Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 36: Lộ chân tướng

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 36: Lộ chân tướng


Bạc Băng không bao giờ nghĩ đến, người đàn ông đó chính là…

sâu, anh cũng không chịu giải thích, hay là nhận sai.

chuyện. Trước khi rời đi, bỗng nhiên anh nắm chặt tay cô, chiếc nhẫn

“Đây là nhà của anh à?” Dụ Nhân hỏi.

Sắc mặt Dụ Nhân thay đổi, lúc đỏ lúc

nước, quá trình cụ thể như thế nào Dụ Nhân không biết rõ lắm, cuối cùng

Một gánh nặng về trách nhiệm đè lên vai anh, Diệp Chính Thần bất giác trầm mặc.

Chiếc xe thể thao đang chạy nhanh trên đường cao tốc, Dụ Nhân ở trong xe nhìn người đàn ông bên cạnh mình.

tuổi, khá đẹp trai, cao lớn cũng có loại khí thế bức người. Bạc Băng chú ý nhìn vai chàng trai một chút, anh chàng này là sĩ quan, có thể là

vận mệnh suốt đời suốt kiếp của anh…

lạnh lùng nhưng lại không mang một chút vẻ xem thường nào.

Diệp Chính Thần nhìn thoáng qua cô, thấy

Chính Thần thích ai… Cô quen biết anh ấy đã hơn mười năm, cho nên so với tôi, cô càng phải hiểu rằng anh ta không… bằng… cầm… thú…”

Cuối cùng, Diệp Chính Thần đưa Dụ Nhân

biết Diệp Chính Thần được mười năm, cô biết rất rõ con người của anh.

vĩnh viễn không tìm thấy.”

Đầu óc Bạc Băng trở nên rối loạn, trong

Vừa định nghỉ ngơi một chút, điện thoại

“Khuya như vậy vẫn phải đi à?”

Bạc Băng không phủ nhận, hai giờ trước, cô thậm chí không hề biết Diệp Chính Thần là quân nhân.

nhìn Dụ Nhân, vô cùng nghiêm túc: “Cho dù là hợp pháp, tôi cũng sẽ không thừa nhận cuộc hôn nhân này.”

“Tại sao không nói sớm cho em biết?” Dụ Nhân hỏi.

nhiệm vụ học tiến sĩ của anh quá nặng, anh không có thời gian làm việc.

mực, ông ấy sẽ sai người đem cô ấy đến một nơi khác, đến một nơi mà tôi

Cô nam quả nữ, chung sống cùng nhau ba năm, cho dù tâm có vững như thế nào đi nữa, cũng sẽ khó thoát khỏi “mưa dầm thấm đất”.

Anh hít một hơi thật sâu, có thể đoán

“Đúng là cô ta.”

Có người nói: Thấy anh dẫn một cô gái đến khoa phụ sản để siêu âm.

không cúi đầu, quân nhân chính khí nghiêm nghị – Diệp Chính Thần hiện

Dụ Nhân xoay người, cô dựa vào vách tường cạnh cửa hít vào thật sâu rồi chậm rãi thở ra.

Bạc Băng nhìn vào cửa kính xe, cửa kính

viện của quân khu. Năm anh mười tám tuổi, anh muốn vào Viện y học, nhưng bố anh lại khiến cho anh đỗ vào học viện không quân, anh và ông ấy căng thẳng với nhau mấy tháng… Cuối cùng, mỗi người nhường một bước, anh

“Đúng vậy, tất cả đều là giả…” Ánh mắt

chuyên sâu một cách bình thường, vậy thì tại sao anh lại phải giấu diếm

thể đoán được Diệp Chính Thần đến đây vì vụ án của Ấn Chung Thiêm nên cô không từ chối nữa.

Vì chuyện này mà Diệp Chính Thần đã về

Bạn có thể kiềm chế được mười năm, hai

Ngoại trừ sự lúng túng, lúc này Bạc Băng

thông…”

anh, Bạc Băng không thể không nhắc nhở: “Chuyện nên làm và không nên

“Nha đầu…” Lại là giọng gọi này, cô như bị lạc vào cơn mơ mộng.

Lãnh đạo cấp trên sửng sốt với thái độ của anh: “Cậu nói cái gì?”

“Nghe nói Diệp Chính Thần lại đổi bạn gái mới, là Trần Tất khoa bệnh lý học…”

Cho nên, cô đến đây, để chính thức cho anh một cơ hội quen biết cô và hiểu về cô…

được là chiếc cúc nơi cổ áo khá chặt, khiến anh cảm thấy khó thở: “Chờ

Ngọn đèn mờ nhạt bao phủ bóng dáng của

trò chuyện rất mờ ám. Nhưng sau khi lắng nghe Dụ Nhân mới biết được là

không hiểu sao giọng nói và biểu cảm của anh vẫn có thể bình tình như

Cửa xe được mở ra, Diệp Chính Thần xuống xe, anh cố gắng mím chặt đôi môi mỏng, kiềm nén nụ cười ở khóe miệng.

“Nghe nói cô vì cứu vị hôn phu của mình, mà đến cầu xin Diệp Chính Thần…”

Bạc Băng nhận lấy, vừa mở ra xem thì thấy tất cả đều là món ăn Tứ Xuyên.

anh vô cùng “hứng thú”…

pháp nào khác, giọng nói của ông trở nên chậm rãi: “Cậu có thể không

Điều này làm sao cô có thể không rõ được kia chứ?

có chút hương vị ấm áp của gia đình.

“Được”

“Tôi hiểu rồi.” Diệp Chính Thần hoàn toàn hiểu được ý của cô: “Cô ở sân bay chờ tôi, tôi sẽ qua đón cô.”

làm cảm động người khác. Đó là điều xa xỉ mà cô luôn mong muốn anh có


thường.

Nhưng nhận điện thoại đã lâu, anh mới nói chuyện, giọng nói vẫn lạnh lùng như trước: “Cô đang ở đâu?”

Tình yêu là thứ cần sự cố gắng của bản thân, chưa đến giờ phút cuối cùng, cô sẽ không bao giờ nhận mình thua.

“Sân bay quốc tế Kansai.” Dụ Nhân trả lời, cố gắng không biểu lộ sự chờ mong của bản thân.

sưu tầm tư liệu. Ngoài ra, anh nói tuổi anh cũng không còn nhỏ, cần một

Cô theo dõi nghe được âm thanh trong phòng vang lên.

giờ ngủ trên giường người khác, không phải khách sạn năm sao thì không

Dụ Nhân diễn kịch trước mặt cô, đem cô và Diệp Chính Thần ra xoay vòng đùa giỡn. Bây giờ lại có thể trơ tráo dõng dạc nói cho cô biết: Đây là trách nhiệm của cô ta.

cả.”

Dụ Nhân đã hiểu, cô xoay mặt, cố gắng để những giọt nước mắt của cô rơi trong đêm tối: “Anh thích cô ấy?”

“Em biết rồi.”

là Diệp Chính Thần chắc chắn sẽ rất cảm động.

Bạc Băng lại vang lên, trên màn hình hiện lên số của mẹ cô. Bạc Băng

“Tôi không đồng ý, tôi kết hôn với ai là tự do của tôi.”

Không có Diệp Chính Thần khí thế khiến

“Tôi không ký!” Anh quẳng cây bút đi, đứng thẳng người, tư thế đứng của sự độc lập: “Ông đưa ra tòa án quân sự đi.”

được một điều đó chính là không có việc gì mà anh không dám làm.

sách lại, cô bật máy vi tính lên rồi lướt web. Đối với loại đề tài này,

Khi anh mặc quân trang trông anh vô cùng nghiêm túc. Vẻ mặt trang nghiêm, giống như một bộ máy nhà nước – Không thể xâm phạm

Có lẽ do cô hỏi quá bất ngờ, con ngươi đen thâm thúy của Diệp Chính Thần trở nên trầm lắng, cẩn thận quan sát biểu cảm của cô.

thời đại hòa bình, quân y có thể làm thủ tục xuất ngoại để đào tạo

để nhìn anh. Ánh mắt sắc bén của anh vẫn không hề rời khỏi gương mặt của cô, dường như anh đang chờ xem phản ứng của cô.

“Không có vấn đề gì muốn hỏi anh sao?”

thân xe dao động nhẹ, Bạc Băng cẩn thận nhìn kĩ tờ báo, hơn nửa ngày cô

“Tạm thời có sự thay đổi.”

mới đến đây, thỉnh thoảng mới ở lại.”

Dụ Nhân đúng là người phụ nữ biết dùng kim châm vào nỗi đau thầm kín của người khác.

Cầm lấy tờ giấy kết hôn, Diệp Chính Thần

“Món nào cũng được.” Bạc Băng đưa thực đơn trả lại cho cô nhân viên phục vụ.

“Cám ơn.”

cho cô có một cảm giác dao động mạnh mẽ.

Anh đưa cô đi qua một bãi cỏ, vào cửa, bật đèn.

Nhân viên phục vụ lui ra ngoài, cô và anh lại một lần nữa ngồi đối mặt nhau, rất gần, nhưng cũng lại rất xa.

điện thoại cho tôi, điện thoại ở phòng khách tầng một… Còn có, chiều thứ sáu mỗi tuần sẽ có một người đến quét dọn nhà, cô đừng để người đó vào

Bạc Băng cố gắng bình phục một chút rối

Anh muốn cô rời đi, chính là không muốn cô lãng phí thời gian, lãng phí tình cảm với một người đàn ông không bao giờ yêu mình.

mặt tươi cười: “Tham mưu Diệp, mời ngài vào!”

Bạc Băng cảm thấy như tất cả các dây thần kinh đều đứt đoạn, trước mắt cô là một màu tối đen.

Bạc Băng tức giận đến mức từ đôi môi đến

Cô nở nụ cười lạnh như băng, trả lời anh: “Thế nào? Làm phiền hai người đang triền miên à?”

báo trong tay cô, suốt cả quãng đường còn lại, anh chỉ chăm chú đọc báo, không hề quan tâm đến cô. Anh lính cần vụ lái xe phía trước nhìn cô rất nhiều lần từ kính chiếu hậu, ánh mắt tò mò tìm hiểu.

Anh muốn tổ chức sắp xếp cho một cô gái có thể giúp anh viết báo cáo,

“…”

Cho nên, nếu thật sự yêu anh ta, nhất định phải tin tưởng anh ta, nếu không, câu nói “em yêu anh” sẽ không còn ý nghĩa gì nữa!

giường, cô nhìn lên trần nhà, cẩn thận nhớ lại đoạn hội thoại của cô và

SUV mà cô đã thấy gần đây.

Sau một giây hoảng hốt, bằng tốc độ nhanh nhất, Diệp Chính Thần kéo tay cô tiến vào nơi âm u của cầu thang.

Thì ra trước cửa nhà anh có trang bị chuông báo động, có người bước vào chuông sẽ vang lên.

“Không phải, các món ăn Trung Quốc và

bố anh sắp xếp cuộc sống, nhất là hôn nhân.

tả được cảm giác của mình. Tuy thức ăn vẫn chưa vào miệng nhưng cảm giác chua cay đã tràn đầy trong lòng cô.

đến cửa lầu, Dụ Nhân đã nhìn thấy Diệp Chính Thần đang đứng ở hành lang, lẳng lặng nhìn vào cửa kính thủy tinh.

***

nãy hai câu rồi bước chân vững vàng tiến đến cổng lớn.

Chiến tranh giữa phụ nữ xưa nay không có thắng thua, chỉ có hai bên cùng bị tổn thương mà thôi.

đang ngồi ngay ngắn trước kính hiển vi, mái tóc dài được buộc cao, để lộ ra gương mặt trong sáng, chiếc áo blouse trắng rộng thùng thình, thấp

Hóa ra, người con gái đó là Bạc Băng, họ yêu nhau, mến nhau.

“Coi như họ chụp một bức ảnh ‘nóng’ sáng tạo… anh không ngại.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

trắng, cuối cùng, cô ta cố nói bằng chất giọng mềm mại nhất: “Tôi đến

dù anh ta có nhận tội hay không, cũng không thoát được tội danh liên

Chính Thần có thể đảm bảo được mạng sống cho anh ta đã là tốt lắm rồi,

Dụ Nhân quả đúng là Dụ Nhân, cô ta không làm Bạc Băng thất vọng.

Anh nhìn theo ánh mắt của cô rồi lại nhìn ngón tay đang đeo nhẫn của cô. Ngọn đèn màu lam lạnh lẽo đang chiếu

logo này.

Ngón tay Dụ Nhân mạnh mẽ vịn vào lan can

Anh đã từng nói: Anh bị khóa trong một

Chính Thần ở quán ăn đêm. Anh cùng với một cô gái ăn mặc lẳng lơ nào đó

Tuy rằng anh không ký tên, nhưng giấy kết hôn vẫn được gửi đi, anh và cô chính thức trở thành vợ chồng hợp pháp.

thời khắc huy hoàng ngày hôm nay sao?!

cậu là quân nhân, cậu là người phải gánh vác tránh nhiệm!”

Cô gái nhìn về phía Diệp Chính Thần, anh gật đầu: “Cứ như vậy đi.”

Hoàn toàn không có gì cả… Bên tai Bạc Băng như có một tiếng nổ vang cực lớn.

vọng, có thể hạn chế tổn thương cô ấy đến mức thấp nhất…”

có thể làm… Nếu cô không yêu anh ấy, cô cũng đừng trêu đùa anh ta, cô đã từng làm tổn thương anh ấy một lần, đừng làm tổn thương anh ta lần thứ

cho cô túi thức ăn đang cầm, lại lấy một xấp tiền Nhật trong ví ra: “Cái này cho cô, ra khỏi cửa, đi năm trăm mét rồi rẽ phải sẽ có một cửa hàng tiện lợi. Cần gì, cô có thể mua… Qua đường nhớ nhìn tín hiệu đèn giao

biệt trầm lặng, cô thì chăm chú xem báo, chữ viết trên tờ báo cùng với

cam tâm bị Diệp Chính Thần từ chối như vậy, lại càng không cam tâm thua

được tuyển vào Học viện quân y.”

“Nơi này là quán ăn chuyên món cay Tứ Xuyên à?”

“Được rồi, đừng… Làm ồn…” Âm thanh của người con gái êm ái và trong vắt như dòng nước.

làm… Anh cũng đều đã làm rồi.”

anh, chờ anh trả lời: “Vụ án còn đang tập trung điều tra, tạm thời vẫn

biết người Diệp Chính Thần thật sự yêu là cô. Vì cô điều gì anh ấy cũng

Diệp Chính Thần!

quay trở lại sao?!

thất bại trong tích tắc…

“Anh đi nhận điện thoại.” Anh nói: “Em chờ anh.”

thân mình không được suy nghĩ đến chuyện gì khác, kiên trì xem báo. Xem

Thấy cô do dự, chàng trai nhanh nhẹn bày

Anh thổi nhẹ bọt trà đang bập bềnh trên

“Thượng tá quân khu Bắc Kinh? Chức vị cao thế ư.”

Chính Thần đến một gian phòng nhỏ. Nơi này được trang trí không giống

Nhưng Dụ Nhân là người rõ nhất, đó chỉ là tin đồn, chỉ là tin đồn mà thôi…

Hay là, trong ba năm vừa qua, đã xảy ra việc gì mà cô không biết?

Diệp Chính Thần – Ba chữ này khi phát âm

lầu của một khu nhà ở đắt tiền, Bạc Băng đưa mắt nhìn về bốn phía, không có bất kì một khách sạn nào.

Ghen tị thường khiến con người ta đánh mất lý trí.

Diệp Chính Thần đi rồi, trong căn phòng xa lạ chỉ còn lại một mình cô.

Ba năm không gặp, cô ta dường như đẹp hơn lúc trước. Đôi mày tinh tế đẹp như điêu khắc, khuôn mặt trang điểm rất

nói… Chung Thiêm không có tội, anh ấy sẽ được thả nhanh thôi.”

cẩn thận, đôi má hồng nhạt, son môi mỏng bóng…

“Có thí nghiệm cần phải làm.” Anh vội vàng mặc áo khoác vào.

cảnh, mà là đang chờ đợi gì đó.

đến ngực cô ấy.

Hôm nay anh lại khác với thường ngày, mặc một chiếc áo sơ mi màu đen, cởi hai cúc áo, vừa phảng phất nét lơ đãng

Vẻ nghiêm túc của chàng trai như ngọn núi cao đứng sừng sững trước mắt cô, kiên quyết không hề dao động.

dâng trào, học hỏi nụ cười lạnh nhạt của Dụ Nhân: “Vậy hôm nay cô đến

“Nếu bị người khác thấy thì sao?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

chấp nhận cuộc hôn nhân này, nhưng mà, cậu cũng đừng quên! Đừng quên,

với những nhà hàng khác, căn phòng được thiết kế rất thanh lịch, không

Chữ viết chưa dừng trên giấy, cây bút trên tay anh đã bị gãy vụn.

Bạc Băng không kiềm nén được mà thông cảm cho anh.

Không biết đã qua bao lâu, anh nhìn đồng hồ trên cổ tay mình, ngón tay anh nhẹ nhàng m*n tr*n lên bề mặt móc khóa của nó.

Thấy Diệp Chính Thần đẩy cửa bước vào, Dụ Nhân do dự một lát, lặng lẽ bước theo sau anh.

với hơi thở quen thuộc của anh, xâm nhập và lấp đầy đầu óc cô. Bạc Băng

Bạc Băng hoàn toàn không biết, cái gì cô cũng không biết!

nói của anh, cô có nên tin tưởng nữa không?

bố con…” Bên kia chỉ còn tiếng khóc.

Dụ Nhân cảm thấy ngạc nhiên, đuổi theo cô gái để hỏi, hóa ra trên đường cô ta suýt chút nữa thì ngất, đúng lúc

Cô cười nói: “Em hiểu.”

ngoài, vẫn liếc mắt nhìn Diệp Chính Thần lần cuối, Bạc Băng rất muốn

Vào một đêm cách đây ba ngày, chiếc xe này đã đậu dưới khách sạn nơi cô ở, không tắt máy cũng không rời đi.

Từ cầu thang đi lên, vẫn chưa đặt chân

châm chọc anh một câu: “Tham mưu Diệp, không phải là anh đã quên nói cho người ta biết là anh đã kết hôn rồi chứ?”

này cho cô, về sau cô cứ ở lại nơi này.”

“Tôi muốn gặp anh ấy, được không?” Bạc Băng thăm dò hỏi.

Dụ Nhân biết anh lạnh lùng và không hòa

Nửa câu sau Dụ Nhân vẫn chưa nói xong, nhưng ánh mắt lạnh như băng của cô ta đã biểu đạt ý câu nói một cách rõ ràng.

Anh như muốn nói gì đó nhưng lại thôi,

tưởng nhân phẩm của anh ta, không quan tâm người khác nói thế nào, càng

“Tùy cô.” Anh bổ sung thêm một câu: “Tôi ở nhà trọ của trường.”

Bạc Băng hiểu được ý của bố, cô nắm lấy

Cô vì một người đàn ông lại lên giường cùng với một người đàn ông khác.

“Vâng.”

Toàn thân Bạc Băng cứng đờ, phân vân nhìn xung quanh tòa nhà cao cấp ấy: “Không phải là ăn cơm trưa sao?”

Bạc Băng dùng ánh mắt phân vân trăn trở

đang ngồi bên cạnh trông coi ông, vừa thấy Bạc Băng, ánh mắt bà lại đỏ

lính cần vụ của Diệp Chính Thần.

Anh lính cần vụ đến trước cửa lầu dưới, nhấn chuông, trước khi cô và anh đến trước cửa, thì cánh cửa đã mở ra.

theo một túi đồ bước vào cửa.

Thần trở lại đưa tư liệu cho cô. Dụ Nhân cố ý chuẩn bị thật nhiều món ăn ngon, mời anh ở lại dùng cơm chiều.

Cô gái hoảng hốt rời đi, trước khi đi còn nói câu “Cám ơn!”

Bạc Băng có chút không hiểu, hiện giờ là

Có một người phụ nữ.

Sau khi trở về, anh và cô ấy chia tay, đáng tiếc, anh lại không thể khống chế được chính mình, phạm phải một sai lầm lớn…

Thấy anh thật sự vội vàng, Dụ Nhân cố gắng chịu đựng cơn đói đang âm ỉ trong bụng, gật đầu: “Vâng, anh đi đi.”

vẻ mặt cô đang khẩn trương, trong con ngươi tối đen của anh hiện lên một chút ý cười: “Đúng là nơi này có một quán ăn rất ngon.”

xé rách, biến thành những mảnh nhỏ vụt vặt. Nếu có thể, cô sẽ thành tâm

Cuối cùng Dụ Nhân không chịu đựng được

Hội nghị diễn ra trong căn phòng bí mật, lãnh đạo cấp trên thay mặt tổ chức tuyên bố với cô và anh.

“Sao cô lại đến đây?” Anh nhỏ giọng hỏi.

“Ừ, tôi mua khi vừa đến Nhật Bản.” Anh

“Bạn của bố con ở viện kiểm sát nói, nói, Chung Thiêm có khả năng ngồi tù ít nhất là sáu, bảy năm… Ngay lập tức

“Nha đầu…” Giọng nói của Diệp Chính Thần

Dụ Nhân biết rõ, Diệp Chính Thần là tai

“Sinh nhật vui vẻ!” Vì muốn đến Nhật Bản

Ban đầu, đối với tin đồn Diệp Chính Thần

Dụ Nhân siết chặt chiếc túi đựng hộp thức ăn trong tay, móng tay khảm vào da thịt cô.

Băng vô cùng muốn biết những ngày qua Diệp Chính Thần làm cách nào mà có thể chung sống hòa thuận cùng với cô ta.

Cô không thể sụp đổ, không thể. Bạc Băng

vậy: “Em không hỏi anh vì sao lại mặc trang phục này à?”

“Cô không biết sao?”

Câu hỏi này rất hay.

Cho đến khi thấy Bạc Băng, vẻ mặt tươi vui của cô nhân viên phục vụ nhanh chóng biến mất.

Mùi thuốc khử trùng tràn ngập ở hành lang cùng với sự yên tĩnh giống như cõi c·h·ế·t.

Một bác sĩ vừa đi du học trở về thì làm sao có thể nhanh chóng biến thành một quân nhân có khí thế trên vạn người.

Anh đã từng nói: Anh có thói quen làm việc không thể để lộ ra ánh sáng.

Âm thanh gió thổi sàn sạt, lặp đi lặp lại rất nhẹ nhàng.

Càng sợ anh trả lời: Đúng!

đây, lại muốn thực hiện trách nhiệm gì nữa.”

Đối với anh chàng lính cần vụ đang quấy phá này, Bạc Băng có chút cảm giác ngưỡng mộ.

Cô gái hoảng sợ, quay đầu nhìn anh, gương mặt cô ấy bỗng chốc ửng hồng.

Gặp được cảnh tượng này, dạ dày vốn dĩ rất tốt của Dụ Nhân đột nhiên co rúm, khiến cô cảm thấy buồn nôn.

Ở trước mặt Dụ Nhân, Bạc Băng cũng không cần phải giả vờ thanh cao: “Đúng”

Trái tim của Bạc Băng bắt đầu dao động.

“Thật là ngưỡng mộ Trần Tất…”, đang nói chuyện là nhóm nhiều nữ sinh đã say đắm Diệp Chính Thần hai năm nay.

lại ở đôi mắt cô: “Tôi muốn hỏi cô một câu: Người cô thích là Diệp Chính Thần, hay là vị hôn phu của cô?”

Anh đã từng nói: Vì “trách nhiệm”!

thoáng lộ ra những đường cong hoàn mỹ của một người phụ nữ. Diệp Chính

mà khom người, xem như đang chào hỏi anh.

Máy bay đáp xuống sân bay quốc tế Osaka.

Hoàn toàn là một giọng điệu sắp đặt, không hề cho cô một con đường từ chối.

người, anh trang nghiêm một chút có được không?”

“Cậu!”

Dụ Nhân cho rằng đó là một cơ hội hiếm có.

Chàng trai nói như đinh đóng cột: “Lời nói của Tham mưu trưởng chính là quân lệnh.”

không thể tin vào hai mắt của mình.

Dụ Nhân không biết bên trong có gì, nhưng ánh mắt anh lúc này lại có sự sâu xa vô cùng hiếm thấy.

được nửa giờ, anh lính cần vụ mở cửa xe ra.

Cảnh vật trước mắt Bạc Băng giống như bị

Phương Tây đều có. Nhưng…” Cô nhân viên liếc nhìn Diệp Chính Thần một

Diệp Chính Thần nhưng anh lại không có ở đó. Một sinh viên đang quét dọn vệ sinh bảo cô lên phòng thí nghiệm vô khuẩn ở tầng trên xem.

“Điều này tôi hiểu được.” Là thư kí của

Ngọn đèn chiếu vào bức rèm màu xanh nhạt, căn phòng vô cùng sạch sẽ, thoáng mát.

Sắc mặt của vị lãnh đạo cấp trên biến đổi, tức giận đến mức đập mạnh văn kiện lên bàn.

của mình. Lâu ngày, hiểu lầm của mọi người đối với anh ngày càng lớn,

“Thật, thật đó.” Bạc Băng ngồi xuống, nói khẽ: “Bạn của con là thượng tá quân khu, anh ta đã đến ủy ban. Cấp trên nói rằng, Ấn Chung Thiêm không liên quan đến vụ án này…”

Cho nên nó đại diện cho sự vĩnh hằng, là lời hứa hẹn suốt cả cuộc đời.

Sau nhiều năm chờ đợi và chờ đợi, tất cả đều tan biến trong giây phút đó.

cười đen tối, đúng dáng vẻ của một công tử đào hoa.

Nhìn thấy bộ dáng mặt người dạ thú của

nhiều sự hiểu lầm như vậy, khiến anh ấy không thể giải bày được, điều

sổ, một lát sau, anh quay mặt nhìn cô: “Anh và cô ta chỉ là mối quan hệ

cộng tác trong công việc, ngoại trừ công việc ra hoàn toàn không có gì

Chương 36: Lộ chân tướng

lần khác, Bạc Băng bất giác bật cười: “Còn điểm nào của anh là giả nữa?

Một cảm giác mát lạnh tràn vào da thịt cô.

ngủ, không phải gái ‘sạch’ thì không dùng…”

này đối với anh ấy công bằng sao?”

Dụ Nhân gượng cười, đi đến phía cửa: “Cô hoàn toàn không hiểu anh ấy.”

xấp tài liệu hướng dẫn sử dụng đồ điện trong nhà… Không hiểu được thì

Dùng xong buổi cơm trưa vô vị, Diệp Chính Thần đưa cô trở về chỗ ở, suốt quãng đường đi cô và anh không hề nói

Thu xếp hành lý, Dụ Nhân đang do dự có nên ra ngoài đi dạo và mua cái gì đó để ăn hay không.

“Thật sự xin lỗi, đây là vấn đề cơ mật quân sự.” Diệp Chính Thần ngồi thẳng, bình tĩnh thổi nước trà trong tách.

làm, đối với cô ấy, cô cứ xem như không biết gì. Qua một thời gian, tôi

tìm cô không có ý gì khác, tôi chỉ muốn biết cô sẽ nghĩ như thế nào khi

Nhưng nghĩ kĩ lại, tốt nhất vẫn là nên quên đi.

một cô nhân viên phục vụ chừng mười bảy tuổi bước đến nghênh tiếp, nét

chuyện gì đó không thể cho ai biết. Còn người hiểu biết tình hình thật

Diệp Chính Thần giật nhẹ khóe môi, đang

Trở về phòng trọ, Bạc Băng nằm trên

học trường đại học Osaka, không phải đến để nói chuyện yêu đương.

“Anh cứ thích cô ấy như vậy, tiền đồ thì sao, trách nhiệm thì sao, cũng không quan trọng à?”

Đôi tay đặt dưới bàn của Bạc Băng bất giác siết chặt, các ngón tay đều có cảm giác mệt mỏi.

Đối với kỷ luật của quân đội, quân lệnh như ngọn núi, đây là hai chữ cấm kỵ.


Dụ Nhân không thể không cười, cô đã quen

Tách trà trong tay Bạc Băng run lên, nước trà chảy qua ngón tay cô, nóng bỏng.

Cứ nghĩ là người phục vụ quét dọn vệ sinh, Bạc Băng vội vàng bước ra mở cửa.

Anh vừa đi không lâu, Dụ Nhân đem thức ăn để vào một chiếc hộp, cô lái xe đến phòng nghiên cứu viện y học trường đại học Osaka.


Nhưng tổ chức muốn anh chia tay với cô

Diệp Chính Thần lạnh lùng cắt đứt lời nói phía sau của vị lãnh đạo: “Đây là quyết định của tổ chức, hay là quyết

cần phải nói nhiều, hôm gặp nhau ở khách sạn Quốc Tế cô đã nhận thức rõ

Nếu không phải gương mặt kia có hóa thành tro cô cũng nhận ra được, thì Bạc Băng thật sự hoài nghi bản thân mình

ấy lại muốn anh đến làm ở cơ quan của quân khu, anh và ông ấy căng thẳng một năm rưỡi, sau đó mỗi người lại nhường nhau một bước… Anh được đi

Diệp Chính Thần bỗng nhiên đứng dậy, dỏng dạc nói hai chữ: “Không được!”

Đi đến trước chiếc xe Hummer, cửa kính xe là loại không thấy được bên trong, Bạc Băng tức khắc nhớ lại chiếc xe

anh, nhớ lại những biểu cảm dù chỉ nhỏ nhất của anh.

Cô không tin, cho dù tận mắt chứng kiến cô cũng không tin, Diệp Chính Thần không phải loại đàn ông như vậy.

“Đương nhiên là có thể.” Bạc Băng tránh sang một bên, đợi Dụ Nhân vào, sau đó mới khép cửa lại, chờ cô ta “khởi binh hỏi tội”.

Cô lấy điện thoại ra, gọi cho Diệp Chính Thần.

anh phải cưới Dụ Nhân, dùng một cuộc hôn nhân không tình yêu để đổi lấy

đổi, vô cùng bình tĩnh mà trả lời cô: “Đó là việc mà tôi nên làm, đó là

đem hai bình trà Quan Âm thượng hạng vào cửa, rót trà cho cô và anh, sau đó cầm lấy thực đơn, thấy Diệp Chính Thần hất cằm về phía Bạc Băng, nữ

không còn cầu mong gì hơn.

vào ngày đặc biệt này mà Dụ Nhân đến sớm hơn thời hạn đã định, cô nghĩ

hôn nhân của anh và Dụ Nhân có phải cũng là giả hay không. Nhưng cô

Tiếng gõ cửa vang lên làm Bạc Băng hốt hoảng.

Với địa vị ở quân khu của bố mình, cơ hội này nhanh chóng được Dụ Nhân tận dụng.

“Đại khái là phải chờ bao lâu?” Bạc Băng lại thăm dò hỏi, cô không vội, cô chỉ sợ bố cô không chờ được.

không dám hỏi, Bạc Băng sợ nghe được đáp án.

mới đọc xong một chữ.

Khi ở cùng cô, Diệp Chính Thần như biến thành một người khác, nho nhã lễ độ, vô cùng ít nói…

chính là Diệp Chính Thần!

mươi năm, nhưng cuối cùng chỉ trong một giây xúc động bạn phải nếm trải

“Đây là quyết định của tổ chức.” Lãnh đạo cấp trên trước tiên phải suy nghĩ đến công việc: “Lo lắng cho thân phận của cậu…”

Mỗi lần cô cố gắng tìm đề tài bắt chuyện, anh đều dùng ngôn ngữ không thể ngắn gọn hơn để trả lời.

Chỉ mới câu đầu tiên mở miệng, lại có thể nói trúng tim đen của người khác.

không thể bình tĩnh hơn: “Không cần lo lắng, anh mặc bộ quần áo này, sẽ

Một người phụ nữ lợi hại như vậy, Bạc

cố gắng dùng chút sức lực còn lại, an ủi mẹ cô: “Mẹ, mẹ đừng khóc, Chung Thiêm sẽ không có gì đâu, bố cũng sẽ không có gì, con sẽ về ngay.”

Nhìn bên ngoài một lát, anh đi đến cửa sổ phía cuối hành lang, nhìn phong cảnh.

rõ ràng là rất bình thường, nhưng khi truyền đến tai Dụ Nhân, lại khiến

Anh như có phần bất đắc dĩ lắc đầu, tiếp

sự, cũng lười giải thích hộ anh.

Vốn dĩ cô có thể không trả lời, nhưng đối với bản thân, cô không cam tâm nhiều lần thua dưới tay Dụ Nhân như vậy, lần nào cũng bị cô ta nói đến mức không trả lời được.

Diệp Chính Thần nhìn về phía ngoài cửa

định của Tư lệnh Diệp?”

“Cám ơn!”

ấy, lý do rất đơn giản: Tổ chức phái anh đến điều tra vi khuẩn ở Viện y

Haizzz, nơi nào có Diệp Chính Thần, tường thành ở nơi đó hoàn toàn không vững chắc mặc dù tường thành kia đã được trái tim cô xây dựng ba năm.

phòng khám, sắc mặt nhợt nhạt nắm lấy tay áo của anh khóc nức nở, anh

Phong cảnh bên ngoài khiến Dụ Nhân không khỏi nhớ lại nhiều tháng trước.

để lấp l**m cho lời nói dối khác. Hiện giờ anh mới nói ra sự thật, cô

***

vạ khó tránh trong định mệnh đã định của cô. Nhưng định mệnh của Diệp

lên giường. Ai chẳng biết Diệp đại công tử nổi tiếng sạch sẽ, không bao

Bố cô dường như nghe được tiếng động, mở to mắt, đôi môi ông run run, giơ bàn tay ra.

Ngoại trừ anh có mục đích khác!

Căn phòng vang lên tiếng chuông lanh

ngay cả những người phụ nữ được anh giúp đỡ cũng hiểu lầm là anh có ý đồ khác.

Thần từ sau lưng ôm lấy cô gái, ngón tay anh không kiêng nể gì mà hướng

sắc bén của anh nhìn thẳng vào cô, giống như đang muốn tìm kiếm một chút gì đó trên gương mặt của cô.

cái, ánh mắt tràn ngập nét gợi lên mối tình thầm kín: “Tham mưu Diệp chỉ ăn những món cay Tứ Xuyên.”

Trên người của anh lại có một sức hấp dẫn khiến cho người khác không thể nào nắm giữ được…

cứu của tôi.”

Bên trong đúng là có một cô gái. Cô ấy

Nhưng ba năm, hơn một ngàn ngày đêm, cũng không đủ làm anh thừa nhận.

“Chuyện tình cảm, không phải muốn kiềm chế là có thể kiềm chế!”

Để xác định rõ ràng mọi thứ, thì có thể

làm tỉnh hai người bọn họ.

quan hệ công việc, không có gì khác. Thật sự không có gì khác sao? Lời

Không hiểu sao, thời đại học, tần suất của ba chữ này lại xuất hiện cực kì cao trong phòng trọ của cô.

Bố cô yên tâm ngủ, mẹ cô thì ngủ cạnh giường ông, Bạc Băng ngồi ở hàng ghế dài trong bệnh viện, chờ đến bình minh.

víu vào nhau, cô dùng rất nhiều ám ngữ để nói chuyện cùng cấp trên.

Vị lãnh đạo cấp trên này lại là cấp dưới của bố anh.

sẽ xin với cấp trên, điều cô trở về.”

của anh hơn người, anh chưa bao giờ vén bức rèm cửa, đối với vi khuẩn

được.

thân phận?

kì điều gì, chỉ trơ mắt nhìn cô đau khổ suýt c·h·ế·t, dùng lời nói dối này

cầu thang, trực giác của phụ nữ nói cho cô biết, bên trong cánh cửa đó…

Bọn họ sống cùng nhau ba năm, còn cô hiện nay cũng đã có Ấn Chung Thiêm. Cô và anh không thể quay về quá khứ được nữa, càng không thể cứu vãn những chuyện đã trở thành sự thật. Là thật, hay là giả, ngoại trừ những tổn thương sâu sắc và sự tiếc nuối mà tình

Bạc Băng dụi dụi mắt. Nhưng thật sự là cô không nhìn nhầm, người đàn ông đang đứng trước mặt cô với bộ quân trang trên vai có hai gạch ba sao

***

ánh sáng mờ ảo từ hành lang chiếu vào vẻ mặt đang áy náy của anh, nhưng

Nhắc đến cô gái đó, ánh mắt anh lại hiện lên một thứ tình cảm dịu dàng

Con ngươi đen thăm thẳm của Dụ Nhân dừng

sẽ không có gì hết, nhưng dùng cơm với Diệp Chính Thần thì khác. Không

Trong lúc nhất thời, Bạc Băng không diễn

khỏi Nhật Bản, giữa cô và anh đã không còn quan hệ gì nữa. Hiện nay,

Giống như cô ta không ngừng nhắc nhở cô:

tôi, như vậy là đủ rồi.”

Cô hoàn toàn không thể tin vào mắt mình,

vào thư phòng, lấy từ ngăn kéo ra một chiếc chìa khóa đưa cho cô: “Cái

“Ký tên! Đây là quân lệnh!”

từ ngữ dường như chưa bao giờ có điểm dừng.

Người đàn ông nguy hiểm như vậy có lẽ nên tránh càng xa càng tốt.

Đáng tiếc, lúc đó anh lại không nói bất

***

Diệp Chính Thần đi qua, đưa cô ta đến bệnh viện.

Diệp Chính Thần hơi sửng sốt, nhanh chóng giải thích rõ: “Thật ra anh và cô ta chưa từng kết hôn! Lúc đó là tình

Hay nói cách khác, câu nào của anh mới là thật?”

một quán ăn đêm, thật sự không thể hình dung nổi, nói năng thô lỗ, nụ

“Vâng, biết rồi.”

Sau khi nói xong, anh nhìn đồng hồ. Chiếc đồng hồ không phải hiệu Gaeger, cũng không phải Rolex, trên mặt đồng hồ là logo Hải Âu. Dụ Nhân cũng không biết thương hiệu đồng hồ nào lại có

Tiễn Dụ Nhân, Bạc Băng giống như vừa bước ra từ một cuộc chiến, vô cùng mệt mỏi, sức cùng lực kiệt.

nhận điện, vừa muốn nói chuyện, đã nghe thấy giọng nói đứt quãng từ đầu

thư phòng.”

Cuối cùng Diệp Chính Thần cũng mở miệng, giọng nói của anh bình tĩnh

nhưng anh ta biết rõ tình hình, lại không báo. Tình hình hiện nay, Diệp

Trước khi cô nhân viên phục vụ lui ra

sáng gương mặt của cả hai, muôn màu muôn vẻ. Bạc Băng không hiểu, tại

Người phụ nữ này, Bạc Băng tức giận đến mức như hít vào toàn khí lạnh.

Rồi sẽ có một ngày, anh phải thừa nhận.

Nếu ba năm trước đây cô có thể nghe được câu nói này, thì thật hay biết mấy…

“Xin chờ một lát, tôi đi pha trà.”

“Được.”

Không biết anh đang nhớ đến điều gì, vầng trán có chút dao động, ánh mắt cuốn hút tựa như yêu ma…

“Nhưng em để ý… Á… Đừng… ” Âm thanh của người con gái yếu dần, cuối cùng không còn nghe thấy gì nữa.

Trịnh Vỹ vỗ vỗ vai anh: “Hiện giờ biết được cũng không muộn!”

Anh nói, giữa anh và Dụ Nhân ngoại trừ

“Đừng khách sáo. À, cô không cần lo lắng. Nhật Bản rất an toàn.”

Là ai có thể khiến cho những câu chuyện tình yêu của Diệp Chính Thần có thể viết thành cả một quyển sách kia chứ.

hề lưu lại một chút mùi rượu và khói thuốc nào. Ngược lại, nơi này còn

đính hôn làm đau tay cô, cũng có thể làm đau tay anh.

Ngày hôm sau, Diệp Chính Thần đến tìm cô, nói cho cô nghe tất cả.

anh cũng không nói “Thật sự xin lỗi”.

nói: “Một năm trước tôi đã dọn đến nhà trọ của sinh viên, có việc cần

Cũng may… Cô cũng đang muốn hỏi!

lên.

Nhưng mà, đây không phải là những điều cô nên quan tâm. Anh của quá khứ, hay anh của hiện tại, kể từ lúc cô rời

hương độc nhất của anh, mặc dù rất nhạt nhưng cô vẫn có thể nhận ra

Dụ Nhân đi tới cửa, Diệp Chính Thần đã dùng chìa khóa mở cửa.

Hai chữ “quân lệnh” vừa nói xong, Diệp Chính Thần như không còn đường phản bác. Anh cầm bút lên…

cúi đầu né tránh hơi thở của người bên cạnh, cố gắng tạo khoảng cách với anh, dường như hô hấp của cô đến nửa ngày sau mới có thể trở lại bình

sự của anh không chỉ có ở gương mặt.

giờ đối với cô rất xa lạ. Thế nên hiện nay cô không biết nên đối mặt với anh như thế nào.

đồng với cô không phải là anh không thích cô, chỉ là anh không thích bị

Cuối cùng, anh cũng buông tay cô ra: “Em đừng lo lắng, chuyện vị hôn phu của em, anh sẽ nghĩ cách.”

dùng câu nói của Trịnh Vỹ: “Cái nào cũng có khả năng là thật, ngoại trừ

Giáo sư và các nhóm sinh viên nghiên cứu bình thường tám giờ đã hết giờ làm, chín giờ thì các sinh viên đã dần dần ra về.

Dụ Nhân không nói lời nào, cho đến khi anh thấy được cô…

“Tôi thích ai không quan trọng!” Bạc Băng cố tình khiến cho lời nói của cô thêm phần mập mờ: “Quan trọng là Diệp

Đây chính là lời dặn dò của Diệp Chính Thần đối với cô.

Khi anh mặc áo blouse trắng, tao nhã và bình thản, có nét thiêng liêng tựa như thiên thần.

Có người nói: Thường hay thấy anh tán tỉnh phụ nữ đẹp ở quán ăn đêm.

lảnh, cô vén bức rèm cửa lên, thì thấy trong tay Diệp Chính Thần xách

Có một loại đàn ông, chỉ cần bạn tin

chiếc lồng, mất đi sự tự do… Anh đã bị ràng buộc rất lâu, vô cùng khát

“Tại sao anh lại đi Nhật Bản?”

Đoạn đối thoại này, nghe như lời tán gẫu bình thường của một cặp vợ chồng mà thôi.

Chính Thần lại không phải là cô, mà một người phụ nữ khác mới chính là

việc, sẽ ra nhanh thôi.”

chán lại bắt đầu, tin đồn mà các nữ sinh nói cứ như là chuyện lạ, người

dây bên kia.

nắm lấy tay áo anh mà hỏi anh rằng: Cuối cùng anh muốn thế nào?

Diệp Chính Thần cầm điện thoại bước ra: “A lô.”

anh, có một chút cô đơn. Dường như anh không phải đang ngắm nhìn phong

“…”

Chạng vạng ngày tiếp theo, Diệp Chính

“Nghe nói tình cảm vợ chồng của anh và cô ấy rất tốt, chúc mừng!”

nữa, trong một giây đó cô muốn bước vào trong, dùng nước lạnh hắt vào

Diệp Chính Thần lại mở miệng, Bạc Băng

phải trả lời như thế nào đây? Cô và anh đã đi đến bước này, còn có thể

Bởi vì cô cũng đã từng gặp được Diệp

rắm vừa phát sinh trong lòng mình, ngẩng đầu nhìn ánh mắt lạnh lẽo của

Giữa hai người đàn ông cho dù cô buông tha cho ai thì cô cũng là người

quan đến vụ án này.”

“Có phải em đến hơi sớm phải không?”

Diệp Chính Thần chỉ thản nhiên đáp lại: “Tại sao em lại không biết nhỉ?”

nhìn sang bộ trang phục thẳng tắp trên người anh, tại sao anh lại mặc bộ quần áo này? Tại sao anh lại đeo quân hàm? Tại sao anh lại dùng địa vị

“Đâu có ai nhìn thấy.”

“Anh ấy nhận tội sao?”

ra tư thế mời: “Xin mời lên xe. Tham mưu trưởng vào trong hỏi thăm chút

Sau khi ăn xong, nhóm tám chuyện nhàm

“Thật sự xin lỗi, tôi còn có việc.” Bạc

Nhưng Bạc Băng không ngờ là người đến lại là Dụ Nhân.

Cũng có người nói: Chính mắt thấy anh mang một cô gái vào khách sạn ở gần trường…

Anh lại đi đến ngoài cửa, nhìn vào bên trong cửa kính thủy tinh, khóe miệng của anh bất giác mỉm cười.

Diệp Chính Thần suy nghĩ một chút: “Cho

Phòng của anh vô cùng sạch sẽ, tài năng

không biết tình hình thật sự sẽ cho rằng Diệp Chính Thần và Trần Tất có

Nghe chàng trai nói như vậy, Bạc Băng có

một lực mạnh mẽ va vào, lắc lư chao đảo, cũng giống như bị một lực mạnh

Không hề nghi ngờ, Diệp Chính Thần có một gương mặt tuấn tú không thể lẫn với bất kỳ ai. Nhưng sức hấp dẫn thật

Điều này có nghĩa gì? Anh là quân nhân sao?

thế bắt buộc, anh không có sự lựa chọn nào khác…”

mật, sẽ rất dễ lộ thân phận.

“Cô Bạc, xin chào!” Chàng trai cung kính nói: “Tham mưu trưởng muốn mời cô dùng cơm trưa.” .

điều cô nên quan tâm nhất chính là vụ án của Ấn Chung Thiêm.

“Cám ơn!” Bạc Băng nhận lấy, cô ép bản

Băng dùng lời nói dịu dàng từ chối. Một bữa ăn xã giao bình thường thì

cho người khác khiếp sợ, trước mắt cô hiện giờ là một người đàn ông trẻ

Trên văn kiện, là một dòng chữ rõ ràng: “Đơn xin đăng kí kết hôn”, còn có nội dung đã được điền đầy đủ, chỉ cần ký tên.

không dám làm gì đâu.”

Diệp Chính Thần không trả lời, giật tờ

Khi anh cùng uống rượu với bạn bè trong

cô đang muốn rời đi, thì người lái xe lúc nãy đến chặn trước mặt cô.

Dọc theo đường đi, Diệp Chính Thần đặc

Cô gái mang phiếu siêu âm bước ra từ

Bạc Băng cố gắng kiềm nén sự kích động để không đuổi theo anh mà hỏi cho rõ về những chuyện đã xảy ra. Trong lúc

Diệp Chính Thần đề nghị với tổ chức, vì

Vô cùng rõ ràng, anh không thể không thừa nhận sai lầm của chính mình. Biết rõ có thể sẽ làm cô tổn thương thật

“Bố tôi nói nếu như tôi không biết chừng (đọc tại Nhiều Truyện.com)

lặng lẽ cúi đầu uống trà, nỗi lòng cô bây giờ cũng như những lá trà đang hòa tan trong nước ấm, dần dần bị dòng nước nóng bỏng làm cho khô héo.

Chao đảo bước vào trong xe, Bạc Băng ngồi ở ghế sau, một mùi hương quen thuộc thoảng qua mũi cô. Đây là loại mùi

Anh nhìn đồng hồ, vẻ mặt không chút thay đổi, từ chối cô: “Tôi còn có việc, phải đến phòng nghiên cứu một chuyến.”

Chẳng lẽ đây chính là nguyên nhân khiến

Xe chạy đến một vùng ngoại ô, đứng dưới

“Ừ, tôi còn một số việc vẫn chưa xử lý xong.”

“Tôi không phải quân nhân.”

Dụ Nhân không cam tâm buông tay, không

“Có việc gì sao?”

Còn đó là sai lầm gì, Dụ Nhân không cần hỏi cũng có thể hiểu được.

“Đều là giả…” Bạc Băng tự thì thào.

sao một viên đá được tích tụ hơn nghìn năm lại đẹp như vậy. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Cô chỉ cần làm tốt nhiệm vụ mà cô phải

vọng có lại được sự tự do như ban đầu…

yêu đã để lại, tất cả bây giờ đều đã không còn ý nghĩa nữa!

Tại sao cô không có đủ khả năng hiểu anh!

Anh đã từng nói: Muốn cô tin tưởng anh, muốn cô chờ anh ba năm… Ba năm sau, cô muốn bất kì điều gì anh cũng có thể cho cô!

cô gái đó muốn quyến rũ anh, mà anh thì vòng vo tìm cách để từ chối…

Vẻ mặt Dụ Nhân vẫn không hề có chút thay

tục nói: “Sau khi tốt nghiệp đại học, anh bị đưa đi huấn luyện, anh muốn sau khi hoàn thành khóa huấn luyện sẽ tiếp tục đào tạo chuyên sâu. Ông

“Dụ tiểu thư, lúc trước cô tạo cho tôi

“Có phải là cô nàng đẹp nhất trường không? Đặc biệt rất thích làm nũng với người yêu?”

Quân nhân lạnh lùng, quân nhân tuyên thệ

cả người đều phát lạnh, cô cố gắng kiềm chế sự xúc động để không lao đến b*p ch*t Dụ Nhân mà cố duy trì nụ cười: “Từ trước đến nay, tôi chưa bao giờ bông đùa với anh ấy. Tôi chỉ mong anh ấy cũng đừng bông đùa với

“Đối với cô cũng không ngoại lệ!”

Dụ Nhân tìm được phòng nghiên cứu của

dưới tay của một người phụ nữ khác.

Dọc theo đường đi, anh chuyên tâm lái xe, cô thì nhìn phong cảnh.

Sau chín giờ ở khu phòng nghiên cứu, ngoại trừ những sinh viên chưa làm xong thí nghiệm, tất cả đều đã ra về.

Hành lang yên tĩnh, thỉnh thoảng bên

“Cô làm như vậy, đối với anh ấy công bằng sao?”

Tuy rằng cô là vợ của anh, nhưng giữa cô và anh vẫn là khoảng cách xa muôn trùng điệp… (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Diệp Chính Thần đứng bên ngoài vô tình nhìn thoáng qua cô, bước vào trong xe, ngồi chỗ trống bên cạnh cô.

“Chào!” Bạc Băng cười chào hỏi, cô bỗng nhiên cảm thấy rất khâm phục bản thân mình, lúc này mà lại có thể mỉm cười.

Dụ Nhân lắc đầu, không có ai nói với cô.

trong lại vọng ra tiếng nói: “Bác sĩ Diệp, đây là nơi trị bệnh cứu

Anh thích giúp đỡ người khác, lại không thích giải thích về hành động

Nghe đến đó, Dụ Nhân chỉ im lặng khép

Bên trong có tiếng kéo ghế, Diệp Chính Thần vội vàng nói: “Cô về trước đi, sau khi về tôi sẽ giải thích với cô.”

“Mẹ?”

“Tôi không muốn làm tổn thương cô ấy.”

có thể làm bốc cháy bất kì thứ gì: “Hay là, đêm nay em mặc chiếc áo

Diệp Chính Thần đưa Dụ Nhân xem qua các

Lên máy bay, sau đó lại ngồi ô tô, đêm đó hơn mười một giờ Bạc Băng mới đến bệnh viện. Bố cô vừa mới ngủ, mẹ cô

Bạc Băng hắng giọng, nói: “Vụ án vị hôn phu của tôi tiến triển như thế nào rồi?”

À, đúng rồi! Nó đã phải trải qua hàng nghìn lần mài dũa công phu.

Dụ Nhân không còn sức lực dựa vào ghế sofa: “Anh định thế nào?”

chưa có kết quả.”

Vị lãnh đạo cấp trên như không có biện

tách, chậm rãi nói: “Bố của anh là quân nhân, anh lớn lên trong một đại

như thế này để bước vào cuộc sống của cô?

Dụ Nhân còn gặp được Diệp Chính Thần mang một cô gái đến khoa phụ sản làm siêu âm.

có lỗi.

Đã từng gặp phải sự nhắc nhở nhẹ nhàng

trách nhiệm của tôi.”

Diệp Chính Thần dẫn cô lên lầu hai, có

“Đúng vậy, rất cao. Anh ta nói không sao, thì chắc chắn là không sao.”

Anh lính cần vụ trẻ tuổi nhanh nhẹn dùng hai tay đưa cho Bạc Băng một tờ báo.

Bạc Băng vẫn chưa kịp xoay người đi thì anh lính cần vụ trẻ tuổi lại một lần nữa đã chắn trước mặt cô: “Cô Bạc, xin dừng bước.”

Anh đã từng nói rất nhiều, rất nhiều, mà cô thì tin rất ít, vô cùng ít!

“Có gì mà ngưỡng mộ, lại chỉ là chuyện tình cảm nam nữ bình thường thôi mà.”

Về phần Diệp Chính thần có mang một cô gái say rượu đến khách sạn hay không? Có lẽ, là không.

“Tôi còn có việc, phải đi trước.”

đang nhận nhầm người.

đến khi có kết quả, họ sẽ cho em gặp anh ta.”

pháp…

người phụ nữ giúp anh lo việc ăn uống trong cuộc sống hằng ngày.

cấp trên đồng ý phái một cô gái đến giúp anh, với thân phận là vợ hợp

“Có thật không?” Mẹ cô vội hỏi.

Nhật Bản học y.”

Tâm trạng Dụ Nhân không khỏi xao động, ánh mắt cô chuyển về hướng khác, nhìn phong cảnh bên ngoài.

Dụ Nhân cố ý không mở sim điện thoại vừa mua, mà dùng điện thoại công cộng gọi cho Diệp Chính Thần.

khí phách nghiêm minh của một người quân nhân.

Bạc Băng bừng tỉnh nhìn anh, trong lúc

“Em nên ở phòng nào.”

Bạc Băng cố gắng kiềm nén cơn giận đang

phòng dành cho hai người, và một phòng cho khách… Trong ngăn kéo có vài

Bạc Băng hoảng hốt cắt đứt lời nói của anh: “Dụ Nhân… Cô ấy có khỏe không?”

Đúng lúc anh lính cần vụ mở cửa xuống xe, Diệp Chính Thần đến gần cô một chút, giọng nói anh bình tĩnh đến mức

nhân viên nhanh chóng đưa thực đơn cho cô.

Phó thị trưởng, cho dù Ấn Chung Thiêm không có ý thông đồng gây tội,

“Tim của bố con có vấn đề, đang ở phòng cấp cứu…”

nhất thời tất cả những ký ức đã được cô cất giấu kĩ lưỡng bỗng chốc như

Ngoại truyện 2: Ai là định mệnh của ai…Yêu một người, cũng giống như trải qua một kiếp người.

“Ai mà không biết là tình cảm nam nữ cơ chứ, nhưng mà chỉ cần từng có được…”

muốn dùng cách thức tương tự để đáp lễ cô nhưng anh bỗng nhớ đến điều gì đó, chợt đứng thẳng người, xoay ngược lại nói nhỏ với người lái xe lúc

Đương nhiên là có rồi! Bạc Băng liếc mắt

tay ông: “Bố, bố đừng nghe người khác nói lung tung, bạn con ở Bắc Kinh

Bạc Băng nhớ rất rõ, anh đã từng nói anh không phải quân nhân, cũng chưa từng nhập ngũ, hơn nữa bố anh lại là thương nhân…

dùng lời nói dịu dàng để khuyên cô gái ấy.

không biết nên phản ứng thế nào? Lại một lời nói dối chân thật bị mở ra, lại một sự thật đáng sợ đang xảy ra trước mắt cô. Cô rất muốn hỏi anh,

“Chắc khuya lắm mới xong, hôm khác đi.”

Sợ anh nói: Không đúng!

lúc nhất thời cô không biết mình nên làm gì cho đúng. Cô không tự giác

“Tôi có thể vào không?”

chỉ cười trừ, lâu ngày, anh cũng chế giễu thêm vài câu, đem một hình

Tuy rằng chỉ vài câu dặn dò đơn giản, nhưng cô cũng cảm nhận được sự quan tâm xuất phát từ đáy lòng anh.

Tổ chức cứ mãi lo lắng, từ chối thỉnh cầu của anh. Lý do rất đơn giản: Bên cạnh có một người phụ nữ quan hệ thân

Một người thông minh như Dụ Nhân lại quên rằng đứng ở một góc độ khác để suy nghĩ thì Diệp Chính Thần chưa hề làm gì tổn thương đến cô. Ngược lại anh đã cố gắng hết sức để sự tổn thương anh mang đến cho cô xuống mức thấp nhất.

“Em thì sao?” Anh có bao giờ nghĩ đến những tổn thương mà cô phải chịu hay không?

Nhớ đến việc anh nói dối hết lần này đến

Không lâu sau, nữ nhân viên phục vụ đã

tượng công tử phong lưu ra biểu diễn vô cùng tinh tế.

Gian phòng vô cùng yên tĩnh, yên tĩnh đến nỗi có thể nghe được cả tiếng hô hấp của đối phương, Bạc Băng chỉ biết

vừa quyến rũ vô cùng.

“Em chờ anh.”

Mùi hương oliu cuồn cuộn pha trộn cùng


Sau khi hoàn hồn trở về từ hồi ức, thì Diệp Chính Thần đã chạy xe vào gara của một căn nhà nhỏ.

trước đó, nên Dụ Nhân đã cố gắng không để công việc và việc riêng vướng

Diệp Chính Thần lấy một quyển sách từ giá sách đưa cho cô: “Trước tiên cô hãy xem quyển sách này đi. Có thời gian tôi sẽ đem tư liệu đến cho cô xem, để cô biết về những đề tài nghiên

Anh lại càng không lo ngại gì, tay lần từ vạt áo vào trong.

“Tôi mua chút thức ăn cho cô.” Anh đưa

hai.”

Nếu là người khác nói ra lời nói điên cuồng như vậy, sẽ sớm bị đưa đi trị tội rồi, nhưng Diệp Chính Thần là ngoại lệ!

dòng dung nham nóng rực phun trào.

Ánh đèn rực rỡ được thắp lên, gió biển đang thổi nhè nhẹ.

blouse trắng này về đi…”

Yêu phải một người không nên yêu, ai lại không muốn kiềm chế.

thể cho cô: “Không cần biết tương lai sẽ xảy ra việc gì, tôi chỉ hy

bằng thủy tinh phảng phất bóng dáng của anh một cách mơ hồ. Cả người anh hiện rõ vẻ trang trọng và trang nghiêm không thể xâm phạm, đúng theo

Dụ Nhân nhìn thoáng qua căn phòng một chút, trong phòng được trang trí ngăn nắp đơn giản, lộ rõ vẻ mạnh mẽ nam tính.

căn phòng, vừa xem anh vừa giới thiệu: “Tầng một là phòng khách và phòng bếp, nhà vệ sinh nằm ở trong cùng tầng hai, có hai phòng ngủ, một căn

“Không phải nói tháng sau mới đến sao?”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 36: Lộ chân tướng