Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 49: Kết thúc hành khúc tình yêu

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 49: Kết thúc hành khúc tình yêu


“Anh đói bụng, muốn ăn một chút điểm tâm.”

hương vị của anh, cô nhắm mắt lại.

ăn mứt táo…” Người trả lời Bạc Băng là bà Diệp, trong giọng nói của bà

“Chính Thần rất kén ăn, không chỉ không

Ánh mắt Diệp Chính Thần lập tức trầm xuống, anh thất thần thật lâu.

Bạc Băng nghe thấy tiếng Diệp Chính Thần

chị Phùng làm cho anh ăn.”

Nhất thời cơn buồn ngủ của Bạc Băng liền

Anh không phục nói: “Nơi nào có áp bức, nơi đó có phản kháng.”

Anh sẽ lập tức nói: Anh yêu em!

Bạc Băng muốn giúp Diệp Chính Thần thu

“…”

Anh xoay người, bước đi, vẫn không thể tha thứ cho cô.

Đúng vậy, có anh ở đây, cô còn lo lắng gì nữa kia chứ, vốn dĩ thế giới này không có chuyện gì mà anh không giải quyết được!

“Ừ, tôi biết.”

chiều, từ khi anh trai anh xảy ra chuyện ngoài ý muốn, ông ấy hoàn toàn

Chính Thần dường như hoàn toàn làm ngơ, ngồi dậy bước xuống giường.

Diệp Chính Thần đứng lên, Bạc Băng vội vàng ngồi thẳng: “Anh cần gì? Em sẽ giúp anh.”

đấu tranh!” Anh nói cho cô biết: “Từ nhỏ đến lớn, anh luôn luôn đấu

có thể để mắt đến mình. Thế nên tội gì cô phải làm như vậy?

rằng lời nói vừa rồi của anh e là còn phải chờ bàn bạc lại, nhưng Diệp

Ông Diệp giơ tay tiếp nhận xấp giấy, Tiểu Trần cố tình không chú ý đến ông mà chuyển xấp giấy đến tay bên kia:

được ai đó đắp một tấm chăn lên người cô, phủ kín cả người. Còn có người nào đó đã kê gối vào đầu cô, rất ấm áp.

Diệp Chính Thần chỉ tay vào vai anh: “Em nằm mơ đẹp lắm à? Nước bọt chảy khắp người anh.”

Anh nắm chặt tay cô…

“Không nóng, rất vừa ăn.”

Bầu trời đã vào cuối thu, vừa cao lại vừa xa, thỉnh thoảng lại có vài chiếc lá bị gió cuốn đi, chiếc lá xoay tròn trong không trung.

nào, tức giận đến mức chỉ tay vào Diệp Chính Thần thét to: “Anh đang nói chuyện với ai vậy! Tư lệnh Diệp là cái tên anh có thể gọi sao!”

việc trong quân đội, lúc còn trẻ tôi đã làm y tá được vài năm, sau đó…

chưa từng phai nhạt hay không, hay thậm chí còn trở nên sâu đậm hơn nữa.

“anh yêu em” mà cô chờ mong đã lâu thật sự không còn quan trọng nữa, mà

Bạc Băng cầm thêm một chiếc bánh ngọt đưa cho anh: “Bánh ngọt cũng ngon lắm, anh nếm thử đi.”

Chính Thần nhắc đến anh trai của anh, mà sắc mặt của bố mẹ anh lúc này

chóng bước ra ngoài đi đặt vé máy bay. Ông Diệp thì ngồi trên sofa xem

“Đây là… Bản photocopy bệnh án.”

***

Trong phòng bệnh yên tĩnh đến mức có thể

Hai mắt của sắc lang nào đó lập tức sáng lên: “Ăn thì có thể ngủ… bây giờ?”

liên quan đến họ, tất cả đều là do cô nuông chiều thành hư.

“Ờ!”

cầm túi xách của mình lên, chuẩn bị rời đi. Nhưng lúc vừa muốn xoay

nó cũng rất có chí cầu tiến…”

Bạc Băng lặng lẽ đến bên cạnh Diệp Chính

“Vâng.” Diệp Chính Thần vội vàng nói sang chuyện khác: “Bác trai, bác gái, khi nào hai bác rảnh thì đến Bắc Kinh đi.”

kết hôn với Diệp Chính Thần, rất nhiều người đến tham dự hôn lễ, anh

Anh bắt lấy tay cô: “Máy bay sẽ hạ cánh đấy, em đừng ngủ, lát nữa khi hạ cánh anh sợ em bị cảm lạnh.”

Thần, giật nhẹ áo anh, ngẩng đầu lên nhìn gương mặt đang nhăn nhó nhíu

của buổi lễ kết hôn, cô để tay mình lên cánh tay Diệp Chính Thần, cùng

người, Diệp Chính Thần bỗng nhiên nắm lấy cổ tay của cô…

“Vết thương của con không có gì nghiêm trọng hết, hoàn toàn có thể xuất viện trở lại quân đội.”

Bạc Băng chờ đợi…

Tiểu Trần nhận bằng hai tay rồi nhanh

Châu tuy nhỏ, nhưng đã có không ít gia đình lãnh đạo có con cái hư hỏng, kiêu căng ngạo mạn, đạo đức bại hoại. Đôi khi kết hôn rồi mà ở ngoài

Phùng cười ha ha ngồi trên ghế dành cho người làm mối, chị Phùng và Lăng Lăng cũng đến…

Vị tư lệnh nào đó nghe cách xưng hô như

“Anh đi toilet, nếu em muốn giúp anh, anh cũng không để ý đâu.”

laser, dường như muốn nướng cháy Bạc Băng.

rốt cuộc có phải bố con hay không, thật sự nhìn họ cứ như là có thù oán

Cô gọi Ấn Chung Thiêm, cô gọi rất nhiều

Bạc Băng lặng lẽ liếc Diệp Chính Thần một cái, anh nhìn cô cười, dùng khẩu ngữ nói với cô: “Đừng lo lắng, có anh ở đây!”

Bạc Băng xem lại đồng hồ, đã hơn mười

tranh để chống lại chế độ độc tài chuyên chế của Tư lệnh Diệp, lúc thắng lúc thua, hiện tại, đây là lần đầu tiên anh thắng lợi vẻ vang nhất!”

lại rất khẩn trương đồng thời lại phảng phất một chút đau buồn, khiến

vẫn làm chuyện xằng bậy, khiến cho dư luận xôn xao.

bác gái, hai bác đã ăn sáng chưa ạ? Ở đây có một chút điểm tâm, là con

Vừa nghe đến bệnh án, ông Diệp giơ tay nhận xấp giấy, Tiểu Trần không thể không kính trọng mà đưa bệnh án cho ông bằng hay tay.

biến mất hết, cô ngồi dậy, véo anh: “Anh không nhìn người ta, thì làm

phép, tôi làm việc gì cũng cần ông cho phép. Ngay cả tôi quen bạn gái

Hai chiếc đồng hồ giống nhau, kim giây nhảy cùng một nhịp, cũng giống như nhịp tim của cô và anh.

Giống như có một cơn gió xuân thoáng qua làm lòng của Bạc Băng nhất thời yên bình hơn rất nhiều: “Em không ăn.”

Chương 49: Kết thúc hành khúc tình yêu

“Đặt năm vé máy bay đi Bắc Kinh, sau đó liên hệ trước với bên Tổng viện.”

Điều này cũng khó trách, thành phố Nam

đặc biệt để ngồi cùng nhau, đây là lần đầu tiên Bạc Băng trải qua trường hợp như thế này. Cô không khỏi cảm thấy có chút ngượng ngùng, may mắn

Máy bay vững vàng bay trên bầu trời, Bạc

có cảm nhận được trong suốt ba năm qua sự quan tâm của anh đối với cô

Không phải cô không đặt nổi ở một nhà

“Hả?” Bạc Băng nghĩ cô đang nghe lầm.

Bạc Băng cúi đầu, may mắn là bố mẹ nghiêm khắc của ai đó không nghe rõ nha!

“…”

cho Bạc Băng có thể mơ hồ cảm nhận được một sự lạnh lẽo c·h·ế·t chóc.

ánh mắt vô cùng mờ ám, nếu không vì muốn cứu vãn hình tượng phụ nữ thùy

người phải sống bên cạnh nhau, cũng không nhất định hai người phải cách

“Có cơ hội em sẽ làm cho anh ăn.”

bệnh án một cách cẩn thận. Bạc Băng không biết là ông xem có hiểu hay

“Vậy cháu đi đặt nhà hàng trước.”

Xuất phát từ lo lắng, bà Bạc thử hỏi thăm dò: “Bên nhà chỉ có một người con thôi sao?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

cho anh, cô nghĩ là anh nói đùa, nên tóm chặt áo anh, ức h**p: “Anh mà

viện trưởng, thủ tục đã làm xong hết rồi, bất cứ lúc nào cũng có thể

“Em giúp anh nếm thử xem có nóng không?”

cùng hiệu quả, chưa đến nửa giờ, Tiểu Trần đã cầm một xấp giấy dày chứng nhận chuyển viện trở về.

Diệp Chính Thần kéo kéo tay Bạc Băng, nói nhỏ: “Không phải em đói bụng sao, ăn một chút gì đó đi.”

mị, cô thật muốn đá cho anh một cước.

Ngồi trên máy bay đi Bắc Kinh, Bạc Băng nói nhỏ với Diệp Chính Thần: “Về sau anh có thể đừng cãi nhau với bố anh được không?”

bố?!” Diệp Chính Thần cũng nóng giận: “Ông có coi tôi là con không?! Tôi chơi với bạn bè cũng cần ông cho phép, tôi học gì cũng cần ông cho

dân chủ, không chừng anh sẽ tạo phản mất!” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Trước khi trao nhẫn, người chủ trì chỉ vào Diệp Chính Thần hỏi cô: Cô có yêu cậu ấy không?

“Thật sự xin lỗi! Thật sự xin lỗi!” Mẹ cô hấp tấp nói lời xin lỗi.

Quân nhân làm việc luôn có năng suất vô

Trong phòng bệnh, bố mẹ nghiêm khắc của ai đó nghe như vậy, đồng thời ngẩng đầu, dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn cô và anh.

là có Diệp Chính Thần ở đấy, thỉnh thoảng anh điều tiết không khí một

rất nhanh chóng trở nên thân thuộc.

“Vâng ạ.” Bạc Băng suy nghĩ, lo lắng đến

Chuyên tâm ở nhà chăm sóc con nhỏ.”

có thời gian rảnh sẽ cùng anh đến Nam Châu, chính thức thưa chuyện với

Bạc Băng đặt một bàn ăn đầy những món ăn giản dị nhưng rất đặc sắc tại một nhà hàng đặc biệt nhất của Nam Châu.

Đây là lần đầu tiên Bạc Băng nghe Diệp

Bạc Băng thật sự hoài nghi hai người này

một cán bộ cấp cao, chạy xe đắt tiền, mang đồng hồ đắt tiền… Tại sao em

mềm dịu hơn: “Được rồi, nếu bố mẹ cô cũng ở đây, vậy thì gặp mặt một lần đi. Cô Bạc, buổi trưa cô hẹn bố mẹ cô cùng dùng một bữa cơm đạm bạc,

rồi cùng trò chuyện đi.”

Uống xong vài ly rượu, mọi người cùng hỏi nhau một ít vấn đề về cuộc sống, tuổi tác, thân thế, ở thành phố nào,

Nếu muốn tránh cũng không thể tránh được, vậy thì cô nên dùng dũng khí của chính mình để đón nhận đi: “Bác trai,

“Áp bức? Mỗi ngày anh đóng vai trò của

“Nhân mứt táo.” Bạc Băng thấy vẻ mặt có chút mất tự nhiên của anh, vội hỏi: “Anh không thể ăn à?”

Vẻ mặt khó có thể tin của họ có thể chứng minh rằng: Tính tình này của đại thiếu gia Diệp Chính Thần không hề

cũng phải cần ông cho phép mới được… Tôi không phải là cấp dưới của ông, lại càng không phải là anh trai của tôi.”

“Anh nói thử xem?” Ánh mắt Bạc Băng mang vẻ mệt mỏi, tối hôm qua bị dày vò đến trễ như vậy, cô có thể không mệt sao.

không hề có ý lảng tránh, bà dùng giọng nói giản dị nhất để trình bày:

Thấy cánh tay đang giơ trước mặt cô không có ý định rút lại, Bạc Băng chỉ có thể mở miệng ra, nuốt thìa cháo vào.

“Thế tôi nên gọi ông là gì? Gọi ông là

Những người xa lạ, lấy một mối quan hệ

không biết bố mẹ nghiêm khắc đang có mặt trong phòng nghĩ như thế nào,

“Đúng vậy.”

“Anh ta chỉ nói không cho anh vận động kịch liệt…”

“Điều kiện phải không thay đổi mới được!”

Không đợi mẹ cô trả lời, ông Diệp bỗng

Chính Thần không kiên nhẫn gọi cô thức dậy, Bạc Băng mở mắt, cô mới phát hiện mình đang gối đầu lên vai người nào đó.

Ánh mắt của bà Diệp đỏ lên, tay không ngừng run rẩy.

Bạc Băng không để ý đến anh, cô nhắm mắt tiếp tục ngủ: “Cho em ngủ thêm một phút nữa thôi.”

“Hai bác đã ăn trên máy bay rồi.” Bà Diệp mỉm cười, nụ cười tươi có vẻ thân thiết hơn một chút.

xuất viện.”

***

cùng anh thảo luận vấn đề tình cảm: “Bố anh thật sự rất quan tâm đến

“Một miếng cũng không ăn.”

không cảm nhận được anh bị áp bức một chút nào vậy?”

“Thật sự xin lỗi, bố.” Anh hạ thấp giọng nói.

không ăn, em sẽ không cho anh ngủ trên giường của em.”

Nói đến công việc của nhau, bà Diệp cũng

“Nha đầu…”

Một tiếng ho lạnh lùng vang lên, ám chỉ

giờ, cô nói nhỏ với Diệp Chính Thần: “Sư huynh, em muốn về nhà một

Bố anh thở dài, giọng nói cũng trở nên

chuyến, để nói với bố mẹ em một tiếng, tiện thể thu dọn một vài thứ.”

“Đây là Nam Châu, theo lý cháu nên tận tình mời mới đúng ạ.”

Bố anh xoay lưng, nhìn về phía cửa sổ, ánh sáng màu bạc dường như chiếu rõ sự căng thẳng của ông.

quai chèo nhân đậu xanh ngon lắm, sau khi em đi, anh thường xuyên nhờ

Bạc Băng vội vàng ngăn cản anh lại: “Anh đang bị thương, bác sĩ không cho anh di chuyển nhiều đâu.”

Anh không nói gì, chỉ tiếp tục ăn.

Bạc Băng áy náy nhìn về phía Diệp Chính

cô làm bánh quai chèo nhân đậu xanh theo kiểu Thiên Tân. Bạc Băng nhất

không, chỉ cảm thấy đôi lông mày màu xám của ông nhíu chặt lại suýt chút nữa là giao nhau. Hoặc thỉnh thoảng ông ngẩng đầu nhìn cô, giống như

cứng nhắc, không cho người khác cơ hội từ chối.

Diệp Chính Thần vỗ vỗ mấy ngón tay đang xoắn xuýt của cô: “Em làm bánh

muốn. Cho nên đối với Chính Thần tôi luôn luôn yêu cầu rất nghiêm khắc,

Chỉ một câu nói đơn giản nhất nhưng cô

Thảo luận vấn đề chính trị và dân chủ với quân nhân là một lựa chọn vô cùng không sáng suốt, Bạc Băng quyết định

Sau đó, sẽ không thể tránh khỏi việc phải hỏi đến một ít vấn đề nhạy cảm, ví dụ như gia đình.

lần, anh ta mới quay đầu lại, cô nói: “Sau này, cho dù anh cần em giúp (đọc tại Nhiều Truyện.com)

đang cân nhắc điều gì đó…

anh, chắc là ông ấy rất yêu anh nên mới có yêu cầu cao như vậy.”

Cháo còn nóng, tỏa ra hương thơm ấm áp của gạo.

họ.”

“Không cần, tôi sẽ bảo Tiểu Trần đi đặt.”

hàng cao cấp, cũng không phải cô không mời nổi những món sơn hào hải vị. Nhưng cô là một người bình thường, sống trong một cuộc sống bình thường nhất, không cần cố dùng bề ngoài xa hoa lãng phí để hy vọng người khác

thế, nhất thời nổi trận lôi đình, nhưng lại không biết biểu đạt như thế

được đặt xong, giờ bay là bốn giờ chiều, thủ tục nhập viện bên phía Tổng viện cũng đã hoàn tất, đã sắp xếp xe cứu thương chờ sẵn ở sân bay.

Người chủ trì lại hỏi Diệp Chính Thần: Cậu có yêu cô ấy không?

xếp đồ đạc nhưng lúc này cô mới phát hiện ra anh không có gì để thu xếp, một thứ cũng không có!

Có lẽ là do cô quá mệt mỏi, không bao lâu sau cô nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Trong cơn mơ màng cô có cảm giác

Dưới sự đe dọa và dụ dỗ, anh tuân theo sự điều khiển của Bạc Băng nhưng đương nhiên cũng phải kèm theo sự đền bù thật xứng đáng.

“Vâng!” Sau khi nhận lệnh, Tiểu Trần ngẩng đầu nhìn Bạc Băng, cô nhanh chóng hiểu ý, lấy chứng minh thư trong túi xách ra.

“Đó không thể gọi là cãi nhau, đó gọi là

“Không phải bố bận rộn nhiều việc lắm sao? Đây là chuyện nhỏ, không dám phiền đến Tư lệnh Diệp.”

trước tiên anh lại múc một thìa đưa đến trước mặt cô, miệng anh bất giác vung lên, chứa đựng rất nhiều tình cảm dịu dàng.

***

không hề có sự trách cứ: “Các thức ăn nghiền nát nó cũng không ăn.”

Bạc Băng đổ cháo ra đưa cho anh, nhưng

Tiểu Trần trở về báo cáo, vé máy bay đã

sao biết được người ta nhìn anh cười?”

nhiên mở miệng: “Chính Thần vốn dĩ còn một người anh trai nữa, trước đây nó lén bỏ trốn khỏi quân đội để đến tìm tôi, đã xảy ra… chuyện ngoài ý

Bạc Băng khẽ lắc đầu, trong không khí

nghe thấy tiếng hít thở, hai ánh mắt có khí thế mạnh mẽ giống như tia

được bao phủ bởi áp lực nặng nề như thế này, ngay cả hít thở cô cũng cảm thấy khó khăn, làm gì còn hứng thú ăn uống được nữa.

quan trọng nhất chính là cô và anh vẫn nắm chặt tay nhau.

Thấy vẻ mặt ngượng ngùng của Bạc Băng,

Trong cuộc sống, không nhất định hai

“Muốn gặp thì cũng phải chờ vết thương

“Anh không có tự do! Là tự do đó em hiểu không?!”

Thần. Lúc cô và anh mới tìm hiểu nhau được một thời gian, chị Phùng dạy

thời cao hứng nên làm rất nhiều, tặng cho mọi người ở nhà trọ, cuối cùng vẫn không hết nên buộc Diệp Chính Thần ăn giúp cô. Anh cầu xin cô tha

“Nha đầu, em mệt à?”

bất kì điều gì, đều có thể đến tìm em.”

“Đừng ngủ nữa, tiếp viên hàng không nhìn anh cười kìa.”

Anh “Ừ” nhẹ một tiếng: “Hôm nay anh mới

“Không sao, đều đã là chuyện quá khứ cả rồi.” Bà Diệp vội vàng nói: “Ăn cơm đi, thức ăn nguội lạnh cả rồi.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Anh nhận lấy rồi cắn một miếng, nhìn thấy nhân táo đen tuyền bên trong, liền hỏi cô: “Đây là gì vậy?”

“Đây là gì?” Vị tư lệnh nào đó đúng là không dễ ứng phó.

Bạc Băng giật mình: “Bánh đậu thì sao ạ? Anh ấy cũng không ăn à?”

“Tỉnh dậy, tỉnh dậy đi!” Giọng nói Diệp

Bạc Băng còn thấy Ấn Chung Thiêm, bóng dáng anh ta rất xa, mặc một chiếc áo sơ mi trắng giống lúc còn trẻ.

chút.

hiểu được. Ông ấy trước kia rất thương anh trai anh, gần như là cưng

vừa mua đấy ạ.”

được tốt cho lắm, ông ấy không thể chịu được sự đả kích.”

Anh dùng chiếc thìa dính nước bọt của cô, ăn cháo một cách tự nhiên: “Mùi vị rất ngon.”

“Anh cũng nên đến thưa chuyện với bố mẹ vợ một tiếng, để tránh ông bà nói rằng anh lừa gạt họ dẫn em bỏ trốn.”

“Tham mưu Diệp, chế độ chuyên chế độc tài của bố anh như vậy mà anh còn dám phản kháng, nếu bố anh dùng chế độ

rằng ông ấy chê anh không bằng anh trai anh…”

mày của anh, anh xoay mặt đi, không nhìn cô.

Bạc Băng không chút do dự trả lời: Yêu!

Máy bay bắt đầu hạ xuống, xuyên qua tầng tầng lớp lớp những đám mây, lắc lư rất nhẹ.

“Ông ấy sợ mất anh.”

quan tâm, nhưng từ miệng ông Diệp nói ra, nó lại trở thành lời ra lệnh

xa nhau, trọn đời trọn kiếp, chính là cho dù có xảy ra chuyện gì, họ đều nắm chặt tay nhau, cùng nhau đối mặt với tất cả!

bước đi trên thảm đỏ.

bệnh tình của bố cô, nếu cùng nói chuyện với vị Tư lệnh nào đó, cô không thể không nhắc nhở ông trước: “Bác trai, sức khỏe của bố cháu không

Trải qua quá nhiều lần chia ly rồi tái hợp, Bạc Băng cuối cùng cũng hiểu được cái gì được gọi là “trọn đời trọn kiếp”. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

gọi cô, cô kéo chiếc áo cưới chạy về lễ đường, trong hành khúc du dương

Vừa nghe đến chữ “Tư lệnh”, ông bà Bạc đều ngây ngẩn cả người, trong sự kinh ngạc vui mừng cũng khó tránh có một chút lo lắng.

của anh bình phục mới được gặp.” Rõ ràng là một câu nói tràn ngập sự

Anh cố ý nhấn mạnh hai chữ “kịch liệt”,

Bố anh trừng mắt nhìn anh một hồi, sau đó cố gắng hạ giọng: “Về Bắc Kinh chữa lành vết thương trước, chờ khi tôi

“Anh đi cùng em.” Diệp Chính Thần nói.

Giờ khắc này, cô mới phát hiện câu nói

thay đổi. Đối với anh, ông ấy luôn khiển trách rất nặng nề, anh đã nghĩ

Vấn đề vừa được hỏi ra, Bạc Băng chỉ cảm thấy tất cả mồ hôi trên lưng đều chảy ra, vội vàng giật nhẹ mẹ cô.

sâu nặng lắm vậy.

Không còn cách nào khác, Bạc Băng đành

Bạc Băng ngủ rất say sưa, cô mơ thấy cô

Băng rúc người dựa vào chiếc ghế da, không khí xung quanh tràn ngập

“Ông nhà tôi hiện tại là Tổng tư lệnh quân khu N… Tôi cũng đã từng làm

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 49: Kết thúc hành khúc tình yêu