hai bàn chân tạo thành một góc sáu mươi độ.
Hắn hít một hơi, nâng cây cung lên khỏi phần đầu, sau đó từ từ kéo dây.
Chỉ nghe rít một tiếng, mũi tên xé gió mà đi, nhưng hướng bay lại không như ý muốn, lệch khỏi mục tiêu đến cả chục mét.
Điều này cũng không có gì lạ.
Mũi tên bay càng nhanh, càng xa thì thần thức bám vào càng dễ bị hao mòn, không dễ để duy trì nó tới điểm cuối.
Âu Dương Huyền cũng không nản chí, tiếp tục rút mũi tên thứ hai ra để tập luyện.
Hắc Nham Cung có tổng cộng mười mũi, mỗi mũi đều là kiện Hoàng Khí Cực Phẩm.
Cứ như vậy, những ngày tiếp theo, hắn dùng một nửa thời gian để dạy quyền pháp cho Lãnh Vô Yên, nửa còn lại luyện tập tiễn thuật cùng nuốt đan dược nâng cao tu vi.
Sau mỗi lần tu luyện, Âu Dương Huyền lại mở ra trạng thái Thiền Định, không ngừng ghi nhớ, tìm hiểu sai sót trong luyện tập.
Nhờ vậy khả năng sử dụng cung tiễn của hắn tăng lên đáng kể.
Thời gian như thoi đưa, chẳng mấy chốc đã qua bốn ngày, cách Đại Điển Gia Tộc chỉ còn một hôm.
Đứng dưới tán cây, Lãnh Vô Yên cùng Âu Dương Huyền lại đang luyện tập quyền pháp.
"Bốn ngày rồi, ngay cả một chiêu vẫn không xong sao ?" - Âu Dương Huyền có chút không vui, thời gian của hắn hiện tại không có nhiều.
"Ta sẽ luyện tiếp, khục khục" - Lãnh Vô Yên không ngừng ho khan, có cảm giác đau hai bên hông vì luyện tập quá độ.
Nhưng ánh mắt nàng vẫn kiên cường. Âu Dương Huyền chưa bảo nàng dừng, nàng sẽ không dừng.
Tính cách nàng chính là như vậy, rất quật cường.
Nhìn mồ hôi ướt đẫm trên khuôn mặt nữ tử, Âu Dương Huyền không biết phải nói gì.
Luyện tập quyền pháp cũng không phải chuyện một sớm một chiều.
Nàng cũng không có trạng thái Thiền Định như hắn, không thể mười hai canh giờ đều có thể tu luyện.
Hắn vẫn là quá nóng vội.
Xem ra phương pháp này không hiệu quả, chỉ có thể tìm cách phát động năng lực cổ thụ kia.
Mấy ngày qua, Âu Dương Huyền đều suy nghĩ về chuyện này, làm sao mới có thể kích hoạt thứ đó ?
Lần gần nhất hắn từng thấy đối phương sử dụng chính là khi hắn b·óp c·ổ nàng.
Đôi con ngươi của hắn khẽ nheo lại, trong đầu hiện lên một ý nghĩ.
"Ngươi vô dụng như vậy, bao giờ mới có thể luyện được chưởng pháp ?" - Âu Dương Huyền quát
"Ta sẽ cố gắng hơn nữa" – Thiếu nữ rụt người lại, trên khuôn mặt ánh lên chút xấu hổ
"Ta thấy ngươi chính là không muốn báo thù...Yếu đuối như vậy, vẫn là nên từ bỏ đi. Tìm một nơi an cư, kiếm lấy một vị phu quân, sống nốt một đời an bình"
"Không phải như vậy!"
Âu Dương Huyền hừ lạnh, đột nhiên ra chiêu, t·ấn c·ông vào phần bụng đối phương.
Lãnh Vô Yên hoảng hốt chống đỡ, nhưng nàng chỉ là tay mơ, làm sao có thể chống lại hắn đã mở ra trạng thái Nhập Vi.
Chỉ nghe huỵch một tiếng, nàng b·ị đ·ánh bay ra sau.
"Ngươi...!"
Âu Dương Huyền cũng không chờ nàng nói hết câu, tay phải tóm lấy cổ nàng ép nàng vào thân cây phía sau.
"Vô dụng như vậy, chẳng trách phụ thân ngươi lại c·hết"
Nghe thấy hai từ này, Lãnh Vô Yên trừng mắt nhìn hắn:
"Câm miệng!"
"Ta nói không đúng sao? Nếu như ngươi biết cách sử dụng năng lực của mình, phụ thân của ngươi làm sao lại c·hết? Hắn c·hết chính là vì ngươi, vì ngươi quá vô dụng, quá kém cỏi"
Lãnh Vô Yên kích động, hàm răng cắn chặt, quát lớn:
"Ta nói ngươi câm miệng!"
Chữ miệng vừa kết thúc, dị biến liền phát sinh, từ trên cổ nữ tử hiện lên những hoa văn màu xanh nhạt.
Bọn chúng mở rộng rất nhanh, ban đầu còn ở cổ, sau đó lan xuống bờ vai, cuối cùng nối xuống hai cánh tay.
Một luồng ánh sáng xanh từ hoa văn bắt đầu tỏa ra bao trùm tứ phía.
Âu Dương Huyền sắc mặt biến đổi, lập tức phát động Song Trọng Giáp cùng Tùy Ba Trục Lãng, nhảy lùi về phía sau, nhưng dù vậy vẫn cảm thấy dư âm của ánh lục phả lên người.
"Âu Dương Huyền! Ngươi nhắc lại một lần nữa. Ngươi có giỏi thì nhắc lại một lần nữa"
Lãnh Vô Yên từ từ đến gần, gằn giọng chất vấn, đôi con ngươi xanh lục lạnh lùng nhìn về phía nam tử.
"Năng lực của ngươi...có lẽ xuất phát từ cảm xúc tiêu cực"
Âu Dương Huyền cũng không sợ hãi, nhìn thẳng vào mắt nàng.
"Cái gì tiêu cực ?"
Nữ tử hơi khựng lại, lúc này mới nhận ra hoa văn trên người lại một lần nữa xuất hiện.
Chỉ là rất nhanh sau đó nó lại biến mất.
"Đúng. Sợ hãi, tức giận, đau khổ chính là một dạng tiêu cực. Mỗi khi những cảm xúc này bộc phát đến đỉnh điểm liền xuất hiện hoa văn"
Hắn cầm lấy tay nàng, chạm vào một thân cây gần đó.
"Thử lại cho ta xem"
Lãnh Vô Yên nhìn hắn rồi lại nhìn thân cây, sau cùng thử vận lực, thế nhưng chẳng có gì phát sinh.
"Nhớ lại cảm xúc khi cha ngươi mất. Cảm giác đau khổ, bất lực đó, ngươi quên nhanh vậy sao ?"
Lời này nói ra lập tức có tác dụng.
Hoa văn trên cánh tay lại hiện ra, phát ra ánh sáng rực rỡ, ánh lục chạm vào thân cây liền khiến lớp vỏ héo rút.
Lá cây úa vàng, nhanh chóng biến thành tro bụi.
Chưa tới nửa nhịp thở, một cái cây xanh tốt đã biến thành cây khô.
"Thành công rồi"
Lãnh Vô Yên cười rạng rỡ nhưng Âu Dương Huyền thì không.
Càng lúc hắn càng cảm thấy năng lực này quá tà môn, dù cho có là vật vô tri hay hữu tri, chỉ cần có sức sống liền sẽ bị nàng hút đi.
Nếu như hút nhiều sinh mệnh lực như vậy, liệu nàng sẽ trở thành cái gì?
Lãnh Vô Yên thấy hắn ngẩn người, đang muốn nói chuyện, đột nhiên đối phương áp tới, đẩy nàng vào thân cây.
"Ngươi..."
Lời còn chưa nói hết đã bị hắn chặn mồm.
"Im lặng. Có người đến"
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.