Dụ Hôn Ánh Trăng - Đinh Hiến
Đinh Hiến
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 61
Họ đều biết, lúc này nên để lại thời gian cho cô và Lục Bắc Đình. Chỉ cần xác định cô không sao thì họ cũng yên tâm rồi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Chính vì vậy mới không nói với hai anh em các con.” Khương Hình đi đầu bấm thang máy, vào thang máy rồi mới nói một cách thấm thía, “Có những chuyện không phải một hai câu là có thể nói rõ được, cho dù nói rồi, các con còn nhỏ cũng không thể hiểu được.”
Nam Tê Nguyệt nuốt nước bọt, lần đầu tiên thấy Lục Bắc Đình hung dữ như vậy, có chút sợ hãi: “Không… không đóng cửa?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cô không thích bệnh viện, vì năm đó ở bệnh viện suýt nữa đã c·h·ế·t.
Cô sụt sịt, nặn ra một nụ cười cứng đờ: “Em sẽ cố gắng… cố gắng.”
Ông cụ Khương im lặng, một lúc lâu sau mới lắc đầu: “Không biết.”
Serum chống nắng Vaseline
Khương Hữu Dung cuối cùng đóng cửa lại, cũng thở hắt ra một hơi: “Phim truyền hình cũng không dám diễn như vậy.”
Cô bị sốt một trận tỉnh lại mà Lục Bắc Đình điên rồi sao?
Nhưng trong mơ cô đã nghe thấy giọng của Lục Bắc Đình, trong mơ, cô được Lục Bắc Đình từng bước một dẫn ra khỏi ác mộng, nhưng cô quá buồn ngủ, buồn ngủ đến không mở nổi mắt, không kịp nói với anh là mình không sao, cứ thế ngủ một mạch đến bây giờ.
Ông cụ không nói nữa, hít một hơi rồi vỗ tay Khương Hữu Dung: “Dìu ông ra ngoài hít thở không khí.”
Lục Bắc Đình không nói gì, đỡ Nam Tê Nguyệt ngồi dậy, nhìn cả nhà họ Khương già trẻ đều ở đây, những lời muốn nói lại thôi.
“Được rồi, chuyện này đến đây là kết thúc.” Ông cụ Khương trầm giọng nhìn Khương Hữu Dung, “Hữu Dung, dẹp cái tính tò mò đi, chuyện chị cháu không muốn nói thì đừng hỏi.”
“Nguyệt Nguyệt.” Lục Bắc Đình siết chặt tay, trong lòng bàn tay hai người vẫn còn nắm lá bùa bình an, ngón tay anh khẽ run, trong lòng thầm cảm ơn trời cao.
“Biết hết rồi à?” Khương Hình nhìn vẻ mặt nặng nề của ông cụ, thuận miệng hỏi một câu.
Trong phòng bệnh, Nam Tê Nguyệt cử động bàn tay đang bị Lục Bắc Đình nắm chặt, khẽ cong môi: “Đây là gì?”
Lại là không biết.
Lục Bắc Đình áp sát lại cọ cọ vào má cô: “Đó cũng là vì em.”
“Em biết rồi.” Nam Tê Nguyệt qua loa gật đầu.
“Nguyệt Nguyệt!” Ông cụ được Khương Hữu Dung dìu vội quay đầu lại, “Tạ ơn trời đất, cuối cùng cũng tỉnh rồi.”
Đầu óc choáng váng, cô biết đây là triệu chứng sau khi bị sốt cảm, day day trán định ngồi dậy: “Xin lỗi, đã để mọi người lo lắng.”
Khi vén chăn lên, Nam Tê Nguyệt phát hiện bộ áo choàng tắm mình đang mặc đã được đổi thành một bộ đồ mặc nhà khác, má hơi nóng lên. Nhìn lại sắc mặt của Lục Bắc Đình, gần như có thể tưởng tượng ra lúc anh đưa mình đến tối qua đã vội vã đến mức nào. Bây giờ nghĩ lại cô cũng có chút sợ hãi. Nếu thật sự c·h·ế·t đi thì phải làm sao?
“Em không cố ý.” Nam Tê Nguyệt sụt sịt, “Rõ ràng đã uống thuốc cảm rồi, không ngờ vẫn bị sốt.”
“Mất trí nhớ?” Hai anh em Khương Bách Xuyên đồng thanh.
“Ừm, tối qua đã hạ sốt rồi.” Lục Bắc Đình không buông cô ra, vẫn dùng cách ôm để đối thoại với cô, “Bác sĩ đã kê thuốc, lát nữa ăn sáng xong rồi uống thêm một lần nữa.”
Nam Tê Nguyệt vẫy vẫy nước hai cái, nhớ đến giới hạn 10 phút Lục Bắc Đình nói liền vội vàng ra khỏi bồn tắm mặc quần áo. Tuy đã có quan hệ vợ chồng nhưng để bị nhìn thấy hết khi tỉnh táo vẫn rất xấu hổ.
Ông cụ Khương tiếp tục: “Chỉ là chứng mất trí nhớ tạm thời, bao nhiêu năm trôi qua, con bé đã sớm nhớ lại cả rồi.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“10 phút.” Lục Bắc Đình vuốt đầu cô, “Nếu 10 phút em không ra thì anh sẽ vào.”
Vừa quay người, một giọng nói đã kéo hồn phách của mấy người quay trở lại: “Ông ngoại à, cháu chỉ ngủ một giấc thôi mà ông đã kể hết mọi chuyện của cháu ra rồi.”
Khương Bách Xuyên siết chặt nắm đấm.
Khuôn mặt anh tiều tụy, trong mắt gần như đầy những vệt máu đỏ. Đầu ngón tay Nam Tê Nguyệt trượt xuống, nhẹ nhàng lướt qua đuôi mắt anh, khi chạm vào vệt ẩm ướt đó, trong lòng dâng lên một cảm giác chua xót: “Lục Bắc Đình, anh khóc rồi.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Không hiểu lắm.” Khương Hữu Dung thở dài, “Huyền bí quá.”
“Em hạ sốt chưa?” Nam Tê Nguyệt có thể cảm nhận được cơ thể anh đang khẽ run.
“Anh không trách em.” Lục Bắc Đình không nhịn được mà ôm cô lại, xác nhận hơi thở, nhịp tim của cô, xác nhận cô đang nói chuyện với mình, xác nhận cô bình an vô sự.
Khương Hữu Dung khựng lại, chậm rãi gật đầu.
Ông cụ Khương mặc nhận: “Ba năm đầu khi Nguyệt Nguyệt mới đến nhà họ Khương, tính tình con bé rất trầm mặc, cũng không thích nói chuyện. Ông chỉ cần hỏi đến chuyện trên núi là con bé lại biến sắc, run rẩy không ngừng. Năm 13 tuổi, con bé sốt cao không hạ, rơi vào ác mộng, khi tỉnh lại thì như biến thành một người khác, biết gần gũi với gia đình hơn. Nhưng khi ông hỏi đến chuyện về núi Hoài An, con bé lại lắc đầu nói không biết. Sau này đưa đến bệnh viện kiểm tra, bác sĩ chẩn đoán là bị mất trí nhớ chọn lọc sau khi sốt cao.”
“Chuyện này đừng nói với người ngoài.” Ông cụ dặn dò một tiếng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nam Tê Nguyệt tỉnh lại từ trong giấc ngủ, loáng thoáng nghe thấy ông cụ đang lẩm bẩm chuyện cũ, cô cũng theo đó mà hồi tưởng lại một chút, lúc này mới mở mắt trêu chọc một câu như vậy.
Nam Tê Nguyệt cử động cổ, liếc nhìn quầng thâm mắt của Khương Bách Xuyên, cười nói: “Được rồi, em trai tốt của chị, đừng giận nữa, không phải chị vẫn ổn sao.”
Ngâm mình trong bồn tắm, Nam Tê Nguyệt cúi đầu thở dài hết lần này đến lần khác. Về chuyện núi Hoài An, ông cụ Khương đã nói với họ bao nhiêu cô không đoán được, có lẽ đã nói hết, có lẽ đã nói phần lớn, nhưng bây giờ có thể chắc chắn rằng, trong lòng Lục Bắc Đình chắc chắn có mười vạn câu hỏi tại sao. Chuyện “Lưu Ly Hổ Phách”, cô nghĩ Lục Bắc Đình chắc cũng biết gần hết rồi. Chỉ là cô đang nghĩ nên giải thích chuyện này với Lục Bắc Đình như thế nào. Vừa là mệnh lý, vừa là đạo sĩ, vừa là thân thế của mình, lộn xộn chất đống lại thật sự khiến người ta phiền lòng.
Nam Tê Nguyệt do dự một lúc rồi thương lượng hỏi: “Về nhà được không? Lục Bắc Đình, em không thích bệnh viện, em muốn về nhà rồi.”
Ông cụ ôm tim hít một hơi thật sâu, giọng điệu an ủi: “Tỉnh là tốt rồi, tỉnh là tốt rồi.”
Khương Hữu Dung ngoan ngoãn gật đầu: “Cháu biết rồi ạ.”
Lục Bắc Đình nhíu mày, càng nghe, nỗi cay đắng trong lòng càng lan ra khắp cơ thể.
Lục Bắc Đình biết mình đã quá vội vàng, hít một hơi sâu điều chỉnh lại giọng điệu: “Không phải ý đó, là bảo em đừng khóa trái cửa, để phòng trường hợp em xảy ra chuyện ngoài ý muốn.”
“Em đưa ông nội về đây.” Khương Bách Xuyên đứng dậy khỏi ghế, cùng Khương Hữu Dung đỡ ông cụ ra ngoài.
Chương 61
“Đã để anh lo lắng rồi.” Nam Tê Nguyệt đưa tay kia lên vuốt tóc anh, hai người nhìn nhau, cô mới phát hiện quầng thâm dưới mắt anh còn nghiêm trọng hơn cả quầng thâm của Khương Bách Xuyên.
Khương Hữu Dung đột nhiên lên tiếng: “Chị cũng nói không biết.”
Khương Bách Xuyên tất nhiên hiểu ý ông cụ, sau khi đáp lời liền tiện thể dặn dò Khương Hữu Dung một tiếng: “Cũng đừng nói với mẹ.”
Mặt mày Khương Bách Xuyên âm trầm: “Chị cũng biết là làm người khác lo lắng à?”
Lục Bắc Đình không do dự, gật đầu nói: “Được.”
“Bùa bình an.” Lục Bắc Đình không buông tay, giơ tay cô lên hôn lên mu bàn tay.
Nghiêm túc sao?
Nam Tê Nguyệt: “…”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.