Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 43: Ngoại Truyện: Tuyết Phủ Bình Sơn (11)

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 43: Ngoại Truyện: Tuyết Phủ Bình Sơn (11)


Ta không dám nán lại kinh thành thêm một khắc, lập tức lên đường hồi hương.

Ta cúi đầu, rồi lại cúi đầu sâu hơn, nhớ tới tuyết trắng nơi đó, những con người nơi đó, ta lại quỳ xuống, khẩn cầu hoàng thượng cho ta hồi cố Ninh Cổ Tháp, nguyện suốt đời trấn thủ biên cương, tận trung báo quốc.

Ta không trả lời được.

Trở về Bình Sơn thôn tổ chức hôn lễ, Lưu lão đầu uống nửa vò rượu, đi khắp nơi rêu rao rằng ta là kẻ vong ân phụ nghĩa, không chịu mua cho ông nửa dãy nhà phố như đã hứa — tâm địa đen tối. May mà ta được người đời thương yêu, người khác chỉ tưởng ông là tửu quỷ đến phá đám.

Mùa đông thứ tư ập tới, phụ mẫu và muội muội trở về Kinh, Cao Tổng quản suýt chút nữa bị bỏ lại ở tướng phủ cũng được ta đón ra. Khi ta tới đón, suýt nữa lại bị mẫu thân đánh một trận, may mắn khi ấy ta đang mặc quan phục.

“Là ta không đúng… là ta quá tham tiền, để con ta chịu khổ đến thế này…”

Hơn thế, nàng gan lớn mà tâm lại tinh tế.

Nàng đã đọc rất nhiều sách, và vẫn đang tiếp tục học hỏi không ngừng. Lưu lão đầu và Anh thúc thường ghé nhà ta uống trà, nói rằng từ sau khi A Miên đi, người chăm học nhất thành chính là Đông Vũ.

Sau thành thân, ta cùng Đông Vũ dọn đến nha môn Thủy sư doanh, mẫu thân bận rộn cùng cô cô chuyển giao cửa hàng, lại dạy Thanh Thanh quản sổ sách. Mải mê như thế, bất tri bất giác, thêm một năm trôi qua.

Ly biệt chẳng cần nói lời tiễn biệt hoa mỹ, vì dù ở nơi đâu, chúng ta đều sẽ gắng sống thật tốt, quý trọng chính mình.

Trong triều, ta thấy vài người mang ánh mắt cười cợt nhìn ta, hẳn là cũng giống ta, chiếm công của Lâm Sơ Tịch mà đứng đây nhận thưởng.

Ta trở về Ninh An thành, quỳ gối giữa sân viện Xuân Hàn Trai.

Hoàng thượng khen ta tấm lòng son sắt, phong cho quan chức, xá miễn tội cho phụ thân. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nàng đi dọc biên giới phía Bắc vừa bình định, vượt sang Sa Nga, năm thứ năm sau thành thân, nàng theo đoàn thương nhân vào Kinh thành, sau lại cùng thương đội do mẫu thân giới thiệu, xuôi Nam đến Lưu Cầu, Giao Chỉ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

May thay, có lương thực đầy đủ, tiền bạc sung túc, tinh thần ba quân hăng hái, tướng sĩ đồng tâm hiệp lực. Lại thêm sự tàn bạo của tộc Cáp Tát Khắc khiến lòng dân phẫn uất, nội ưu ngoại hoạn chồng chất.

Việc kinh doanh ngày càng phát đạt, ngoài thương đội lại có thêm thương thuyền, thậm chí còn nhiều lần được yết kiến hoàng thượng, thay triều đình đưa sứ giả đến Tây phương các nước, giao thư tay giữa tân hoàng và hoàng đế Pháp Lan Tây.

Cuối cùng, đến năm Lưu Cầu lấy cớ ngư dân bị hại, xâm chiếm đảo Di Châu, triều đình chẳng những không trách phạt, lại còn bồi thường hàng chục vạn lượng bạc trắng, ta cảm nhận được — nàng đã hoàn toàn đánh mất khí cốt trong lòng.

Nàng hỏi ta:

Cho đến khi phát hiện lòng bàn tay dính m.á.u — hóa ra đã làm vỡ vết lở loét do lạnh trên tai con gái — ông mới hoảng hốt buông tay, lùi lại hai bước, nhìn dáng vẻ tiều tụy của nàng rồi ngã ngồi xuống đất khóc lớn:

A Miên theo Anh thúc vừa gặm hồ lô đường vừa dõng dạc hét:

Dù ta đã làm quan nhiều năm, chúng ta đã dọn đến phủ trị của Bắc La, nhưng…

Khóc rồi, lại là một màn ôn nhu hỏi han, cha con tâm sự.

Ta muốn hỏi Lâm Sơ Tịch, nhưng nàng đã c.h.ế.t nơi Tây Vực, theo Trang Đại tướng quân bình loạn mười năm trước — một lần nữa c.h.ế.t không có tên tuổi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Lâm Sơ Tịch để ta hộ tống ông trở về Ninh An thành, nhưng lão nhân lại cố chấp vô cùng, sống c.h.ế.t không chịu đi.

Không thể lay chuyển, đành để ông lưu lại.

Nàng cũng bắt đầu làm ăn, tuy không có thiên phú bẩm sinh như mẫu thân, nhưng trầm ổn, tỉ mỉ, biết lo xa, luôn tùy cơ ứng biến, lên kế hoạch đâu ra đấy. Quả thật, nàng đã giúp thôn sửa trường học mới, dẫn dắt bà con làm ăn ngày càng khấm khá.

Đông Vũ cũng quỳ bên cạnh ta, dịu giọng thưa:

Trước khi thu sang, quân ta đã hoàn toàn thu phục được bình nguyên Y Nhĩ Hà, chiêu hàng những bộ tộc nguyện quy thuận, đánh đuổi tộc Cáp Tát Khắc ra khỏi bờ cõi.

10

Ta mấy lần muốn tấu rõ chân tướng, nhưng vừa thấy ánh mắt ra hiệu của Tướng quân, lại nhớ lời Lâm Sơ Tịch từng phân tích về triều chính đại cục — chính trị không phải là chuyện trong thoại bản, một phút bốc đồng có thể khiến biết bao người chịu vạ lây, thế cục nghiêng ngả.

Mẫu thân bị chẹn họng, liền xắn tay áo lên, làm ra vẻ ác bà bà mà rằng:

Ông nói, nàng đã buộc ông bán sạch gia sản, đến cả phủ đệ cũng bán nốt, giờ trên người ngoài bộ áo này chẳng còn gì, phải bám theo con gái mà sống c.h.ế.t cùng nhau.

"Con nói được! Con nói được đó!"

Những năm tháng sau đó, nàng đi đến đâu, làm ăn đến đó, nhiều lần qua lại Pháp Lan Tây và Đại Bất Liêm. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Thế nhưng, nàng không còn vui vẻ. Dường như, ngày càng không vui.

Ta gắng nén xúc động, khấu tạ hoàng ân, chỉ là khi hoàng thượng đề nghị ta lưu lại bộ Binh, ta kiên quyết khước từ.

Mẫu thân tay cầm một cành roi mây dài hơn cả A Miên, đi quanh ta mấy vòng, miệng lẩm bẩm:

“Tốt quá rồi, sách đọc không uổng công, giờ đã dám uy h.i.ế.p mẹ chồng rồi? Không nói ra thì ai biết được chứ?”

“Thiếu gia chẳng phải cố ý giấu giếm. Lần này trở về, mang theo chiến công hiển hách, lão gia lại được miễn tội, sao có thể gọi là bất hiếu? Huống hồ Hoàng thượng còn ngợi khen hắn trung quân ái quốc. Nếu người đánh thiếu gia, chẳng phải là bất mãn với thánh chỉ, lỡ bị truyền ra ngoài, chẳng phải rước họa vào thân?”

Ta — trên danh nghĩa là tiểu tướng tiên phong, chiến công hiển hách, được cùng Đại tướng quân tiến kinh bái kiến hoàng thượng lĩnh thưởng.

“Xem nên đánh vào chỗ nào để đánh c.h.ế.t cái đứa bất hiếu như ta đây.”

Chương 43: Ngoại Truyện: Tuyết Phủ Bình Sơn (11)

Sự tốt đẹp của Đông Vũ vượt xa tưởng tượng của ta.

“Triều đình luôn tranh cãi là nên phòng biên ải hay hải cương, nếu đã không thể đánh, thì phòng ngự chẳng phải chỉ là lời hèn nhát sáo rỗng sao?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 43: Ngoại Truyện: Tuyết Phủ Bình Sơn (11)