Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 32: Như Nguyệt Đa Nghi

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 32: Như Nguyệt Đa Nghi


"Ta biết ngươi tuổi trẻ, khí thịnh, nhưng thân là người Âu Gia, phải biết giữ mặt mũi cho Âu Gia. Đại điển gia tộc sắp đến, hiện giờ cha ngươi đang tới các thị trấn xung quanh tìm kiếm sự ủng hộ. Ta không hy vọng ngươi làm thêm bất cứ chuyện nào thế này nữa. Ngươi hiểu không ?"

"Một phút nông nổi nhất thời, kính xin nhị trưởng lão lượng thứ"

"Ngươi nói cái gì ?" - Lão giả vận lực, dường như muốn tiếp tục động thủ.

"Ngươi đang nghi ngờ hắn cố lộng huyền hư cho chúng ta nhìn vào ?"

Tuyệt đối là cường giả Tụ Đan Cảnh.

Âu Dương Huyền cảm thấy phiền chán. Một Như Nguyệt đã đủ đau đầu, hiện tại còn gây thù thêm một cô nương họ Dư. Rốt cuộc thì hắn hay Âu Dương Phong mới là Khí Vận Chi Tử.

Mặc Cổ mặt lạnh như tiền, cũng không có trả lời. Điều này khiến Âu Minh Tử có chút bối rối. Hắn biết người này thân phận rất cao, ngoài trừ lão gia chủ và Đại Trưởng Lão thì không nghe lệnh ai khác.

Dư Mộc Linh cảm thấy hổ khẩu chấn động, kiếm suýt nữa thì rời tay.

Như Nguyệt nhẹ nhàng cúi đầu chào khán giả sau đó bước về phòng. Trong phòng, một kẻ đeo mặt nạ vô diện đang tựa lưng vào tường, hai tay khoanh trước ngực.

Dương Phàm lấy trong người ra một lọ thuốc, vừa mở nắp đã tỏa ra một hương thơm ngào ngạt, bên trong chứa một viên đan dược đen tuyền nhỏ bằng hột nhãn.

Cát bụi dần tan đi, để lộ ra hai thân hình.

Cảnh này khiến người xem không khỏi xót xa, thầm chửi rủa tên khốn kh·iếp Âu Dương Huyền, ngươi không biết thương hoa tiếc ngọc chút nào sao.

Dương Phàm hoảng sợ, đứng trước mặt Thanh Trúc:

Chỉ thấy chân khí v·a c·hạm, t·iếng n·ổ điếc tai. Sóng xung kích tỏa ra khiến đám đông nhào trái ngã phải. Một số người yếu ớt còn hộc máu lăn ra đất.

Người bên trái là một lão già râu đen quắc thước. Người bên phải cao gần một thước chín, lông tóc vàng rực như cuồng sư, chính là Mặc Cổ:

"Tôn lão tại sao lại dừng ? Phủ thành chủ chúng ta từ khi nào phải sợ Âu Gia"

"Ta đã đến tận nơi, không ngừng hỏi thăm. Nữ nhân đó tên là Thanh Trúc. Nàng lúc trước vẫn là trinh nữ, nhưng lúc khám nghiệm lại phát hiện trước khi c·hết phát sinh quan hệ, trên người còn có rất nhiều dấu nắm thô bạo, xem chừng việc bị cưỡng bức không phải là giả"

Đáng tiếc nàng gặp phải một tên chơi hệ thần thức.

Viên màu đen là Quy Hồi Đan là thuốc giải, hết mười hai canh giờ thì phải uống. Thứ này hắn đưa cho Dương Phàm, tiếp đến dặn dò hắn sáng mai đến trước phủ gào thét, giả vờ mình là người bị hại.

"Tiểu thư chỉ cho ta hai mươi ngày, hiện tại thời gian không còn nhiều. Kế hoạch vẫn tiến hành, nhưng cần thay đổi một chút. Cứ để hắn nghĩ chúng ta mắc lừa"

Đúng lúc này từ trong bóng đêm, một vị mỹ nhân tuyệt sắc xuất hiện. Khuôn mặt nàng lạnh lùng, chính là Như Nguyệt:

Tám chiêu này, trên thực tế chỉ có ba chiêu là thực, năm chiêu là giả, kết hợp với ánh lửa lập lòe càng khiến đối phương khó lòng phòng bị. Nếu là người bình thường gặp chiêu này, không c·hết thì cũng b·ị t·hương.

Thật không biết là nàng ngu ngốc hay dũng cảm nữa.

Đây là chiêu mà hắn học được từ Mặc Cổ, trong chiến đấu phải không ngừng biến tấu, chuyển từ thủ sang công trong nháy mắt, có như vậy đối phương mới khó lòng phòng bị.

"Hy vọng người đó không lừa chúng ta" - Hắn vừa làm vừa tự nhủ.

Chí ít nàng cảm thấy mình không làm được.

Nói rồi nàng bắt đầu kể. Đêm đó Âu Dương Huyền dẫn nàng tới phòng, phát hiện Dương Phàm cũng đã b·ị b·ắt, đang bị trói gô ngồi trong góc phòng. Ban đầu nàng còn tướng hắn có ý định cầm thú, nhưng sau một lúc hắn chỉ cười:

Gã hắc bào nghe xong, cười hăng hắc:

Dư Mộc Linh không nghĩ chỉ một chiêu đã bị chế trụ, trong lòng vừa tức lại vừa thẹn. Bộ dáng giống như con mèo giẫm phải đuôi, lập tức gạt đao đối phương đi. Linh lực trong cơ thể phát động. Chỉ thấy lưỡi kiếm b·ốc c·háy như đuốc, một luồng quang mang tỏa ra chiếu sáng cả một vùng.

"Tôn Lân. Ngươi thân là cường giả Tụ Đan, lại ra tay với một tiểu bối Hóa Hải, không thấy xấu hổ sao ?" - Mặc Cổ chắp tay trước ngực nhàn nhạt hỏi.

Đầu kiếm họ Dư xuất hiện một hỏa cầu đỏ rực như lửa. Mũi kiếm mang theo sức nóng thiêu đốt không khí xung quanh,

"Dương Phàm à, người cũng đ·ã c·hết rồi, ngươi cũng nên bớt đau buồn. Phàm nhân như chúng ta trong mắt tu luyện giả chính là con sâu cái kiến, đừng làm chuyện dại dột như vậy nữa"

"Ngươi xác thực là thật ?"

Giọng nói phát ra từ một vị văn nhân nho sĩ, đầu đội mũ đen đính ngọc, bước đi khoan thai. Âu Dương Huyền nhận ra người này chính là vị nhị trưởng lão hắn từng gặp đêm đầu tiên, Âu Minh Tử.

Khi ngón tay còn cách mục tiêu tầm nửa tấc thì đột nhiên có người quát lên:

Như Nguyệt nhìn vào gương, tay cầm bút tô lại lông mày, nhàn nhạt đáp:

"Giờ là canh mấy ?"

=============

Hai người thực sự không hiểu chuyện gì, nhưng dưới áp bức của Âu Dương Huyền vẫn phải tiến hành "động phòng hoa chúc". Sau khi xong việc, hắn đưa cho hai người một túi tiền và hai viên đan dược.

"Giờ ngươi tính sao, hủy kế hoạch ư ?"

Gã hắc bào ném chúng xuống đất, dùng một mồi lửa thiêu hai cái xác thành tro.

Vị nữ nhân tên Thanh Trúc chầm chậm ngồi dậy:

Như Nguyệt nhíu mày, nói cách khác đối phương ngay từ đầu đã lên kế hoạch lừa họ, chỉ là nàng không hiểu được tại sao hắn không trúng độc.

"Thanh Trúc, nàng tỉnh lại rồi. Ta lo quá, ta thật sự rất sợ" - Dương Phàm vui sướng ôm chầm lấy thiếu nữ trong quan tài.

Linh Hư Thành vốn là một nơi phồn hoa nhưng không có nghĩa người người đều sung túc. Có người giàu thì cũng có kẻ nghèo. Phía Nam Linh Hư Thành chính là nơi dành cho những người như thế.

Lưỡi đao cách cần cổ nữ nhân họ Dư tầm hai tấc thì dừng lại:

Họ Âu thuận thế xoay người rút ra Cự Khuyết, thế đao như gió lốc chém đến cần cổ của Dư Mộc Linh.

"Có tin gì của Âu Dương Huyền ?"

Chiêu thức này tuy mạnh mẽ, nhưng thứ khiến hắn quan tâm lại là cảnh giới của nàng.

"Hắn dám đả thương tiểu thư, lão phu chưa phế hắn là may đấy"

Sau một lúc, hắn mới yên tâm đi đến gần quan tài, từ từ mở ra. Chỉ thấy bên trong là một thiếu nữ đôi mươi, khuôn mặt khá xinh đẹp, chính là Thanh Trúc.

Âu Dương Huyền đang lo lắng kế hoạch có biến, làm gì có thời gian mà xót với chả thương. Đạp Thủy Phiêu phát động, thân hình hư không tiêu thất, tay phải nắm lại thành trảo hướng đến cái cổ trắng nõn nà.

"Ngươi không cảm thấy có điểm kỳ quái sao ?"

"Âu Minh Tử, nể mặt ngươi, lão phu bỏ qua. Nếu còn có lần sau, đừng trách lão phu trở mặt" - Nói xong liền đỡ Dư Mộc Linh đứng dậy.

Lúc này trong căn phòng treo đầy đèn lồng trắng, một nam nhân đang không ngừng đốt vàng mã trong chậu, mà trước mặt hắn là một cái quan tài đen, phía sau trên cao còn để một bài vị.

Âu Dương Huyền khi đó sẽ ra tay, tránh cho hộ vệ Âu Gia đả thương hắn.

Như Nguyệt lắc đầu:

"Các vị. Can qua không tốt, chớ động binh đao. Hóa khí làm lành, ấy mới là thiện"

“Nếu hắn không đến như dự tính thì thế nào ?”

Một bóng đen nhảy ra, hai tay tụ lại, khí thế như long đánh xuống. Họ Âu chỉ cảm thấy một luồng lực đạo hùng hậu giống như một tảng đá ngàn cân, khiến hắn hít thở không thông.

Trong lòng nàng thầm kinh hãi. Đối phương có thể nhìn ra chính xác đường kiếm của mình, ra chiêu đánh trúng vào thân kiếm khiến nó đi chệch hướng. Rốt cuộc cần nhãn quan cỡ nào mới có thể làm được ?

"Phàm Nhật kiếm pháp, thức thứ hai Tiềm Hỏa Vân Tu"

Nàng liếc cũng không thèm liếc, chỉ nhàn nhạt ra lệnh:

Hắn lấy viên thuốc rồi vò nát, đổ toàn bộ vào một bát nước đã chuẩn bị sẵn. Tiếp đến hắn lại lấy một cái ống tre, trên có lỗ rộng để đổ nước vào, từ từ đổ thuốc vào miệng xác c·hết.

Âu Dương Huyền buông cổ Dương Phàm ra, khởi động trạng thái Nhập Vi. Hơn mười ngày đối luyện cùng Mặc Cổ, lại có Thiền Định trợ giúp, thực lực của hắn xưa đâu bằng nay. Chỉ thấy chân phải xuất cước, mũi chân điểm chính xác vào thân kiếm, đá lệch nó đi.

"Tên khốn đó vì muốn lừa chúng ta mà tốn không ít công phu nhỉ. Hai viên thuốc Quy Hồi, Giả Tử giá cũng không rẻ, chí ít cũng hai vạn kim tệ"

"Có phải huyền hư hay không, đêm nay chúng ta liền biết”

"Là...là Dương Huyền thiếu gia bảo chúng tôi làm" - Thanh Trúc thều thào đáp

Âu Dương Huyền liếc nhìn về phía Vạn Túy Lâu

Âu Minh Tử quay ra, trừng mắt với Âu Dương Huyền: (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Điệu múa kết thúc, tiếng vỗ tay vang lên không ngớt. Ánh mắt đám đông rực sáng, giống như một bầy sói đói đang thèm khát miếng mồi ngon mà không thể đụng vào.

"Không...không phải"

Ánh sáng vừa hiện, kiếm liền tung ra tám chiêu một lúc, tựa như những con hỏa xà bủa vây lấy Âu Dương Huyền.

Chỉ nghe "Bụp" một tiếng, nàng bị đá bay ra một đoạn, lăn vài vòng mới dừng lại. Trâm cài rơi xuống, mái tóc tung bay, bộ dáng tỏ ra vô cùng chật vật. Nàng cố gắng chống kiếm đứng dậy nhưng bụng quá đau, thân thể không ngừng run lên.

Dư Mộc Linh chỉ là Hóa Hải Đệ Nhị Giai, còn thấp hơn hắn một tiểu cảnh giới. Từ trước đến nay hắn chỉ thấy Xuyên Không Giả vượt cấp chiến đấu với người khác, chưa từng nghe người khác vượt cấp chiến đấu với Xuyên Không Giả.

"Tiền bối tha mạng, tiền bối tha mạng" - Thanh Trúc và Dương Phàm đều hoảng sợ van xin, hai chân không ngừng giãy giụa.

Dư Mộc Linh vẫn chưa hết cơn đau, căm tức nhìn lão: (đọc tại Nhiều Truyện.com)

"Không phải hắn cưỡng bức ngươi sao ?" - Như Nguyệt nhíu mày.

Lão già thấy đối phương đông người, biết hôm nay chuyện chỉ có thể đến đây, lạnh lùng liếc mắt nhìn gã nho sĩ:

"Thú vị thật, không ngờ lại là giả c·hết" - Thân hình hắn phiêu hốt biến mất, một giây sau đã xuất hiện trước mặt hai người. Bàn tay đưa ra nắm lấy cổ họ, nhấc lên như nhấc hai con gà.

Âu Minh Tử chắp tay với mọi người:

"Các hạ là ai ?"

“Cổ Huynh thân là Hộ Đạo Giả của hắn, nếu hắn làm chuyện gì quá phận, kính xin ra tay ngăn cản”

"Huyền nhi, chuyện này rốt cuộc là như thế nào ? Là ngươi làm sao ?" - Giọng nói rõ ràng tỏ ra không vui.

"Loại công tử thế gia, coi trọng nhất chính là mặt mũi, muốn cưỡng bức ai thì cũng sẽ không để lại dấu vết. Thế nhưng bốn người đầu không những sống sót, còn ngay trong đêm rời khỏi Âu Gia, mà người thứ năm lại sống đủ lâu để viết giấy tuyệt mệnh về cho gia đình. Nếu là ta, ta tuyệt đối sẽ g·iết sạch bọn họ"

Bóng đen cười khằng khặc:

Trong trạng thái Nhập Vi, kiếm của đối phương chậm chạp như rùa bò. Cự Khuyết vung ra, lần lượt gạt phăng mỗi đòn t·ấn c·ông. Mặc dù công pháp của nàng mạnh hơn hắn nhưng kinh nghiệm chiến đấu lại quá non nớt, khả năng ứng biến thì thua xa Mặc Cổ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Âu Minh Tử nhìn Mặc Cổ, chắp tay nói: (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Lãnh Mục Hàm thầm thở dài, dắt theo con gái trở về nhà. Dương Phàm nhìn theo bóng lưng họ đi xa, nhẹ nhàng đứng lên đóng cửa. Ánh mắt không ngừng ngó nghiêng ra bên ngoài, giống như sợ có ai đó đến.

Mồi ta giăng đã đủ nhiều. Tiếp theo các ngươi sẽ làm gì ?

"Đùa đủ chưa ?" - Âu Dương Huyền hỏi nàng.

"Tiền bối tha mang, tiền bối tha mạng" - Hai người không ngừng giẫy giụa, bàn tay cào cấu muốn thoát ra nhưng vô dụng.

“Hắn sẽ đến” – Nàng nói chắc nịch. Thân hình xoay người biến mất trong màn đêm.

"Tiểu tử, giờ thì sao ?"

"Thù này bổn cô nương nhớ kỹ, Tam Tộc Chi Tranh cuối năm ta nhất định sẽ trả đủ"

Đám đông không khỏi có chút ngớ người. Bọn hắn vốn là đến xem gã Dương Phàm kia tố cáo tội ác của Âu Dương Huyền, thế nhưng lại biến thành đánh nhau. Đến lúc quay lại, nào còn thấy Dương Phàm.

"Hôm nay có một kẻ đến chỗ Âu Gia, tố cáo Âu Dương Huyền làm nhục hôn thê của hắn khiến nàng phải t·ự v·ẫn"

.....

Trong cơn nguy cấp, hắn lập tức xuất ra bảo vật hộ thân, ý đồ ngăn cản thế công của đối phương. Nhưng còn chưa kịp làm gì, một luồng lực đạo mạnh mẽ không kém đã lao ra chặn trước mặt.

Một vị trung niên cùng một cô gái tầm mười bốn, mười lăm tuổi không ngừng khuyên nhủ. Nếu Âu Dương Phong ở đây, sẽ nhận ra bọn họ chính là cha con Lãnh Vô Yên. Hai người sống đối diện Dương Phàm. Bình thướng hắn hay gọi là Hàm Thúc.

"Đã hiểu" - Âu Dương Huyền cúi đầu thật sâu tạ lỗi.

Lão chỉ đành cười gượng, thân hình hư không tiêu thất. Mãi đến khi lão rời đi, Mặc Cổ mới lấy ra bình rượu, tu một ngụm thật lớn:

"G·i·ế·t chúng đi, hủy thi, đừng để lại dấu vết" (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Hắn giải thích, viên màu đỏ được gọi là Giả Tử Đan, có tác dụng bế khí, giả c·hết trong mười hai canh giờ, hắn cho Thanh Trúc uống, lại giả tạo chứng cứ là một vụ t·ự s·át để Vân Du nhìn thấy.

Chỉ nghe răng rắc hai tiếng, cần cổ gãy vụn, hai cái đầu ngả về phía sau. Trước khi c·hết ánh mắt tràn đầy sự kinh hoàng và tuyệt vọng.

Hai người nhẹ nhàng mở cửa, vừa định bước ra thì chợt sững lại. Phía trước vốn dĩ không một bóng người, không biết từ lúc nào xuất hiện một bóng đen đeo mặt nạ.

Khi thấy nàng đánh ra chiêu thứ tám, hắn lập tức nhìn ra sơ hở. Chiêu này tay giơ quá cao, để lộ thân giữa không phòng ngự. Chân phải hắn liền co lên, đạp một phát vào bụng đối phương.

Như Nguyệt nhíu mày:

"Không phải sợ mà là kỵ. Thành Chủ đã dặn, chưa đến phút cấp bách thì không cần đối đầu với Âu Gia. Thực lực của bọn họ không mạnh, nhưng gốc rễ tông tộc lại bắt nguồn từ Âu gia ở kinh đô, không phải loại mà chúng ta nên chọc vào"

Có lẽ hắn nhân lúc hai người giao tranh mà bỏ chạy rồi.

"Hai tên này xử lý thế nào đây ?" - Gã hắc bào lên tiếng hỏi.

“HỖN XƯỢC”

"Nói, vì sao các ngươi giả c·hết ?"

"Mọi người, chuyện hôm nay đã hết, kính xin mọi người giải tán đi"

"Là chuyện gì ?" - Gã đeo mặt nạ tò mò hỏi.

Sau gần nửa canh giờ, đôi mắt xác c·hết đang đóng chặt bỗng nhiên mở ra, hít lấy một hơi thật sâu:

Chương 32: Như Nguyệt Đa Nghi

Trên sân khấu ở Vạn Túy Lâu, có một thiếu nữ đang múa. Mỗi cử động của nàng đều mềm mại như không xương. Vòng eo phẳng lỳ, bờ mông cong, vai trần gợi cảm. Làn da trắng như mỡ đông, đôi chân dài thẳng tắp. Mỗi bước đi lại khiến lục lạc dưới chân không ngừng phát ra tiếng động.

"Ta biết hai người các ngươi yêu nhau, thế nên đêm nay ta quyết định làm ông mai cho các ngươi. Ta cho các ngươi một canh giờ để làm chuyện cần làm, hơn nữa khi làm phải thô bạo một chút, để lại càng nhiều dấu vết cho ta, có hiểu không ?"

"Chiêu vừa rồi của Dương Huyền chỉ nhằm chế trụ đối phương, cũng không phải hạ sát thủ. Ngược lại vị tiểu thư đây một chiêu lại một chiêu muốn đả thương hắn. Chẳng lẽ bọn ta phải đứng yên cho nàng muốn xẻo gì thì xẻo ?"

Dư Mộc Linh ngoái đầu oán hận nhìn Âu Dương Huyền. Nếu ánh mắt có thể g·iết người, vậy thì hắn chắc đ·ã c·hết không biết bao nhiêu lần.

"Hàm Thúc, làm ơn để cho ta yên tĩnh một mình" - Dương Phàm ngồi đó, mặt không cảm xúc.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 32: Như Nguyệt Đa Nghi