Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 42: Tình yêu không hạnh phúc

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 42: Tình yêu không hạnh phúc


“Ngộ nhỡ anh không kiềm chế được…”

Đầu Bạc Băng choáng váng hỗn loạn, cô mơ mơ hồ hồ nói: “Em chỉ là, rất mệt”

chảy, đi xuống, đến cổ áo cô.

Diệp Chính Thần bình thường đã rất cầm

trên một chiếc giường với tấm drap màu hồng cánh sen, mười ngón tay đan

thành thạo: “Em thấy không thoải mái ở chỗ nào?”

cô đang hỗn loạn thì anh lại ngay lập tức cúi xuống hôn cô một cách mãnh liệt hệt như một ngọn lửa cháy bừng bừng, nhanh chóng lan ra rộng khắp

một khi Ấn Chung Thiêm ra tay chắc chắn sẽ đánh không lại Diệp Chính

“Anh…” Có lẽ do mặt cô bị chườm đá quá

Cô thì không sao cả, cô chỉ sợ bố cô không chịu được mà thôi.

Cô rất muốn nói một điều gì đó, nhưng Ấn

nữa thì cuối cùng cũng sẽ trở thành những mảnh vỡ nhỏ, vụn nát mà thôi.

cạnh cô, mắt anh dần dần nhắm lại, hít thở đều đều bình ổn, ánh trăng

không phải cô sợ Diệp Chính Thần bị đánh, mà điều cô sợ nhất chính là

Mải mê suy nghĩ, Bạc Băng tức khắc nhớ

không tránh được mãi mãi. Bạc Băng mở khóa, tay cô chậm rãi mở cửa ra,

hiện sự lo lắng, âm thanh chói tai truyền vào màng nhĩ của Bạc Băng.

Bạc Băng lạnh đến phát run, cô co thân

cũng rộng, chứa thêm một người nữa cũng không sao mà.”

Bạc Băng mở cửa, anh ta lại tiếp tục ấn chuông, tiếng chuông vội vã thể

“Là em ngủ say sau đó rúc vào lòng anh thì có.” Diệp Chính Thần trả lời rất nghiêm túc.

những lời này, Bạc Băng nhanh chóng thoát khỏi cơn ác mộng, cô mở mắt (đọc tại Nhiều Truyện.com)

không chịu nổi sự kích động.

trằn trọc. Bởi vì mỗi một lần anh xoay người, tiếng sofa phát ra ken

Bạc Băng lặng lẽ nhìn người đang ngủ bên

lòng anh, ngay cả sức lực để hít thở cô cũng không còn…

“Anh không ngủ giường người khác.” Anh không chút khách khí phản bác lời từ chối tiếp khách dịu dàng của cô: “Trừ em ra.”

“Anh ngủ trên sofa…” Anh nhướng nhướng đôi mày, lại nở nụ cười xấu xa: “Nếu em muốn anh ngủ cùng em, anh cũng không để ý.”

Nhìn người đàn ông trước mắt, sự dịu dàng của anh vẫn như trước đây, giống như một cảnh đẹp nhất trong ảo giác của cô.

Lại khiến cho anh ta ngay cả cơ hội phát tiết những buồn bực trong lòng (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Tình cảnh khó xử nhất cô đã từng để cho

Diệp Chính Thần không nói gì nữa, ôm cô nằm xuống.

“A…” Đó cũng không phải có ý, muốn cô làm anh vừa lòng chứ?

cô, mười ngón tay đan vào nhau…

Bạc Băng không nói gì, nhớ đến tối hôm

Bạc Băng cảm thấy càng ngày càng khó thở, trước mắt cô tất cả đều trở nên mơ hồ chỉ có sự dung hợp mật thiết giữa môi và lưỡi, giữa hận và yêu, vô cùng rõ ràng. Sau đó, Bạc Băng không

Nói cũng đúng!

Môi anh càng ngày càng gần môi cô, dường

Suốt ba năm qua, cô chưa từng tỉnh giấc

thừa dịp em ngủ mà lợi dụng em?”

Bạc Băng muốn nói: Nếu anh đảm bảo sẽ

“Em dùng ánh mắt này để nhìn anh, anh sẽ

đá lên bàn, ngón tay lạnh như băng của anh lau theo hướng dòng nước

Lời Bạc Băng nói là sự thật, có Diệp

Việc đã đến nước này, anh ta đã không còn thể diện gì nữa, nếu lại bị Diệp Chính Thần đánh cho bị thương, thì

anh vô cùng hỗn loạn.

trong trí nhớ, cô tỉnh giấc trong lòng của anh.

còn lại một chút cảm giác nào nữa, toàn thân cô tựa như hư vô dựa vào

Bạc Băng phản ứng theo bản năng quay đầu

“Không nhớ rõ.” Bạc Băng sợ nếu nói ra

cũng không xuất hiện, chỉ có cô và anh, cả hai cùng hưởng thụ thế giới

luôn luôn có ngọn lửa ấm áp.

A, cô nhớ ra rồi, bố của anh là Tổng tư

đúng là quá sức chịu đựng của một người đàn ông.

chiếc giường. Nhưng suy nghĩ cẩn thận một chút, lời nói này đầy hàm s·ú·c

trạng thái ngưng hoạt động.

Thật sự, cô có hàng vạn lí do để từ chối

Thấy anh đứng dậy lấy chăn ở tủ quần áo ra, cô giữ anh lại: “Mùa đông tới rồi, trời về khuya sẽ rất lạnh, rất dễ bị cảm…”

đồng cỏ khiến Bạc Băng hoảng hốt đến ngây người. Vết thương trên mặt cô

rất điềm đạm nhưng giờ đây anh ta rốt cuộc cũng phải bùng nổ, Ấn Chung

tương lai lại có thể có thêm những vết thương lòng đau đớn, cô vẫn chấp

Anh suy nghĩ chừng một thế kỷ, chỉ trả lời một câu lấp lửng: “Để anh thử xem!”

Bên tai cô văng vẳng tiếng nói của Diệp

chấp ở bên cạnh anh như vậy, nếu hạnh phúc trước mắt chỉ là một trò lừa, chắc cô sẽ phát điên lên mất.

“Không có. Không mơ thấy anh.”

ngoài cửa bệnh viện, anh ta đã đến ngồi cùng cô, giúp cô trải qua những

“Em cảm thấy chóng mặt.” Bạc Băng nói một cách khó khăn. Làm việc cả ngày, cơm tối cô vẫn chưa ăn lại xảy ra

“Bên ngoài rất lạnh…” Anh đặt gối nằm của anh cạnh gối cô, đẩy đẩy người cô sang một bên: “Dù sao giường của em

“Dù sao em cũng là của anh…” nghe được

Bốn chữ “Em gả cho anh” nửa thật nửa giả

anh cực kỳ lạnh lẽo: “Hắn đi rồi quay lại, có nghĩa là hắn đã tha thứ

không tỉnh giấc trong lòng một người đàn ông… Nên có chút không quen.”

đối mặt với tình cảnh hiện nay nữa.

lấy môi cô, đầu lưỡi anh xâm nhập vào khoang miệng cô, xoắn xít, dây

Diệp Chính Thần nhận ra vẻ mặt không được tốt của cô, anh kiểm tra nhịp đập của tim cô bằng động tác hết sức

plastic, trên túi có viết tên một loại thuốc nào đó.

Bỗng nhiên, có một giọt nước cực lạnh

Dụ Nhân không xuất hiện, Ấn Chung Thiêm

Cô lẳng lặng nhắm mắt lại, người đàn ông này mới chính là điểm dừng cuối cùng của cuộc đời cô…

Diệp Chính Thần nhìn chằm chằm vào cô một lát, nụ cười cũng tắt dần: “Lại thấy có lỗi với hắn?”

khiêu khích, vẫn là nên quên đi thôi.

Nói cho anh biết, ngoại trừ những điều đó, em còn đuổi theo hắn để làm

Nhìn hai tay Ấn Chung Thiêm đang nắm

trọ nhỏ ngày nào, ngoài cửa sổ có cây hoa anh đào. Cô và anh cùng ngủ

Cô ngồi dậy nhìn anh một cách vô cùng nghiêm túc: “Anh và Dụ Nhân có ly hôn thật không?”

cô lại có thể có được một buổi sáng như vậy: Cô gối đầu lên vai anh, tay đặt lên ngực anh. Cô có thể cảm nhận được nhịp tim anh đang đập một

Một tiếng “rầm” vang lên, cửa phòng trọ

cũng không có…

được.

tục hôn, cánh tay mạnh mẽ của anh ôm cô vào lòng, môi anh cuồng dã giữ

càng nhanh của cô, và như chỉ đợi cô mở miệng thì nó sẽ lập tức nhảy ra

Cô còn chưa gặp qua người nhà của anh, không biết bố mẹ anh có chấp nhận cô hay không…

Băng vội vàng kéo cánh tay của Ấn Chung Thiêm, rồi ôm chặt cánh tay đó,

người đứng chắn trước cửa: “Đừng…”

xuất hiện một ánh mắt xa lạ, lại phát hiện bản thân mình đang cuộn người nằm trong lồng ngực của người đàn ông đó, Bạc Băng hoảng hốt, theo bản

Chung Thiêm bây giờ nhất định cũng giống như cô của năm ấy, anh ta đang

“Anh đừng lừa dối em lần nữa, cho dù xảy ra chuyện gì, em chỉ hy vọng

Cô quá mệt mỏi, người cô như bị lấy đi toàn bộ sức lực.

đến bố cô. Nhớ đến bệnh của ông, ông chưa được trải qua vui vẻ, cô chán

nổ tung rồi tan xương nát thịt…

Tay anh dường như cũng bị lạnh cóng, mấy ngón tay dừng lại nơi cổ áo cô, ánh mắt anh nhìn thẳng vào cô.

ôm lấy anh…

đường, đèn đường chiếu vào bóng dáng suy sụp, thất bại của anh ta. Bạc

lại một sự ngưa ngứa tê dại.

trong lòng một người đàn ông. Hiện giờ, khi vừa mở mắt ra, trước mắt cô

Anh vẫn không thay đổi, vẫn quyến rũ như

ghế sofa nhìn chằm chằm vào anh.

Ví dụ như cô còn chưa chính thức hủy hôn ước với Ấn Chung Thiêm;

mặt, tránh được hôm nay không tránh được ngày mai, tránh được ngày mai

“Chung Thiêm, em còn có thể giúp anh không?”

qua mắt mèo trên cửa, cô thấy Ấn Chung Thiêm đang đứng bên ngoài, anh ta đang cúi đầu nhìn xuống đất, trong tay thì cầm chặt một chiếc túi

“Vâng.”

nhìn thoáng qua Diệp Chính Thần, cô hy vọng anh hãy trốn đi. Nhưng anh

Bạc Băng cảm thấy bản thân mình có hàng vạn lí do để từ chối.

“Anh thật sự muốn kết hôn với em?” Bạc Băng hỏi: “Không đùa giỡn với em chứ?”

ấm pha đường, đặt đến bên môi cô. Nước đường dường như đã được làm

Không lâu sau, anh mang lên một ly nước

dưa.

ra, trước mắt cô là một đôi đồng tử màu đen, đáy mắt sâu không lường

“Em chờ anh một chút.” Diệp Chính Thần dìu Bạc Băng vào phòng ngủ, sau khi đặt cô lên giường, anh vội vàng chạy vào bếp.

đến ngạt thở, cô có thể không mệt mỏi sao.

cho em?”

Chính Thần: “Em vì hắn mà c** q**n áo, vì hắn mà chấp nhận gả cho anh…

Bóng tối bao trùm cả không gian, ánh trăng nhàn nhạt chiếu vào tấm rèm trên cửa sổ.

sáng dừng lại trên hàng mi dài của anh, ánh sáng óng ánh lạnh lẽo.

Cô còn chưa có đủ dũng khí để yêu anh một lần nữa;

không dám đảm bảo.” Tay anh lần vào bên trong chăn của cô, nắm lấy tay

gì?”

Dáng vẻ của anh ta khiến Bạc Băng nhớ lại thời điểm bố cô bị bệnh nặng, cô hoang mang lo sợ, quỳ trước một ngôi

đồng thời giật mình. Diệp Chính Thần mắng thầm một tiếng, nhìn về phía

Toàn thân Ấn Chung Thiêm trở nên cứng đờ nhìn Bạc Băng.

***

Cô không chịu được sự trêu đùa dịu dàng

Diệp Chính Thần, mỗi đêm đều mất ngủ, ngồi ngẩn người ở hàng ghế dài

răng nghiến lợi: “Nếu cô ấy ôm một đứa bé đến, đưa kết quả xét nghiệm

bị đóng lại một cách mạnh mẽ. Diệp Chính Thần lạnh lùng trừng mắt nhìn

Nhìn vết xe đổ cô đã từng đi qua, Bạc Băng vẫn cảm thấy lo lắng: “Hai người không có đứa bé nào chứ?”

Bạc Băng rơi vào cơn ác mộng, cố gắng kêu cứu nhưng cổ họng vẫn không tài nào phát ra được âm thanh.

Anh đặt ly nước xuống, đầu ngón tay anh nhẹ nhàng lau giọt nước vẫn còn

tất cả rồi.”

Cửa mở ra, Ấn Chung Thiêm nhìn thấy cô,

Chỉ hận là sau lưng không có một vực thẳm đen tối để lập tức xoay người

“Vậy em mơ thấy ai?” Anh như cười như

làm bạn trai, không biết có đủ tư cách làm chồng hay không, có đủ tư

Người này, rốt cuộc cô có muốn sẽ cùng anh sánh bước trong tương lai hay không?

Sương mù ban mai vừa mới tan ra trong ánh bình minh, phòng của cô, giường của cô, còn có… Trên giường hiện nay

Đương nhiên là cô muốn, chẳng hề sợ hãi

người đáng sợ như vậy, chẳng qua cô không phát hiện ra mà thôi.

thành nước chảy lan ra khắp mặt bàn, từng giọt từng giọt rơi xuống nền

lâu, nên miệng cũng trở nên không linh hoạt, giọng nói run run: “Anh

đang ở trước mặt cô, một người khác thì… Khi nghĩ đến người khác đó, Bạc Băng như vừa tỉnh lại từ trong giấc mộng, chao đảo chạy đến cửa. Nhìn

Bạc Băng cười ngọt ngào nhìn anh: “Sư

Bạc Băng lắc đầu: “Em lo lắng cho sức khỏe của bố em.”

Ấn Chung Thiêm lấy tay đẩy Bạc Băng ra,

nhảy xuống.

thật sự có thể giúp anh ấy sao?”

chảy vào cổ áo cô. Thì ra nước đá trong khăn chườm tan ra chảy thành

Chính Thần đang ngồi trên sofa phía sau lưng cô cũng đã đứng lên. Bạc

phái đến Nhật Bản là nhờ vào các mối quan hệ hay nhờ đi cửa sau, nếu

“Cô buông ra!” Ấn Chung Thiêm giận dữ nói.

cô lên chín tầng mây. Bạc Băng thật sự hoài nghi, không biết anh được

Cô còn chưa kịp ngắm nhìn Diệp Chính Thần mặc quân trang một cách nghiêm túc;

Cô biết anh không quen ngủ trên sofa, vài ngày trước vào buổi tối đầu tiên anh ở lại phòng trọ của cô, cô đã nghe thấy tiếng anh lăn qua lăn lại trên sofa cả đêm, dường như anh không

cách rõ ràng, nhịp điệu vô cùng trầm ổn.

cách làm con rể hay không;

thể nào quay trở lại, còn tương lai thì sao? Bạc Băng hỏi chính mình:

Chính Thần hiện hữu trong giấc mơ thì tất cả đều là ác mộng, không hề

ngủ được: “Ở Nam Châu anh không có bạn bè nào khác sao?”

Người trước mắt này vốn không phù hợp để

giữ lại cho anh ta một chút tôn nghiêm hay không, đừng để anh ta phải

Đêm hôm khuya khoắt như thế này, người có thể đến nhà cô kể ra cũng không nhiều cho lắm, trong đó có một người

Bỗng nhiên Bạc Băng lại không muốn ngủ, cô sợ khi tỉnh lại sẽ phát hiện tất cả đều chỉ là giấc mộng.

phải đối diện với tình cảnh hiện tại, cô như vừa rơi vào một căn hầm

chùa để cầu phúc, cầu Phật trời có thể phù hộ cho bố cô được bình an.

Nhưng cô lại trả cho Ấn Chung Thiêm những gì? Cô khiến cho anh ta phải chứng kiến một cảnh phản bội khó xử này!

Bởi vì anh là Diệp Chính Thần, bởi vì anh đã từng là mối tình đầu đẹp nhất trong cuộc đời cô, cho dù cô đã từng

“Chung Thiêm?!”

Đèn đường vụt tắt, tất cả mọi thứ xung quanh đều trở nên đen tối.

Bạc Băng giương mắt nhìn anh, có lẽ là do ánh sáng có vấn đề nên gương mặt anh trở nên thâm trầm, vẻ mặt chăm chú tràn ngập sắc khí muốn g·i·ế·t người. Xem ra anh không nên dò hỏi kĩ lưỡng như vậy mà phải bỏ qua mới đúng.

“Em sợ anh ấy g·i·ế·t anh.” Bạc Băng cắn răng nói.

Chương 42: Tình yêu không hạnh phúc

đêm dài như thế. Bạc Băng còn nhớ rõ lúc cô ngồi dưới tàng cây Du già

không một sắc lang không có nguyên tắc như anh, làm sao có thể khiến

có nên gọi anh vào ngủ hay không, thì cô chợt nghe tiếng bước chân rất

“Nha đầu, em phải tin anh, anh và Dụ Nhân một chút quan hệ tình cảm cũng không có.”

Ấn Chung Thiêm trải qua khá nhiều lần, Bạc Băng do dự không biết có nên

cô, sắc mặt của anh đang cực kì không vui.

Nhưng anh ta vẫn không quay đầu.

Anh trực tiếp cắt ngang lời nói của cô: “Nếu anh không kiềm chế được, em có ngủ hay không cũng như nhau thôi.”

Nhận ra sự khác lạ của cô, Diệp Chính

như ông biết gian tình của cô và Diệp Chính Thần, chỉ sợ là tim ông sẽ

Chuông cửa bất chợt vang lên, cô và anh

hành động của cô giống như đang châm ngòi cho một quả bom và chỉ đợi nó

Thần cuối cùng cũng dừng nụ hôn cuồng dã ấy lại, anh đỡ lấy thân thể như đang sắp ngã của cô: “Nha đầu? Em làm sao vậy?”

Chung Thiêm giận dữ đẩy cô ra, xoay người chạy xuống lầu, bước chân của

một làn sương mỏng.

Một vòng tay ấm áp ôm cô vào lòng: “Không có gì cả, dù sao em cũng là của anh.”

lệnh. Cũng không biết bố anh là dạng người như thế nào, nhìn tác phong

nhiều chuyện như vậy, lúc này lại phải chịu thêm một nụ hôn mãnh liệt

Toàn thân Bạc Băng vốn đã lạnh, nay lại

vào nhau, hai chiếc đông hồ tình nhân, một đen một trắng có khắc tên của hai người trên móc khóa.

khoác thêm áo cho cô, làm cho cô tin rằng trên đời này ngoài Diệp Chính

lúc nào, trong mộng, cô thấy Ấn Chung Thiêm, anh ta bất lực đứng trên

năng đẩy anh ra rồi nhìn xung quanh căn phòng.

Anh kéo cô vào tấm chăn ấm áp, rồi ôm cô vào lòng, cánh tay cường tráng của anh làm cô khó thở: “Em gặp ác mộng à?”

Bạc Băng phát hiện người đàn ông trước

“Cho đến bây giờ anh và cô ấy cũng chưa từng kết hôn!” Anh đính chính lại.

Bạc Băng dựa vào vai Diệp Chính Thần:

“Anh có thể đảm bảo sẽ không nhân lúc em ngủ mà giở trò thú tính không?”

Có một số việc cuối cùng vẫn phải đối (đọc tại Nhiều Truyện.com)

qua là cô đã đồng ý để anh ngủ trên giường của mình: “Tại sao anh lại

đang có một thân hình vạm vỡ nam tính, tựa như một buổi sáng trước kia

“Chung Thiêm! Anh bình tĩnh đi… Anh đánh không lại anh ta đâu.”

người đàn ông mà cô yêu thương đi vào nhà một người phụ nữ khác. Ấn

muốn lao vào bên trong.

người ta yên tâm kia chứ.

thú, hiện giờ đúng là cầm thú cũng không thể sánh bằng anh. Tuy rằng Bạc Băng đã sớm thỉnh giáo qua rất nhiều lần, nhưng chỉ là hiện nay đầu óc

chuyện vừa qua đều là ác mộng. Sau khi tỉnh lại, cô lại nhớ đến khu nhà

nguội, bên ngoài ly vẫn còn giữ lại độ ấm vừa phải để đưa đến bên môi mà không bị phỏng, vị ngọt rất vừa miệng không ngán chút nào, dòng nước

ngán thở thật dài.

Bạc Băng không biết có phải do cô bị lạnh cóng mà toàn thân cô đều không thể cử động được, cô ngồi bất động trên

Với tình trạng sức khỏe của ông hiện nay, cô làm sao có thể nói với ông về chuyện của cô và Ấn Chung Thiêm. Nếu

Nghĩ đến thói quen trước kia của cô, cũng không loại trừ khả năng này có thể xảy ra.

Tính tình của Ấn Chung Thiêm luôn luôn

anh hãy nói thật tất cả với em.”

Ấn Chung Thiêm dừng lại không nói câu nói tiếp theo, ánh mắt anh ta nhìn chằm chằm vào phía sau lưng Bạc Băng…

“Em ngủ đi. Đừng suy nghĩ gì nữa, nghỉ ngơi cho khỏe.” Anh đỡ cô nằm xuống.

Diệp Chính Thần khinh bỉ hừ lạnh một tiếng, không hề quan tâm đến cô.

Bạc Băng rõ ràng rất mệt, nhưng không

bị nụ hôn mãnh liệt của anh làm đau đớn thế nhưng anh vẫn cố chấp tiếp

mắt cô đã trở nên vô cùng đáng sợ. Hoặc là, trước kia anh cũng là một

“Ừ.” Ánh mắt anh dừng lại trên môi cô: “Đảm bảo em sẽ vừa lòng.”

Thiêm buông túi plastic trên tay xuống, anh ta gần như phát điên chỉ

nhiều, rồi mỗi ngày anh ta đều cùng cô đi lạy Phật. Những lúc cô nhớ

đất, vung vẩy khắp nơi.

Mọi chuyện đã qua cuối cùng cũng không

ngoài.

“Tại sao không mở cửa? Em sợ hắn bị đả

Cô còn chưa giải thích với bố mẹ cô;

đối nhân xử thế của Diệp Chính Thần, cô thật sự lo lắng.

của anh, hành động của anh lúc này vô cùng nhẹ nhàng nhưng lại khiến cho Bạc Băng choáng váng, cô không biết nên đẩy anh ra hay là nên giơ tay

két.

Trong lúc Bạc Băng đang do dự không biết

nhận cùng anh thử lại một lần nữa.

nhàng, Diệp Chính Thần ôm chăn và gối bước vào, trèo lên giường của cô.

trong hơi thở không liên tục của anh phảng phất mùi vị của rượu. Trong

Bạc Băng chưa bao giờ nghĩ cuộc sống của

Cô đã phụ lòng nhiều người như vậy, cố

Trái tim cô như bị siết chặt, đau đớn đến mức tê liệt.

lên một nụ cười thật ngọt ngào, cô không biết mình chìm vào giấc ngủ từ

đường ấm áp chảy vào dạ dày trống rỗng của cô lập tức độ ấm lan tỏa khắp toàn thân.

Cảm giác của Ấn Chung Thiêm lúc này khiến cho Bạc Băng có một cảm xúc đồng cảm. Bởi vì cô cũng đã từng nhìn thấy

anh, nhưng hàng vạn lí do đó cũng không thể ngăn cản nhịp tim đập ngày

nhỏ truyền đến, tiếp theo đó là tiếng cánh cửa được mở ra một cách nhẹ

người. Diệp Chính Thần mới phát hiện nước đá đã tan, thuận tay đặt khăn

vào mùa đông lạnh giá khiến cho môi cô đông cứng lại, anh ta đã đến

Bạc Băng nhắm mắt lại, khóe môi cô cong

nước, từ trên má cô chảy xuống ngực.

Diệp Chính Thần tức giận đến mức nghiến

không giở cái bản tính cầm thú của mình, em có thể cho anh mượn một nửa

như không còn khoảng cách, giống như cánh hoa anh đào tháng tư mềm mại

Bạc Băng vừa gọi một tiếng, cổ tay cô đã bị một sức mạnh mãnh liệt nắm lấy, kéo cô trở về phòng.

người cô chao đảo một chút rồi nhanh chóng cố lấy lại thăng bằng, Diệp

Ấn Chung Thiêm đợi một lát, không thấy

“Em nói sao?”

Thần ra vẫn còn có một người còn có thể cho cô sự ấm áp.

bỗng nhiên được Diệp Chính Thần nói ra, trong khi cô còn chưa kịp tháo

toàn băng khiến cho hơi thở của mình khi vừa ra khỏi mũi đã trở thành

lướt qua, cũng giống như giọt sương sớm ngọt ngào đang sát bên môi để


đọng lại trên khóe môi cô.

lúc nhất thời, ngay cả đầu óc của cô cũng như bị đóng băng, rơi vào

Băng đuổi theo, nhưng mãi cũng không đuổi kịp, cô gọi: “Chung Thiêm,

Nếu có thể, cô hy vọng tất cả những

“Dáng vẻ anh bây giờ thật sự dọa em sao?”

kết thúc mà cứ bám víu lấy cô không thôi, cho dù có ngọt ngào đi chăng

Diệp Chính Thần nở nụ cười thỏa mãn như con mèo vừa ăn vụn xong: “Không sao cả, từ từ em sẽ quen thôi.”

cố thoát khỏi giấc mộng đẹp. Ngọt ngào cũng được, khổ đau cũng được, ít

vội vàng bước về trước vài bước, nắm lấy tay cô: “Tiểu Băng, thật sự xin lỗi, anh không nên đánh em, anh vừa mới…”

Chung Thiêm…”

những gì cô thấy trong giấc mộng, chắc chắn sẽ bị anh b*p ch*t nên cô

chiếc nhẫn đính hôn ra khỏi tay. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Lúc ấy, Ấn Chung Thiêm đã cùng quỳ với cô, anh ta đã khuyên cô rất

chỉ có hai người, thật ngọt ngào mà cùng nhau tính học phí dạy kèm.

Nước đá trong chiếc khăn chườm tan ra

Bạc Băng cười rồi mở mắt nhìn anh: “Anh trèo lên giường của em, muốn làm gì đây?”

hiểu sao nằm trên giường mãi mà cô vẫn không ngủ được, có lẽ cô biết

Gương mặt anh dần dần tiến đến gần hơn,

vậy. Chỉ cần ba câu nói dịu dàng, một cử chỉ ấm áp, anh đã có thể mang

nhất cô cũng được ở bên cạnh anh, cô vẫn có thể cảm nhận được cơ thể cô

Thần.

không nhìn cô, mỗi lần thấy loại biểu cảm như vậy trên gương mặt anh thì cô lại lo lắng rằng không biết anh lại đang đào thêm cái bẫy nào để chờ cô sập xuống đây. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

ngoài cửa cũng có một người không thể ngủ, nằm trên ghế sofa liên tục

cảm thấy mình là người ngu xuẩn nhất thế giới, thật sự rất buồn cười.

“Vậy còn anh?”

cửa phòng trọ của cô.

kích à? Hay là, em cho rằng…” Diệp Chính Thần khẽ cười, giọng nói của

cho em xem, em sẽ lập tức tin đứa bé đó là của anh?”

chỉ nói qua loa: “Vốn có chút ấn tượng, nhưng bị anh hù dọa, nên quên

vẫn ngồi bất động trên sofa nhìn cô, anh rõ ràng đã đoán được người đứng ngoài cửa đó là ai, hơn nữa anh hoàn toàn không có dự định né tránh.

thành quyền, Bạc Băng không kịp suy nghĩ gì cả, cô vội vàng dùng cả

“Em đã cảm thấy khá hơn chút nào chưa?”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 42: Tình yêu không hạnh phúc