Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 22 : Link Start.
Giống như một cuộn phim được chiếu lại, Takei ở trong giấc mơ đưa ánh mắt về bầu trời xa xăm, cậu nhìn thấy phía xa xa, có hàng dãy những tòa nhà chọc thủng mây xanh, xuyên qua ánh hoàng hôn hướng về nơi không biết.
Sword Art Online, ngày hôm nay sẽ Open Beta.
Chương 22 : Link Start.
100.000 ngàn người chơi, từ khắp các nơi trên thế giới, sẽ đăng nhập vào trò chơi vượt thời đại này. Bây giờ, khắp các mặt báo và trang thời sự đều đưa tin từng giây về sự kiện trọng đại này.
"Không ngờ là ngón tay cậu di chuyển nhanh vậy đó."
'Chúng ta không thể chơi cùng nhau rồi, Misumi'.
Yuuki chứng kiến hết thảy, cũng ghi nhớ hết thảy những khuôn mặt này. Đây là những người có cuộc sống rất khác với cô và chị gái, cũng như cha mẹ của cả hai. Nhưng mà, cho dù sự khác biệt ấy lớn đến mức nào đi chăng nữa, họ bây giờ đã có chung một số phận, đó là đều là những người mặc bệnh n·an y·.
Miu không dự định để cho Takei bí mật này, nhưng cô cũng không ngăn cản Takei tham gia vào SAO.
Ánh mắt cô phiêu hốt, giống như đang nghĩ về những kỷ niệm đẹp sắp tới.
Nói rồi, ánh mắt của Miu dần nhắm lại, để mặc cho âm thanh mà cô đã rất quen thuộc, một lần nữa vang lên trong tai.
P/S: Cảm ơn mấy anh bạn đã ủng hộ. Thật sự thì viết tiếp bộ cũ bỏ ba năm rất khó, lần này mình đã thành công, nhưng mà tiếp theo thế nào thì còn chưa biết hehe.
Mọi người đa số đều chia thành những nhóm nhỏ cùng nhau trò truyện, thi thoảng sẽ xen lẫn một chút tiếng cười đùa. Một số ít người khác thì ngồi một mình, thẫn thờ nhìn về một nơi nào đó.
"Và ở mấy trung tâm điện tử nữa."
"Họ vừa cho ra mắt game VRMMORPG kết nối hoàn toàn cho NerveGear."
"Cậu đang nghĩ gì đó, Asuna."
Nói rồi, Ran dùng đôi tay của mình nhẹ nhàng chạm vào má Yuuki, cưỡng ép đưa ánh mắt của em gái đối mặt với mình.
"....."
"Phốc".
Cậu lần nữa liếc về phía những tòa nhà cao chọc trời, rồi tiếp tục bước đi về phía trước.
"Trường của chúng ta thì khác. Nếu ở cấp tiểu học, đó là vấn đề lớn đấy."
"Cậu cần phải t·ấn c·ông nhiều hơn nữa, thay vì tập trung phòng thủ, Asuna."
Đối với một người luôn tốt về mọi mặt như cô, trò chơi luôn là thứ gì đó mới lạ, giống như thế giới khác vậy, một thế giới mà cô khó lòng có thể chạm đến bằng cả trái tim.
"Và cả khuôn mặt cậu lúc tớ phát hiện ra điều đó nữa."
Nghĩ về kỷ niệm đầu tiên của cả hai, Asuna trong bất giác bật cười.
"Về lần tớ nhìn thấy cậu trong trung tâm trò chơi đó, cái lúc mà nhìn thấy cậu chiến thắng hết người này đến người khác."
"Nee-chan, thời tiết bắt đầu lạnh rồi."
"Sword Art Online."
Trên sân thượng, Asuna đang cùng người bạn thân nhất của cô, Misumi, cùng chơi tựa game đối kháng đã khá xa xưa.
"Cha cậu điều hành RCT mà nhỉ, vậy chắc cậu không thể nũng nịu ông ấy để có cho mình một cái nhỉ?"
Asuna hơi trầm ngầm, trong ánh mắt cô hiện lên chút vẻ tò mò.
Cô gái với mái tóc màu tím, dùng ánh mắt tĩnh lặng như biển cả, nhìn lấy Asuna với khuôn mặt phụng phịu, trong khi hai tay vẫn liên tục bấm lấy liên chiếu cuối cùng để kết liễu lấy nhân vật của Asuna. Cô làm điều đó rất nhẹ nhàng, giống như đã rèn luyện qua vô số lần. Mặc dù thắng cuộc, ánh mắt cô vẫn rất bình tĩnh, giống như Miyamoto Musashi khi cầm lên thanh Katana quen thuộc.
"Cái đó thì sao?"
Ngày hôm nay là một ngày đặc biệt, ít nhất là Miu cảm thấy như vậy.
Cô lúc này đã đội lên chiếc mũ NerveGear, thứ đã bước vào trạng thái chờ, sẵn sàng đưa cô vào cuộc hành trình ở trong một thế giới ảo.
Mở mắt ra, Takei nhìn thấy trần nhà vẫn như cũ rất quen thuộc. Giấc mơ thoáng qua trong đầu cậu lúc này không giống như trước đây trở nên mờ nhạt, mà giống như ký ức, hoàn toàn đọng lại một cách sâu đậm.
Đó là câu nói cuối cùng mà cậu nghe được từ 'chính mình ở trong mơ'. Từ trong nơi xâu xa, cậu phát hiện câu nói ấy với những câu nói khác rất khác biệt, nó không lướt qua đầu cậu như gió nhẹ, mà nhẹ nhàng lưu lại giống như mùi hương của biển cả.
"Umoooo, tớ lại thua nữa rồi." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Vừa nói, Asuna vừa cười khúc khích.
Takei đang mơ, một giấc mơ rất kỳ lạ.
Takei cũng phát hiện ra sự khác biệt này, cậu hơi nghi hoặc một chút vì sao mình lại mơ một giấc mơ kỳ lạ như thế. Nhưng rồi chỉ năm phút sau, cậu cũng quên đi bởi vì có một chuyện rất quan trọng khác ngày hôm nay sẽ xảy ra.
"Nhưng mà, tớ không có NerveGear, vậy nên....."
"Cậu nên nhìn khuôn mặt nghiêm túc của cậu lúc đó, Misumi."
Asuna thật sự rất ngạc nhiên, vô cùng ngạc nhiên. Cô nhớ về ngày hôm ấy, ngày mà kết quả kiểm tra được dán lên bảng thông báo, người đạt được xếp hạng đầu tiên, với số điểm vượt trội, chỉ dùng ánh mắt hờ hững nhìn lấy điều mà cô cho là mục tiêu lớn của bản thân lúc đó.
"Mình đã l·àm t·ình báo được bao nhiêu năm rồi, Takei?"
Bỗng dưng, Misumi nhớ về trò chơi sắp Open Beta, cô vội vàng mở ra trang web của Sword Art Online, rồi đưa điện thoại hướng về phía Asuna.
'Cũng là người bạn duy nhất mà tớ cần đó, Asuna'. Misumi nghĩ thầm, nhưng cô không nói ra.
"Chiều hôm nay là Open Beta đó, Yuu là đang nhớ Sword Art Online sao?"
Trong lúc cười, chàng trai đi bên cạnh cậu cũng không quên nói ra lời châm chọc, giống như đang phản bác lại lời nói tưởng chừng như đùa cợt của Takei.
"Chắc chắn điều đó sẽ không xảy ra trước bài kiểm tra đầu vào."
'Cố gắng sao?'. Asuna thầm nghĩ, trong khi nhìn lấy Misumi đang ngồi xuống trước mắt mình.
Misumi thở dài.
"Cậu là đối thủ duy nhất mà tớ cần đó, Asuna."
"Tuyết lại rơi rồi."
"Ồ..".
Asuna nhìn Misumi với ánh mắt khó hiểu. Cô biết NerveGear, đó là sản phẩm được Kayaba Akihiko nghiên cứu và phát triển, thậm chí biết công ty của nhà cô là người đang phân phối chúng đến tay tất cả mọi người.
"Ừm."
Misumi trả lời trong khi từng chút một nhớ lại quá khứ.
"Tớ cùng muốn được gặp cậu ở trong đó."
"Ta-chan, lần này mẹ sẽ không bỏ rơi con nữa đâu?".
Misumi gật đầu.
"Ừm."
"Đúng vậy. Viết tắt là 'SAO'." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nói rồi, cô nhìn lấy đôi tay của Misumi bấm liên hồi, điều mà cô cảm thấy thật sự rất là ngoài sức tưởng tượng.
"Tôi ước gì mình còn trẻ như thế."
Ở một nơi khác, có hai cô gái với mái tóc đen nhánh ngang vai, đang ngồi tựa vào nhau trên chiếc ghế gỗ được đặt ở trong khuôn viên của bệnh viện.
"Là do tớ luyện tập thường xuyên mà."
Ở nơi đây, ngoài hai chị em, còn có rất nhiều người khác. Những người này có già, trẻ, lớn, bé, có những người thành công, lẫn những người bình thường, hoặc gặp hoàn cảnh khó khăn.
Cô không biết rằng mình có làm đúng khi rủ Asuna chơi Sword Art Online hay không. Nhưng mà, cô thật sự muốn cùng Asuna tạo nên những kỷ niệm đẹp ở trong trò chơi đó.
"Link Start."
"......"
"Nè, muốn chơi thử cùng tớ không?"
Đối với một trò chơi, được đối xử như vậy là một điều cực kỳ kỳ lạ. Nhưng mà, có lẽ bởi vì hoạt động truyền thông quá mạnh mẽ, rất ít ai để ý đến những điều nhỏ nhặt này.
Ran nhìn thấy khuôn mặt dần nhuộm thành một màu hồng, khác hẳn với khung cảnh đang bị màu trắng của mùa đông nhuộm dần, hiện lên trên hai má của Yuuki. Trong bất giác, cô nở một nụ cười, nụ cười ấy có chút hơi mang vẻ trêu đùa.
Takei lúc này không còn trả lời chàng trai, ánh mắt cậu vẫn như cũ nhìn về ánh hoàng hôn, mặc cho từng tia nắng đã đổ màu đỏ rực nhẹ nhàng nhuộm lên cơ thể cậu.
Khác với Ran, Yuuki chú ý nhiều hơn đều màu xanh đang sắp bị bao phủ, chính cái màu xanh ấy làm cô nhớ về một hình bóng, một hình bóng không biết vì sao khi nghĩ đến, trái tim cô bất giác cảm thấy ấm áp vô cùng.
Misumi nói trong khi ánh mắt vẫn tập trung vào màn hình.
Ran nhìn vào ánh mắt của Yuuki, từ trong đôi mắt thanh thuần ấy, cô có thể trông thấy tình yêu và sự ôn nhu vô hạn của một người chị.
"Do tớ yếu phải không?".
"Chúng ta cũng không so với những tên kia kém."
Cô làm thế cũng là có lý do của mình, một lý do mà bây giờ đây cô vẫn chưa thể tiết lộ với ai.
Tuyết đã rơi nhiều như vậy rồi sao? (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Vào những lúc như thế này, thường sẽ có thu hoạch ngoài ý muốn, đây là kinh nghiệm mà Takei đúc kết được trong quá khứ.
"Cậu nghĩ vậy thật hả?".
Sau tất cả, cô gái ngây thơ vẫn không thể nghĩ đến chân tướng đằng sau những điều kỳ lạ ấy.
Misumi đứng lên, giơ chiếc điện thoại với hình ảnh chiếc mũ NerveGear lên cao, rồi nói.
Hình ảnh người mẹ nghiêm khắc trong nháy mắt lướt qua đầu Asuna.
Trong ấn tượng của cô, Misumi là một người toàn diện, thiên tài thật sự, người mà chỉ có sự cố gắng như cô là thật sự rất khó để đuổi kịp.
"Thật là, tớ lúc đó sao biết được họ sẽ chiếu trực tiếp chứ."
"Bao nhiêu năm sao?".
"Tại sao cậu phải giấu chứ? Đâu có gì lạ khi con gái thích chơi game đâu mà phải không?"
Chỉ còn khoảng vài tiếng nữa, trò chơi sẽ bắt đầu. Trước lúc đó, Takei liên lạc với Kirito, cả hai cùng nhau tiến hành một lần cuối cùng truy tra ở trên mạng ngầm để xem liệu Imoni có để lộ thêm thông tin gì nữa không.
"Asuna, cậu không cảm thấy mình đang cố gắng quá sao?".
"Takei, lần này là cuộc hành trình của cậu, chỉ của riêng cậu mà thôi."
Ở bên cạnh căn phòng của cô, có lẽ Takei đã đăng nhập vào trò chơi. Đứa trẻ đó bây giờ mặc dù đã biết một chút bí mật, nhưng mà nó không biết chính bố mẹ ruột của nó lại là một trong những người phát triển Sword Art Online.
"Một năm, mười năm, trăm năm?". (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Có vẻ câu trả lời của Takei trông khá hài hước, chàng trai mà cậu thấy không rõ mặt bỗng bật cười.
Nói rồi, hình ảnh con Boss ở tầng đầu tiên trong nháy mắt xuất hiện trong mắt cô.
'Vì cậu là người duy nhất chấp nhận tớ, Asuna.'
Bên cạnh cậu, có một chàng trai mà cậu nhìn không rõ khuôn mặt, đang hướng về phía cậu phát ra tiếng nói chuyện. Người này hỏi cậu bằng thứ giọng giống như giữa những người bạn thân với nhau.
"Tuyết....sao?"
Asuna vẫn không hiểu vì sao Misumi lại có suy nghĩ ấy.
"Yuu-chan."
"Yuu, em có thấy bông tuyết thật đẹp không?"
Nói rồi, cả hai người đều mỉm cười khúc khích, giống như đều hiểu suy nghĩ của bên còn lại.
Nói rồi, Misumi nhìn về phía Asuna.
Asuna cảm thấy khó hiểu.
Yuuki nói với một chút lo lắng.
Anh ấy thật ôn nhu, Yuuki cứ nghĩ như vậy lấy.
Yuuki lần nữa nhìn lấy những bông tuyết li ti đang rơi xuống mặt đất. Ở xa xa, trên làn cỏ xanh đã bắt đầu phủ lên mình một chút màu trắng muốt.
Misumi giải thích.
"Yuu.."
Khuôn mặt Asuna dần trở nên chán chường, kéo theo cảm xúc của cô cũng chùng xuống một cách nhanh chóng.
"Nhưng mà do mấy liên chiêu dành cho tuyệt kỹ nó phức tạp thiệt mà."
Tiếng la hét, nụ cười tràn đầy giễu cợt, cùng với vô số người kỳ lạ, dùng giọng nói kỳ lạ, với nội dung kỳ lạ.
"Nervegear?"
Cô và Ran đều là những bệnh nhân AIDS, người mà chỉ cần một cơn cảm cúm cũng đủ để lấy đi mạng sống của cả hai. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nói rồi, Ran đưa đôi tay của mình hứng lấy từng bông tuyết đang bay múa trên bầu trời, cùng với cơn gió thi thoảng xuất hiện thổi bay chúng về phương xa.
Cô không may mắn sống đến cuối cùng, mà bị Boss tiêu diệt, nhưng mà, ở khoảnh khắc cuối cùng, cô vẫn nhớ lấy, hình ảnh những người chơi lao vào n·ội c·hiến.
Trong giấc mơ, cậu là một người công chức, đang bước trên con đường ra khỏi chỗ làm. Ở xa xa, có thể tờ mờ nhìn thấy những tòa nhà chọc trời, những thiết bị công nghệ, công trình kỳ vĩ mà cho dù bằng kiến thức mà cậu có, Takei cũng không thể lý giải được đó là gì.
"Ý cậu là chơi ở nhà đấy hả?"
'Vì cậu có thể bán hành tớ thoải mái lúc nào cậu muốn chứ gì?'.
'Bố tớ chưa bao giờ là người quyết định trong nhà, Misumi à.'
"À phải rồi... nhìn nè Asuna."
Trong bất giác, buổi sáng dần đi qua, mang theo lấy một chút hơi ấm của mặt trời tỏa xuống mặt đất, làm cho tuyết trắng đọng trên những con đường nhộn nhịp của Tokyo tan đi một chút xíu.
Ran không nói gì mà chỉ gật đầu, sau đó cô dùng bàn tay sờ lên má của Yuuki.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.