Dư Mộng
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Quyển 1, Chương 35: [Vật Tổ] đang ở đây
Cậu đã cười rất tươi, nụ cười ấy mười phần chất phác ngập hỷ sự.
Rồi bỗng màn hình điện thoại của Lâm trả trở về trạng thái màn hình nền đen như lúc ban đầu, đoạn tin nhắn vừa nãy cũng không cánh mà biến mất, trước sự ngỡ ngàng của Lâm.
Lâm lễ phép rồi đứng dậy, cậu bước ra khỏi văn phòng, đồng thời tay vọc chiếc điện thoại. Chuông điện thoại đã reo, nhưng lại không có hiển thị thông tin của người gọi. Lâm khá là ngạc nhiên vì điều này.
“Hết biết mà, nhiên khi không lại đi nói chuyện với mi cơ chứ…” Lâm có chút được mất rồi cậu tiến lại khoang cửa sổ, mở nó ra.
Phan Minh muốn nói điều gì đó nhưng lời chưa thốt ra từ miệng thì thứ âm thanh kể trên kéo tới, chặn ngang lại. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Hẳn tiêu tốn đi 1500 nguyên thạch cũng là cái giá hợp lý đi.
Gương mặt ai nấy đều ra sức thoả mãn.
Ngài Alex lên tiếng: “Lần này phải giành sự ngợi khen cho Phan Minh cũng như Lâm. Tuy phải nhờ tới ba con chữ huyền thoại kia thì mới sở hữu được món quà này. Nhưng đã là thành công thì bình gốm cũng là của chung tất cả mọi người. Nào, thưởng thức hương trà đi.”
“Uầy, Lâm. Có chuyện rồi thì phải, vừa nãy nhóm người của Một Khắc Đổi Đời có đến đây và đang chủ tiệm của họ đang trò chuyện cùng ngài Alex trong văn phòng đấy. Mọi người bị đuổi ra ngoài rồi.”
Phan Minh cũng lấy làm thích thú say sưa khi thưởng thức món trà hoa Hương Ngài này.
Trà hoa Hương Ngài thật tuyệt diệu.
Thậm chí, đâu đó trong tiếng hít thở sâu khi thưởng thức vị trà, cũng lại kéo theo cái hương thơm ngát kia ấy, lan toả đi khắp chốn không gian.
Không có lời đáp từ đầu biên kia cuộc gọi.
Lâm dừng lại một nhịp, cậu ngẩng đầu lên nhìn trái rồi nhìn phải, thậm chí cậu còn quay lưng lại cho chắc rằng không có ai ở xung quanh đây, hầu hết mọi người đều ở trong văn phòng mất rồi.
Một linh cảm mới được diễn biến, Lâm có thể thấy rõ được con đường mà cậu mong chờ sắp được diễn ra.
Bàn lan điểm nước đường tơ họa đàm.
Rồi cậu quay mặt về hướng cửa sổ thì Bích Nguyệt đang liếm láp bộ lông của mình.
Và thế là, cậu quyết tới phòng tập thật là sớm, để học hỏi thêm từ ngài Alex.
Quyển 1, Chương 35: [Vật Tổ] đang ở đây
Phòng tập, văn phòng.
Tiếp, bằng vào sự bối rối kèm chút tim đập nhanh, Lâm mở thư mục tin nhắn đến, kiểm tra xem tiêu đề vừa rồi ám chỉ cái gì. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Lâm có chút hơi cảm thấy kì cục.
“Ý mày là tao phải mở cái cửa sổ này ra?”
Thứ hoa tạo nên nước trà này có xuất xứ từ vùng đất Hoa Linh, nơi cách thành Trị An này tận 60 000 ki lô mét. Đây vốn là vùng đất vô chủ mới được khai phá trong vòng một trăm năm trở lại đây, và loại hoa Hương Ngài này là đặc sản của cả vùng đất ấy, thứ mà hiện nay giá trị hiện kim là không thể nào mà so sánh.
“Alo!”
Dòng chữ rất rõ ràng: [Vật Tổ] đang ở đây.
Bởi nếu ta đem so ra bàn cân, có lẽ giá trị bậc cao hơn của tổ chức hay đơn vị trực thuộc chính là Hội Đồng hoặc các gia tộc – những nơi có thể chống lưng cho cả một thể chế.
Khi ấy, bằng vào sự rung động và rồi chỉ tiếp nối bằng một cái gật đầu của ngài Alex, món vật phẩm dùng tới “giá thế chấp” đã thuộc quyền sở hữu của toàn bộ phòng tập: chiếc bình gốm sứ có vẻ ngoài cổ điển.
Bỗng, cô mèo Bích Nguyệt từ trong túi áo khoác ngoài nhảy bổ ra, hành động mà trước đây nó hầu như không hề thực hiện.
Cái gì mà [Vật Tổ]?
Theo Phan Minh thì đây trông khá giống TAB được tích hợp nhiều công cụ cùng chức năng.
Là tin nhắn, là tin nhắn đấy, được gửi từ một ai đó.
Chẳng là khi Lâm lần nữa nhìn về phía Bích Nguyệt, cô mèo cũng nhìn cậu rồi vươn cặp móng vuốt gõ lên cái cửa kính.
Rõ ràng đây là cậu đang giao tiếp với loài mèo cơ đấy, kì lạ thật đấy. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Phan Minh cũng hết lời khuyên nhủ, và rồi khi cậu bật thốt ra ba chữ huyền thoại – thứ mà đúng là sau đó cậu đã thốt ra thật, tại buổi đấu giá – đã khiến ngài Alex rung động.
Rồi cậu hướng nhìn ra bên ngoài cửa sổ và rồi nhìn lại vào màn hình điện thoại.
Phan Minh chớp chớp đôi mắt, gã quay phắt sang nhìn về Lâm, đôi mắt chớp lia lịa.
Trà đặc biệt thì phải giữ trong một cái ấm thật đặc biệt, đấy là lời răn mà ngài Alex đã truyền đạt cho Phan Minh trong cái ngày mà ông gọi gã vào văn phòng, trước ngày diễn ra buổi đấu giá của hội đấu giá Ẩn Bí.
Và thế là, ngay lúc này đây, ngài Alex cùng với các học trò của phòng tập, có cả Lâm nữa, đang thưởng thức cái hương vị trà hoa Hương Ngài thơm lừng, nước trà được đặc cách pha một cách vi diệu trong bình trà làm bằng gốm sứ.
Hương trà tuyệt phẩm đem cảm xúc vi diệu khó tả, niềm vui sướng khi khởi nguồn được chiếc điện thoại, hẳn đây có thể gọi là một ngày tốt lành đối với Lâm.
Nói trắng ra, để “giá thế chấp” có hiệu lực, tổ chức hoặc đơn vị sở hữu sẽ là chủ mới của món hàng được đấu giá tại phòng đấu giá hội Ẩn Bí. Do đó, cái quyền lực mà ba chữ huyền thoại mang lại, là vô cùng lớn.
Hương trà thơm ngát, lần nữa, hương thơm vọng khắp cả căn phòng.
Tuy nhiên, tất cả không hơn chỉ là sự tĩnh lặng.
Do đó, Phan Minh sau khi đã có được đôi chút thông tin đến từ buổi đấu giá từ hội Ẩn Bí, cậu không tiếc lời mà thuyết phục ngài Alex phải sử hữu ngay cho bằng được chiếc bình làm bằng loại gốm kì bí, thứ chỉ có thể xuất hiện một lần tại kì đấu giá hội tiếp theo.
Đáp lại Lâm vẫn là tiếng móng vuốt v·a c·hạm với mặt kính của chiếc cửa sổ.
Ban nãy trong lúc vui mừng, cậu có nói chuyện này với ngài Alex, chuyện đã sửa chữa thành công chiếc điện thoại. Ngài Alex tỏ vẻ khá là thích thú khi thấy lại dòng sản phẩm iphone mà kiếp trước ngài đã từng biết tới. Nhưng rồi sau một hồi vọc vạch, chính ngài Alex cũng nói rằng việc sửa chữa có lẽ vẫn chưa hoàn toàn là thành công, rằng có lẽ Lâm nên tìm hiểu sâu thêm để sửa chữa hoàn hảo đi, cậu vẫn còn kém đôi bước.
Phải biết rằng ban nãy, khi gã mới tới phòng tập, gã đã biết rằng Lâm đã hao phí tâm lực cho cả một đêm, cũng như món nguyên thạch mà cậu vay mượn, cốt lõi là để cứu chữa cho cái gọi là “điện thoại” này.
Khi hương sớm lúc trà trưa
Thế là bếp núc của phòng tập trở nên rộn ràng, Lâm là người đứng bếp, các món ăn được bày biện, và mọi người cùng thưởng thức trà hoa Hương Ngài, vừa nhăm nhi các món ăn do Lâm nấu.
Lâm tò mò nhìn theo rồi theo nhịp dẫn dắt của Bích Nguyệt, đoạn cậu tiến ra cửa sổ thì thấy bên ngoài đường xá vẫn tấp nập người qua kẻ lại. Cậu vẫn chưa hiểu rõ lắm ý của cô mèo là cái gì.
Nhưng đừng có vì vậy mà xem thường chúng – những “tấm vải da” – bởi dù gì đi chăng nữa đó cũng là một loại vẻ đẹp, một loại cách thức để tô đẹp lên cái gọi là “bản sắc” của một cá thể.
Ấy vậy mà …
“Điện thoại” này trong mắt Phan Minh giống như tấm TAB nhưng làm bằng kim loại, mặt kính lưng kính, dọc là khung kim loại. Mặt sau có lắp camera để ghi lại hình ảnh – thứ mà ở thế giới VEIL này có thể sử dụng công cụ khác để ghi hình lại. Màn hình thì lại là loại cảm ứng, được sử dụng trong mấy chiếc máy tính hoạt động ở Hội Đồng.
Lâm tính tắt màn hình điện thoại rồi cất vào túi áo, cậu nhún vai muốn quay lại văn phòng.
Đoạn, Phan Minh muốn nói điều gì đó, về ấm trà về hoa Hương Ngài, thì tiếng chuông từ chiếc iphone đời 7 của Lâm reo lên. Toàn bộ người của phòng tập đang có mặt ở căn phòng cũng quay đầu nhìn về phía Lâm, khiến cậu hơi chút bối rối.
Phải biết với tính tình của cậu, nếu bỏ qua cơ hội thưởng thức cái “vẻ đẹp đỉnh cao” nhất của món thức uống nổi danh đây, hẳn quả là một điều đáng tiếc.
Cứ như tất cả đều bị khoá.
Một phút.
Và gã biết đây là món sản phẩm mà cậu bạn Lâm đem tới từ Trái Đất cũ nơi quê hương của cậu.
Cười trừ bởi cậu chẳng hiểu gì sất, rốt cuộc cái tin nhắn quỷ này muốn nói điều gì ấy nhỉ.
Có lẽ niềm vui hôm nay chỉ có tới bấy nhiêu đó thôi nhỉ, chí ít niềm vui cũng nằm gói gọn ở việc khởi nguồn cứu chữa chiếc điện thoại hoài niệm này mà thôi.
Lại nhắc về Lâm, cậu đã có một đêm tương đối mệt nhọc.
Như vậy, chủ sở hữu của phòng tập – ngài Alex – đã quyết định sử dụng quyền “giá thế chấp” do đó họ đã cùng Ẩn Bí thành công trong việc đấu giá món vật phẩm kể trên.
Bàn tay Lâm rùng lên một cái. Sự bối rối len lỏi đâu đó trong suy nghĩ của cậu.
Ngài Alex đang thưởng thức chén trà hoa Hương Ngài thơm phức. Thứ mùi hương của loài hoa này như thẩm thấu ruột ran dù ta có là người trải nghiệm nó chỉ bằng khứu giác. Giả sử, ngoài trải nghiệm từ khứu giác ra, còn đó có thể thêm cả vị giác thì chắc hẳn hương vị của loại trà này sẽ xứng với năm chữ “nhớ mãi không thể quên”.
Lâm lúc này hơi cảm thấy ngột ngạt, rốt cuộc thế này là thế nào ấy nhỉ.
Dù gì ngài Alex cũng như Lâm cũng đến cùng một Trái Đất, ngài ấy lại là “chuyên gia” về nghiên cứu khoa học, có lẽ sẽ có cách.
Do đó, ban mai vừa ló dạng, Lâm đã ra khỏi nhà. Cậu tay xách nách mang, lần này là một vốn rất to các món thức ăn do cậu tự chế biến, đem tới phòng tập.
Không lẽ cậu thực sự lại lần nữa biến gà què thành gà tàn phế. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nhân sinh không còn cái chi mà nuối tiếc nữa rồi.
Tại phòng tập, sau khi biết được ngài Alex sẽ chiêu đãi món trà hoa Hương Ngài cho tất cả mọi người, Lâm đã đem các món ăn bày biện ra, sẵn cậu sẽ chiêu đãi tất cả mọi người chung vui luôn.
Mục đích muốn điều gì?
Tiêu đề tin nhắn rất rõ bằng font chữ Helvetica cứng cáp, thanh lịch: [Vật Tổ] đang ở đây.
Chỉ là không đợi cậu định hình điều gì đang xảy đến thì lời nói của Phan Minh đã đánh gãy hoàn toàn suy nghĩ vừa nảy sinh trong đầu của cậu.
“Reng!”
Đúng thật là:
Lâm nghe được thì cũng khá thất vọng, bởi cậu mong rằng có lẽ ngài Alex sẽ đưa ra câu trả lời cho việc cậu đang thắc mắc: làm sao để có thể hiển thị hệ điều hành cũng như âm thanh nghe gọi cho chiếc điện thoại.
Cô mèo nhảy lên bờ vai trái của Lâm, đôi măng cụt vươn ra như muốn ngăn chặn hành động cất chiếc điện thoại đi. Đôi mắt màu ngọc bích trong veo nhìn chằm chằm về phía Lâm, miệng kêu “Ngao! Ngao!”.
Lâm nhìn về hướng cửa văn phòng thì đúng là toàn bộ người của Một Khắc Đổi Đời đang đứng ở đấy, cùng với đó là các thành viên của phòng tập.
Ban đầu ngài Alex khá do dự. Bởi dù gì ngân sách mà phòng tập có thể chi trả âu cũng chẳng nhiều cho cam. Nếu tham dự tranh giá trong buổi đấu giá ấy, liệu có thể mang một cái giá phải chăng và sở hữu thành công chiếc bình bằng gốm kia hay không?
Rồi, màn hình điện thoại với cái nền đen thay thế hệ điều hành IOS kia chốc lại vụt sáng, đập thẳng vào mắt Lâm.
Ngài Alex là người đưa ra phản ứng tiếp theo, chum trà đặt xuống bàn rồi ngài Alex ra dấu cho Lâm cứ tự nhiên, sau lại tiếp tục châm trà.
Đệm thịt từ chiếc măng cụt chạm như mở chiếc iphone. Trùng hợp thay khi màn hình vừa sáng đèn hiển thị ra cái tin nhắn kì lạ kia, ánh sáng từ ánh mặt trời đã lên tới đỉnh của 10 giờ 0 phút sáng rọi thẳng vào đấy.
Ấy cũng là giống như một người muốn khoe ra cái sự đẹp nhất trong cõi tâm hồn, chỉ có thể đặt sự chú ý của mọi người thông qua “tấm vải da” hay những bộ quần áo đắt tiền.
Cái gì mà [Vật Tổ] đang ở đây?
Lâm cau mày khó hiểu. Bởi tính ra thì đây là cuộc gọi đầu tiên mà cậu nghe được từ sau khi khởi nguồn thành công chiếc điện thoại.
Vì thế, dùng “giá thế chấp” đồng nghĩa bạn đã đặt món vật phẩm kia buộc chung vào tổ chức – tên gọi mà bạn đang đồng hành.
Sự tĩnh lặng từ đầu biên kia cuộc gọi, Lâm vội tắt cuộc gọi trong sự tức tối.
Chiếc điện thoại đã hoạt động trở lại. Sự cứu cánh đã có nữ thần may mắn đi kèm theo. Cậu vô cùng biết ơn cũng như thể hiện sự cảm kích đối với Phan Minh – người hiện tại vẫn đang là chủ nợ của cậu.
*
Tiêu đề tin nhắn: [Vật Tổ] đang ở đây.
Chiếc iphone đời 7 của Lâm sau sửa chữa có thể sạc thành công, có thể khởi nguồn, nhưng màn hình khi hiển thị chính lại là một nền đen, không có giao diện của hệ điều hành IOS. Dù rằng cậu có thể vọc vạch kha khá ứng dụng hiển thị là thế đấy, nhưng rồi cuối cùng chẳng có âm thanh hay bất kì ứng dụng nào có thể được sử dụng.
Lâm nheo đôi mắt của mình. Cậu quay đầu sang phía Bích Nguyệt, rồi lại nhìn về hướng chiếc điện thoại đã tắt màn hình.
Bầu không khí của phòng tập mười phần sức sống căng tràn.
*
Phan Minh thì đang tiến lại gần Lâm và nói một mạch chuyện gì đang diễn ra.
“Mày muốn tao tiếp tục theo dõi cái điện thoại à? Ý mày là trong đấy có thứ gì đó không thể bỏ qua?”
Đoạn sau của dòng tin nhắn hiển thị chèn thêm vào: thành Tây Linh, mười chín tháng tư, Ngã Năm Đường Rây, +1 vé.
Ba mươi giây.
Nội dung: [Vật Tổ]: Bàn tay của vua Midas đã xuất hiện. Trò chơi bắt đầu. Vé +50, vẫn tiếp tục đếm. Thế Giới Ngầm ra chỉ thị “chiến Sinh Tử” [Vật Tổ] ở cuối hành trình.
Hơn một phút.
Đoạn, Lâm đã nhấc chân ra khỏi văn phòng, tạm xa rời hương hoa Hương Ngài thơm nức tiếng, cậu nhấc máy.
Tiếp, cô mèo ngồi xỏm rồi nhảy phốc lên ô cửa sổ, móng vuốt gõ gõ cửa kính.
Người gửi là ai?
- trích: Nguyễn Du -
Trà ngon thì phải đi kèm với bộ dụng cụ xuất chúng.
Nói rồi ngài Alex nâng chum trà, Lâm cùng mọi người hành động theo sau.
“Hả? Gì thế này?” Lâm lẩm bẩm, rồi cậu lấy tay gãi đầu, đôi mắt vẫn cứ chớp chớp. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Lâm tương đối rụt rè nhưng tò mò, cậu muốn biết điều gì đang xảy ra.
Như thừa nhận lời mà Lâm nói, Bích Nguyệt nhảy bổ xuống đất. Đuôi cong vuốt lên. Bộ hạ vổng lên rồi cô mèo nhấc cặp chân thườn thượt đi về phía cái cửa sổ.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.