Dư Mộng
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Quyển 1, Chương 48: Đêm không ngủ
Từ lúc nhận được mệnh lệnh khẩn cấp từ chính thị trưởng thành Tây Linh, gã có được ngơi nghỉ một phút một giây nào đâu kia chứ?
Trong lịch sử, hay nói đúng hơn, là lịch sử hơn 80 năm mà gã sinh sống tại thế giới VEIL, gã chưa từng tiếp cận với cơn dịch bệnh điên cuồng như thế này.
Có lẽ như Lâm đã nhận định trước đây, mặt trăng cùng mặt trời ở thế giới này có đôi chút ngược ngạo so với khi còn ở Trái Đất cũ. Như mặt trời thì rất nóng rực và cháy đỉnh điểm khi chỉ mới trải qua bình minh, rồi khi thời gian điểm 12 giờ trưa, nó lại êm dịu mà mát mẻ tới nhẹ nhõm linh hồn.
Thế vì sao lại mất ngủ?
Lâm nhớ lại cái khung cảnh khi nãy, cậu cùng Ý Như đang đi dạo với nhau tại bờ sông của Nhật Hà Vân. Bỗng cảnh trở nên quá tình cảm, như chất xúc tác cần thiết cho phản ứng hoá học giữa đôi bên. Kết quả là hai khuôn mặt đỏ như trái gấc bởi nụ hôn tặng vào tóc của Ý Như đến từ Lâm. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Chẳng có lấy một ai đáp lại lời của gã đội trưởng, tất cả chỉ còn lại là tiếng hít thở của gã cùng sự tĩnh lặng tới đáng sợ.
Rồi cô gái tuổi đôi mươi lại đỏ mặt, lại lấy chiếc gối che khuất hoàn toàn khuôn mặt, rồi lại lăn qua lăn lại.
Chỉ là, bỗng dưng tại chiếc bộ đàm được kết nối qua TAB, một tiếng thét thất thanh vọng lên.
“Tỉnh. Tỉnh táo đi Lâm à. Chỉ là hành động bộc phát trong lúc nhất thời thôi!”
“Mẹ kiếp! Chặn, chặn hết lại cho ta. Cơn dịch vàng đáng sợ đã len lỏi tới rìa phía Bắc của thành trì rồi. Nhận mệnh lệnh từ cấp trên, phải chặn đường biên giới đi về phía Bắc và thành Mã Phiến. Bằng mọi giá phải cách ly cái ‘thứ đó’ cho ta!”
Gã đội trưởng run rẩy, gã biết nơi mà bộ đàm kết nối là ở đâu. Đó là khu vực ven rìa phía Bắc của chính toà thành Tây Linh.
Tiểu đội mà gã cử đi dường như đã bị quét sạch, không còn người sống. Và gã, đội trưởng, buộc phải thông báo sự thật kinh hoàng này cho cấp trên.
Da đầu của gã đội trưởng trở nên tê dại, gã không dám kêu gào một tiếng nào nữa vào chiếc bộ đàm. Tay gã run run, chân gã muốn khuỵ xuống.
Gã lẩm bẩm như nhắc đi nhắc lại khắc ghi cái nhiệm vụ của gã, âu cũng là một cách để gã xua tan đi cơn mệt mỏi trong tâm trí.
Tạm bỏ qua sự ngây thơ trong mối tình của đôi bạn trẻ, tại trung tâm của thành Tây Linh, đội trị an thành phố đứng đầu là tay chỉ huy râu kẽm lúc này đang gào lên với chiếc TAB, lời lẽ hết sức cục s·ú·c.
Rồi bỗng nhiên, từ một trong các nơi mà bộ đàm kết nối, vang lên trong tai của gã đội trưởng một thanh âm của phụ nữ. Thanh âm không rõ đầu rõ đuôi và được nói bằng ngôn ngữ kì lạ. Tuy vậy, gã do trải qua sự huấn luyện từ Hội Đồng nên có thể hiểu rõ được. Thanh âm mà người phụ nữ kêu gọi rằng hãy trả tay lại cho ả.
Đây là lần đầu tiên của gã.
Nhớ lại cái cảnh mà cậu đã trao nụ hôn lên tóc của Ý Như, Lâm chẳng thể nào ngủ được.
Với họ, họ chỉ biết rằng có một kẻ khủng bố với sức mạnh vượt xa người thường đang lăn le đe doạ thành phố, và họ, buộc phải ngăn chặn kẻ này lại.
Mỗi nơi mà nó đi qua, gần như sự sống đều bị đông cứng lại thành những pho tượng.
Quá ghê gợn.
Gã cũng nào có tin, nhưng khi tiếp xúc với nguồn thông tin cơ mật, sự bàng hoàng không chỉ len lỏi trong tâm trí của gã, nó còn ám ảnh tới cả khi gã đặt lưng xuống giường chỉ nhằm chợt mắt trong giây lát.
Rồi lần lượt, lần lượt là từng tiếng thét vang lên rồi đi theo sau là sự tĩnh lặng.
Một thực thể kì quái và vô cùng mạnh mẽ đang đi săn lùng cái gì đó.
Thậm chí, đáng lý ra đêm ngày mai là trận Vương Quyền chiến mà gã phải tham gia, nhưng hiện nay trị an của thành Tây Linh đang bị đe doạ nghiêm trọng.
Chỉ khác có lẽ là ở nàng, đôi má vẫn còn đỏ ửng cả lên, và cô cố che dấu nó bằng cách áp chiếc gối nằm che khuất cả khuôn mặt của mình.
Bởi hương tóc từ nàng vẫn còn dư vị đâu đó tại bờ môi của Lâm, nó khiến cậu cũng như tâm hồn cậu không thể yên tĩnh hệt như mặt nước của dòng sông ngay lúc tình cảm dâng trào ban nãy.
Không thể ngủ được! (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cơ mà, lâu lâu, cô nàng lại lăn qua trái rồi lại lăn qua phải. Tay vẫn ôm chặt lấy chiếc gối nằm.
Phía bên ngoài, ánh trăng đã dần dần vơi bớt đi sự rực rỡ.
Cả đêm không thể ngủ!
Gã sắp xếp lại từ ngữ và làm một bài báo cáo. Là báo cáo cho tổng cục, cho các nhà lãnh đạo của Hội Đồng. Một thông báo có thể làm dấy lên sự e ngại trong lòng của bọn họ, hoặc không.
“Bằng mọi giá phải chặn cái thứ đó lại, bằng mọi giá phải làm được.”
Gã có thể thấy rõ lắm sự sợ hãi trong từng ánh mắt của binh lính dưới trướng, nhưng làm gì bây giờ đây, chẳng thể nào làm được gì cả. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Chắc là, Ý Như cũng mất ngủ như ta đi…” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Và, cũng là lần đầu tiên mà gã lên chức vụ đội trưởng đội trị an của thành phố, do đó gã chỉ còn có thể đánh đổi giấc ngủ, sức khoẻ để mà canh gác cho thật tốt cái nhiệm vụ của mình.
Rồi bất chợt, cô thả lỏng tay, thả lỏng chiếc gối ra, tay lại mân mê mái tóc. Ừ, mâm mê cái vị trí mà ban nãy tóc của cô đã chạm môi của Lâm.
Gã cũng đã trải qua sự thiếu ngủ, nhưng là nhiều đêm thiếu ngủ.
Thứ sức mạnh đáng nguyền rủa, đủ để khiến một người mất đi lý trí, [Vật Tổ] mỗi một lần xuất thế đều đem tới sự bàng hoàng cho cư dân của tầng Một.
Quyển 1, Chương 48: Đêm không ngủ
Nguy rồi. Nguy hiểm tới cận kề rồi.
Gã có nghe qua đôi chút tin đồn về cái thứ thất thiệt đó. Phải, là thứ chỉ có trong truyền thuyết: [Vật Tổ].
Tất nhiên, may mắn thay, không phải là nụ hôn vào môi. Bởi có lẽ cậu sẽ phải ngất đi ngay lúc này rồi chứ chẳng tới mức mất ngủ đâu. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Gã đội trưởng giật mình phản xạ. Gã giật phắt chiếc bộ đàm rồi hét vào bên trong đó nhưng chẳng có tiếng đáp trả.
Hơi thở vẫn mang đầy sự kinh hãi, và gã biết đêm nay sẽ lại là một đêm mất ngủ.
Và thế là gã đội trưởng đội trị an nhanh chóng sắp xếp lại đội ngũ bằng các mệnh lệnh mới.
Ừ, có lẽ Lâm đúng rồi đấy, bởi ở phòng bên cạnh. Cô nàng Hoa Ý Như cũng trải qua một đêm mất ngủ.
Đồng hồ đã chỉ điểm: 0 giờ. Thời khắc này đã chính thức bước sang ngày mới và Lâm vẫn ráo đôi mắt nhìn trân trối về phía trần nhà. Cậu đã không thể ngủ.
Mệnh lệnh là mệnh lệnh, kể cả với sự sợ hãi đang dâng trào trong tim, họ cũng bắt buộc phải cầm chặt vũ khí, s·ú·n·g ống, giáo mác để ra sức mà bảo vệ cho thành Tây Linh.
Cậu đang muốn che dấu đi bờ môi đang nếm trải qua sự xấu hổ.
Đồng đội của gã đứng ở cạnh bên cũng đang phát ra thứ mùi vị kinh hoàng của sự sợ hãi. Tuy vậy có lẽ họ không đủ quyền cao chức rộng để hiểu được nỗi kinh hoàng này là do cái thứ gì tạo ra.
Cậu kéo tấm chăn lên cao, chúng thay vì che phủ toàn bộ thân hình của cậu thì lúc này lại chỉ che phủ đi bờ môi của Lâm mà thôi.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.