Dư Mộng
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Quyển 1, Chương 5: Thắng … Ơ thế là thắng rồi à?!
Hiện tại, nằm ở một góc nào đó gần khu vực phòng thủ đường dưới, Nguyễn Hoà đang ra sức để h·ành h·ạ con cua bốn càng.
Cua bốn càng là một trong những loài động vật nằm trong khu rừng trong ‘Trận Chiến Vương Quyền’ chúng rất chậm chạp, lờ đờ và vô hại. Thứ khiến chúng trở nên khó chịu với những người đi rừng có lẽ nằm ở kĩ năng “đánh hơi” các chiêu thức vô cùng mẫn cảm.
Do đó để hạ gục chúng trong khoảng thời gian ngắn là rất khó khăn.
Thông thường khi một trận chiến đã trôi qua được nửa tiếng, tức ba mươi phút, một người đi rừng có kinh nghiệm thực chiến mới có thể đủ điều kiện để xử lý gọn gàng con cua này.
Nguyễn Hoà là một người đi rừng có kinh nghiệm thực chiến. Thực tế đây hẳn là trận đấu thứ hai trăm của anh chàng rồi, và tỷ lệ thắng cũng xấp xỉ trên 40% một con số rất lớn đối với mặt bằng chung của Tầng một.
Tuy vậy, thực tế rằng Nguyễn Hoà phải rất vất vả để hạ gục con mồi trước mặt, bởi lẽ lượng trang bị mà anh chàng sở hữu phải gọi là nghèo tới mức đáng thương.
“Khốn thật, đã nghèo còn mắc cái eo. Ta rõ rõ rành rành đã cắm vài con mắt kiểm soát xung quanh khu vực bờ sông. Ta thấy được cái thằng lâm tặc A Khang kia chui ra chui vào, nẫng tay trên vài con quái rừng. Thế mà hắn nỡ lòng nào ăn sạch, ăn hết, ăn triệt để chẳng chừa lại chút da lông nào. Khốn thật!”
Vừa đánh Nguyễn Hoà vừa than vãn. Kể cũng tội cho anh chàng. Hoàng A Khang nào phải tay vừa, tên này cũng chinh chiến hơn cả hai trăm trận chiến và tỷ lệ thắng của gã còn cao hơn Nguyễn Hoà gấp mấy lần, hắn đâu phải tay mơ.
Người đi rừng là vị trí tự do nhất trong đội hình, gần như bạn có thể tự làm bất kì điều gì mà bạn thích. Từ việc chỉ ru rú trong phần sân của bạn như một tên tu hành gia, hay thuật ngữ là cắm trại trong rừng. Hoặc bạn có thể từ bỏ việc dựng lều trại, thay vào đó đi hỗ trợ cho bốn đồng đội còn lại của mình. Hoặc như A Khang, gã này lại thích chiến thuật đi thăm viếng rừng của đội bạn.
Hoàng A Khang vốn dĩ là một người chơi phòng thủ khu vực đường giữa, gã biết thừa để cho rừng của đối phương rảnh tay là nguy hiểm tới cỡ nào. Do đó gã luôn luôn nhìn chằm chằm vào khu vực rừng của đội địch, mỗi khi gã trở thành người rừng, đây là lối chơi mà người ta vẫn gọi vui là vô cùng hổ báo.
Bởi tính năm ăn năm thua là rất cao.
Dẫu vậy bạn phải thực sự nắm rõ quy luật, nguyên tắc cũng như lợi và hại của trò chơi thì bạn mới có thể mong giành được phần thắng.
Kẻ mạnh là kẻ có thể săn con cua bốn càng một cách dễ dàng, kẻ đó lúc này chắc chắn không phải Nguyễn Hoà.
Cổng thần giao của Nguyễn Hoà bỗng reo vang, chính là tin tức từ đồng đội gã – kẻ đã tháo chạy ở khu vực phòng thủ đường dưới.
“Hoà à, làm gì làm lẹ đi ba, mất trụ bây giờ.”
“Từ từ đã nào! Tao đang dở tay, mà khoan, rõ ràng Hoàng A Khang đang ở đường giữa cơ mà, hắn bị lão Lý cầm chân rồi, thế hai đứa bọn bây vô năng tới mức thua hai đứa con gái bên kia à?”
“Vô cái con khỉ nhà bây. Bên kia là ba đánh hai đấy, thậm chí cái đứa lòi đầu ra còn đem cả phù dịch chuyển để đánh úp thì làm quái nào chúng tao trở tay nổi.”
Đúng lúc này bảng thông báo hiển thị lên dòng chữ: Chiến công trình đầu tiên dành cho đội đỏ.
Nguyễn Hoà lúc này mới hoàn hồn.
“Ra là thằng nhóc bên kia cũng là cao thủ. Kèo này toi rồi.”
Anh chàng mới dừng hẳn công việc dang dở của mình, tiếc nuối rồi rời đi, anh ta biết rằng mình không thể ở đây thêm lâu được. Kẻ địch sẽ xuất hiện tại nơi này thật sớm, cùng với việc Sứ Giả sẽ được triệu hồi, anh ta cần phải quay trở về căn cứ để chuẩn bị cho trận chiến lớn sắp diễn ra.
Tại khu vực phòng thủ đường giữa.
Một trận đánh này lửa giữa hai người chơi hàng đầu là lão Lý cùng Hoàng A Khang diễn ra vô cùng mãn nhãn.
Có qua có lại, có lúc rơi vào thế hạ phong, lúc thì lại vươn mình đàn áp đối phương.
Dù vậy trận đánh này chỉ mang tính chất cầm chân, bởi lẽ cả hai đều suy đoán được mục đích mà Lâm sắp đặt ra đó là gì.
“Ngươi không tệ, nhóc con có tiềm năng đấy, hay là gia nhập Hội của bọn ta đi? Đánh thuê cho Tổ Chức như vầy hoài không khá khẩm là bao đâu.” Lão Lý nói với A Khang.
Người sau không trả lời lại lão Lý, bởi lúc này A Khang thực sự đang tập trung hơn một trăm phần trăm năng lực của bản thân.
Gã không muốn hoài phí bất kì nguồn năng lượng dư thừa gì.
Đồng thời kĩ năng nộ mà Lâm đã để lại tuỳ thời điểm sẽ hết thời gian tồn tại, gã cần phải giữ sức nhằm vào việc hoặc chiến tiếp hoặc tháo chạy.
Hai bên so găng với nhau khiến bầy lính chỉ vừa hồi sinh cũng phải ngậm ngùi biến hoá thành vàng, kinh nghiệm. Trận tranh phong nảy lửa gần như đạt tới đỉnh điểm thì bỗng cái bảng thông báo từ hệ thống một lần nữa hiện lên.
“Đã có kết quả, chiến công trình đầu tiên thuộc về đội của mi đấy, nhóc con. Tốt, chúng ta ngừng tay.”
Nói rồi lão Lý vụt thẳng về hướng bờ sông, bỏ lại Hoàng A Khang đang ra sức thở dốc. Gã biết đây đã là cực hạn, có lẽ dừng chiến tại đây là tốt nhất.
Sứ Giả sẽ được triệu hồi và để có thể nắm chắc phần thắng cho toàn đội, gã cần phải quay về căn cứ.
***
Trong một trận ‘Trận Chiến Vương Quyền’ bạn có thể hạ gục bao nhiêu mạng của kẻ địch tuỳ thích. Đó sẽ vừa là lượng vàng, lượng kinh nghiệm, cũng như trì hoãn sự thăng tiến đến từ địch thủ một cách hiệu quả nhất.
Tuy vậy, cơ chế của trò chơi này còn một điểm khá là thú vị.
Đó là trong khoảng từ phút sáu mươi tới phút chín mươi, tức một tiếng đồng hồ tới một tiếng ba mươi phút đồng hồ, trong trận đấu, bên nào phá huỷ được một công trình trụ phòng thủ của đối phương, Sứ Giả sẽ được triệu hồi.
Sứ Giả sẽ xuất hiện tại gần hang động nằm chếch về phía của đội đã hạ gục trụ.
Trong trường hợp này Sứ Giả sẽ xuất hiện gần khu vực bờ sông của đội đỏ - tức đội của Hoàng A Khang và Lâm.
Chỉ cần ba trong số năm người của đội Hoàng A Khang bước vào đây, bọn họ sẽ nhận được một buff, với buff này sẽ tăng gấp ba lần sức tàn phá lên công trình địch, đồng thời giúp họ di chuyển rất mau lẹ.
Hầu như với buff này, một đội ở vào thế yếu chắc chắn sẽ có thể lật kèo, giành được thắng lợi trước một đội mạnh hơn họ rất nhiều lần.
Tuy vậy cửa vào nơi Sứ Giả xuất hiện chỉ tồn tại đúng mười lăm phút, trong mười lăm phút nếu không có đủ ba thành viên của Lâm tiến vào bên trong, nó sẽ đóng lại.
Đội đối địch – tức đội của lão Lý tổng sự - có thể ra ra sức ngăn cản không cho đội Lâm tiến vào nơi này bằng cách chặn ngay trước cửa Sứ Giả. Tuy vậy tình hình thực tại rất là khó.
Khu vực phòng thủ đường trên là một trận thi đấu hoà hoãn, X tỏ ra vô cùng ngoan cường, đồng thời hắn đã lui binh sau khi bảng thông báo hiện lên. Hắn chính là kẻ đầu tiên tiến vào cửa Sứ Giả.
Người kế tiếp hành động mau lẹ không kém chính là Alice, cô nàng sau khi hạ gục thành công công trình địch, là người tiếp theo tiến vào.
Và kẻ sau cùng bước vào là Lâm.
Lão Lý chỉ có thể quan sát, đồng thời chỉ có thể tiếc nuối mà thở dài.
Khoảng thời gian trong cửa Sứ Giả là vô cùng nhanh, chỉ độ khoảng năm phút là cả ba người X, Alice cùng Lâm quay trở lại.
Cánh cửa Sứ Giả đóng lại. Bầu trời bỗng từ xanh trắng chuyển sang ánh tím, một nguồn lực lượng mau chóng hạ xuống năm thành viên trong đội của Lâm.
Lão Lý cùng bốn người đồng đội chẳng thể làm gì hơn, ván cờ này lão đã quá chủ quan, có lẽ lão đã thua ngay từ giây phút bị Lâm gài bẫy nhử lão để cho Hoàng A Khang cầm chân. Cũng có lẽ chính là giây phút mà Lâm phân chia nhân sự một cách tỉ mỉ. Hoặc cũng có lẽ chính lão đã chủ quan khi con mồi lần này là một người chơi mới.
“Cũng chỉ tới được đây. Đi thôi chúng ta quay về phòng thủ căn cứ.”
Nói rồi lão quay lưng tiến bước, bỏ lại sau lưng bốn tên đồng đội đang quay mặt nhìn nhau.
Góc nhìn của Lâm.
Một cảm giác hưng phấn.
Còn gì tuyệt vời hơn một game thủ suốt ngày ngồi chơi trên màn hình máy tính, bỗng được đưa đến chính cái thế giới y hệt tựa game mà nó đang chơi.
Thậm chí, Lâm đây từng là một cựu game thủ chuyên nghiệp. Bản thân cậu đã trải qua hàng trăm ngàn tới hàng vạn trận chiến từ lớn tới nhỏ.
Bố cục này Lâm có thể nhìn thấy được kết quả, ngay từ giây phút đầu tiên rồi.
Một thứ cảm giác vi diệu.
Nó chảy xuôi trong mạch máu rồi thấm đẫm vào da thịt Lâm. Cái cảm giác sung sướng chẳng thể nào quên đi được. Lần đầu tiên Lâm cảm thấy sảng khoái tới như vậy.
Cậu chỉ có thể diễn tả nó bằng ngôn ngữ của kiếp trước, hẳn là việc nốc tận ba lon nước tăng lực để tỉnh táo chiến game về đêm.
Ừ hẳn là như thế, một cảm giác lâng lâng.
“Sứ Giả quả thật là một buff kì lạ, may mà mình có đọc lướt qua bảng hướng dẫn từ hệ thống trước khi tham gia trò chơi.”
Cậu quay mặt nhìn về phía bốn người đồng đội, rồi cả năm người cùng đồng tâm tiến về phía khu vực phòng thủ đường giữa.
Cái cảm giác lâng lâng khó tả vẫn duy trì ở đó.
Không chỉ ở Lâm, mà còn là ở Alice, ở Hoàng A Khang, Hoàng A My và X.
Bọn hắn tiến, cứ tiến. Thế lính như trẻ tre, cùng với khả năng xâm lược rất mạnh tới từ buff, bùa lợi Sứ Giả.
Lão Lý và đồng bọn có thể chống đỡ, nhưng biết làm sao đây khi lượng trang bị cho các chủ lực vẫn chưa gọi là đủ, đồng thời đối phương không hề thua thiệt quá nhiều, kèm với đó lại sở hữu bùa lợi Sứ Giả quá mạnh.
Một trụ rồi một cửa. Lâm cứ thế đẩy vào. Thuận bút thành chương.
Chiến hoả bừng bừng lửa khói bay mù mịt, thậm chí cậu còn có cái ảo giác mấy con lính của đội mình còn đang hò reo nữa cơ, quái lạ.
Thẳng cho tới khi Hoàng A Khang dứt điểm một tên trong căn cứ của đội địch, kèm theo đó là một bảng thông báo với dòng chữ Victory to đùng.
Cái cảm giác hưng phấn mà Lâm miêu tả là “nốc ba lon bò cụng cùng một lúc” mới vơi dần đi.
Cậu sờ sờ mặt, mũi, tai, đầu tóc của mình trong vô thức rồi nhảy cẫn lên reo hò thật vui vẻ:
“Thắng … Ơ chúng ta thắng rồi đó à.”
Khi quay mặt nhìn về phía bốn đồng đội của cậu, nét tươi cười cũng hiện rõ trên từng khuôn mặt ấy, cậu biết đây không phải là giấc mơ.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.