Nghịch Trần
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 315: Giác Tỉnh Thần Huyết
"Mơ tưởng hão huyền!"
"Cổ Thần huyết duệ sở hữu huyết mạch Cổ Thần so với người bình thường phải mạnh hơn nhiều lắm. Nhưng cũng có giới hạn, muốn đạt tới thành tựu càng cao, cần thiết Giác Tỉnh Thần Huyết"
Cho đến sáu trăm năm trước, vừa lúc truyền nhân của Bạch Ngọc Kinh xuất thế, một người một kiếm xông thẳng vào hoàng cung, g·i·ế·t c·h·ế·t đương thời Vũ Đế, đồ sát Đại Vũ hoàng thất. Từ đó về sau thiên hạ phân tranh mấy trăm năm, cuối cùng hình thành thế cục như hiện tại.
Không nhắc thì thôi, vừa nhắc đến chuyện này, khí tức trên người của Cửu Tu càng trở nên cuồng bạo, dẫn đến toàn bộ không gian u tối rung động dữ dội, trở nên đè nén, hít thở không thông. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"A" Nhìn thấy Khương Ly thần sắc bình tĩnh như thường, Cửu Tu há miệng, có chút bất ngờ, phải một lúc sau mới bật cười ngạo mạn:
Cửu Tu chợt hỏi.
"Tại hạ Đại Nguỵ Vương Triều, Khương Ly"
Cửu Tu nghe thế, thì chợt thở dài nói: "Ngươi cũng như ta, đều là Cổ Thần huyết duệ, hơn nữa huyết mạch của ngươi, so với bản toạ càng thêm cao quý, càng thêm thuần tuý, đáng tiếc..."
Khương Ly lắc đầu nói: "Đại Vũ Hoàng Triều đã sớm diệt vong"
Từng lời từng lời một, tựa như mưa phùn rả rích, lại tựa như gió xuân thoảng qua tai, ùa vào đầu óc Khương Ly, mang đầy sức mê hoặc không gì sánh bằng.
Thần hồn của Cửu Tu bay tới gần Khương Ly rồi ngửa mặt gào thét, tiếp theo hoá thành hắc khí muốn chui vào thân thể của hắn.
Thật lâu trước đó, khi thần vật còn chưa hạ phàm, nguyên khí chưa triều dâng, toàn bộ lãnh thổ Trung Vực đều do Đại Vũ Hoàng Triều thống trị, uy phong bát diện.
"Toàn bộ Cổ Thần Giới có ba vị thượng thần, là Trung Thiên Tử Vi Bắc Cực Thượng Thần, Câu Trần Thượng Cung Thiên Hoàng Thượng Thần, Thần Tiêu Chân Vương Trường Sinh Thượng Thần. Ngươi là huyết duệ của vị thượng thần nào?"
"Đáng tiếc nhà ngươi có phúc mà không biết hưởng, rõ ràng sở hữu thượng thần thần huyết, lại chưa từng giác tỉnh huyết mạch"
Khương Ly bị vô số thân cây quấn chặt, căn bản không thể ngăn cản đạo thần hồn kia đánh tới.
Tựa hồ cho rằng Khương Ly chưa hiểu, y lại giải thích:
"Muốn!"
Giọng nói Khương Ly khẽ run rẩy.
"Ngươi dám một mình xông vào đây, hẳn là muốn tìm kiếm thứ gì đó, tăng lên thực lực của mình chứ?"
Khương Ly hỏi:
"Lão phu có thể giúp ngươi đạt thành tâm nguyện! Giúp ngươi giác tỉnh thần huyết, trở thành chân chính Cổ Thần, thống ngự thiên hạ, giúp mong muốn của ngươi trở thành sự thật, ngươi bằng lòng kế thừa di chỉ của ta sao?"Giọng nói đó tiếp tục ôn tồn.
"Bằng lòng hay không nào?"
"Ha hả, tự nhiên là bị tiểu nhân ám hại. Bản toạ đường đường là tam kiếp Thiên Nhân, coi như ở tam đại Thiên Giới cũng là một phương nhân vật, toàn bộ Vũ Giới chỉ mỗi Vũ Hoàng có thể ép một đầu, nếu không bị ám hại bản toạ há sẽ rơi vào hạ tràng như này"
Nghe vậy, sắc mặt của Khương Ly hơi đổi, không chút cân nhắc, nâng quyền đánh thẳng về phía đầu lâu của đối phương.
Đại Lực Thần Ma Quyền, mang theo vô biên lực lượng ập tới, đáng tiếc từ bốn phương tám hướng, có vô số nhánh cây giống như chờ đợi từ trước, đồng loạt vươn ra, quấn lấy toàn thân Khương Ly, đem hắn cố định tại chỗ.
Nói xong, giọng nói này đột nhiên trở nên ảm đạm:
Vài làn gió lạnh lẩn quẩn bên tai, rất chậm, chậm đến mức Khương Ly căn bản không phát giác ra, nhưng nghe thấy những lời này, Khương Ly lại không tự chủ được, gật đầu nói:
Khương Ly cười khinh miệt:
Khương Ly gật gật đầu, xem như hiểu rõ.
"Tiểu bối, ngươi quá ngạo mạn rồi" Cửu tu lạnh lùng nói.
Nghe đồn, hậu nhân của Đại Vũ hoàng thất, chính là thế gia bí ẩn nhất trong bát đại thế gia, Thiên Châu Cơ thị.
Khương Ly lắc lắc đầu đáp: "Tại hạ cũng không rõ"
Đồng thời, từ trong trái tim khổng lồ, có một gương mặt hung tợn hư ảo bay ra, bao trùm một luồng hắc khí, nhe nanh trợn mắt lao đến hắn như ác quỷ.
"Bỏ qua cơ hội tốt này ngươi sẽ phải hối hận đấy." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Đáng tiếc, đại thế trong thiên hạ, hợp lâu tất sẽ tan, vào khoảng bảy trăm năm trước, Đại Vũ Hoàng Triều bắt đầu có dấu hiệu suy tàn. Các đời Vũ Đế ham mê hưởng lạc, hoang d·â·m vô độ, triều đình mục nát, quan liêu tham nhũng, quần hùng thiên hạ thi nhau nổi lên cát cứ bốn phương, chiến tranh liên miên, dân chúng lao đao.
"Muốn giác tỉnh thần huyết, thì cần làm cái gì?"
Khương Ly không trả lời mà chỉ nhíu chặt mày, tựa hồ đang suy ngẫm. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nét mặt Khương Ly hơi quằn quại, lông mày nhíu chặt, trên trán nổi rõ gân xanh. Tuy vẫn thấy câu nói này có chút không đúng, nhưng lão lại khiến Khương Ly có cảm giác tán đồng.
"Vạn năm tới nay, Vũ Giới bước vào thời kỳ mạt pháp, Cổ Thần, Cổ Ma, Cổ Yêu đã sớm tuyệt tích, cũng không người biết rõ cách thức giác tỉnh huyết mạch. Mà ta là vừa vặn biết rõ, ngươi muốn giác tỉnh huyết mạch, trở thành chân chính Cổ Thần sao?"
Cửu Tu đung đưa đầu lâu đáp: "Không phải, giác tỉnh bao nhiêu lần, còn phụ thuộc vào cấp bậc và huyết mạch của từng người. Giống như ngươi là huyết duệ của một vị Thượng Thần, thì muốn hoàn toàn trở thành chân chính Cổ Thần, cần không chỉ ba lần giác tỉnh"
Phía đối diện Cửu Tu cũng đồng dạng quan sát Khương Ly, trong đáy mắt loé lên một tia tham lam, nhưng rất nhanh đã bị y giấu diếm đi.
"Trong lòng ngươi có dã tâm, chôn giấu rất sâu, người khác không thể nhìn ra! Ngươi muốn trở nên mạnh mẽ, muốn tung hoành thiên hạ, nhằm đạt tới thứ mà ngươi muốn, phải chứ?"
"Ngươi nói xem... Tại sao ta phải sợ ngươi? Khương Ly cười gằn.
"Ha ha" Cửu Tu tựa hồ sớm đã chờ câu hỏi này của Khương Ly, nở nụ cười cao ngạo nói: (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Cổ Thần chia thành cửu tinh, từ nhất tinh đến ngũ tinh là hạ vị thần, từ lục tinh đến cửu tinh là thượng vị thần"
Nhưng tiếp theo, hắn chợt mở ra hai mắt, nở nụ cười ngoạn vị.
"Đáng tiếc gì?" Khương Ly nhíu mày hỏi.
"Cổ Thần vốn là tiên thiên sinh linh, đồng trang lứa với thiên địa. Lúc vừa sinh ra đã là nhất tinh. Nhất tinh Cổ Thần, về cảnh giới mà nói, tương đương với nhất kiếp Thiên Nhân. Nhưng nếu xét về thực lực thì mười cái nhất kiếp Thiên Nhân cũng không đánh lại một cái nhất tinh Cổ Thần"
Tam kiếp Thiên Nhân, hẳn là cách phân chia tu vi võ đạo ở tam thiên cửu giới đi.
Cửu Tu nhìn thấy biểu hiện của hắn, khoé miệng hơi vểnh lên nói.
Khương Ly gật đầu không đáp, tinh tế quan sát Cửu Tu nội tâm đại định. Ban đầu hắn dự đoán, tu vi thời kỳ toàn thịnh của đối phương tương đương với tam phẩm Chân Vương.
"Nếu bằng lòng thì hãy gật đầu, bạn toạ sẽ tiết lộ bí mật giác tỉnh huyết mạch cho ngươi"
"Chỉ bằng chút thủ đoạn ấy, đã muốn mê hoặc Khương mỗ sao?"
"Bình thường Cổ Thần, dù tư chất kém nhất, lúc thành niên tu vi tối thiểu cũng là tam tinh. Cho nên Cổ Thần huyết duệ, nếu hoàn toàn giác tỉnh thần huyết, thành tựu tương lai có thể đạt tam kiếp Thiên Nhân. Giống như bổn toạ, là huyết duệ của một vị ngũ tinh Cổ Thần, vẻn vẹn giác tỉnh hai lần, đã đạt tới tam kiếp Thiên Nhân. Chỉ cần giác tỉnh thêm một lần, bản toạ liền là chân chính Cổ Thần"
"Muốn trở thành Cổ Thần, yêu cầu ba lần giác tỉnh?" Khương Ly hỏi.
Khương Ly hỏi:
Cửu Tu nói thêm.
"Giác tỉnh huyết mạch?" Nội tâm Khương Ly hơi động, hô hấp cũng trở nên dồn dập.
"Ngươi tưởng bổn toạ phí nhiều lời vậy chỉ để mê hoặc ngươi thôi sao? Ha ha, ba sợi thần thức của ta đã ngấm vào trong trí óc ngươi, bây giờ ngươi có muốn phản kháng cũng vô ích, cơ thể của ngươi, bản toạ xin nhận vậy!"
Ánh mắt Khương Ly có hơi mơ màng, đầu óc cũng khẽ dao động, môi thì khép mở liên hồi, trông như muốn đồng ý yêu cầu của giọng nói đó.
"Đúng..."
"Chỉ cần gật đầu thôi, đối với ngươi mà nói quá dễ dàng mà..."
Chương 315: Giác Tỉnh Thần Huyết
"Sao ta phải sợ? Nếu ngươi thật sự có khả năng gạt trừ tâm thần ta, chiếm dụng cơ thể ta, thì còn phí lời với ta như vậy để làm gì? Lại còn mê hoặc ta, khiến Khương mỗ rơi vào lời nói cạm bẫy của ngươi? Ngươi là tam kiếp Thiên Nhân không tồi, có lẽ ngươi cũng có thủ đoạn cao cường, nhưng hiện tại, ngươi chỉ là một kẻ đáng thương, bị phong ấn ở trong cổ thụ mà thôi" (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Các hạ vì sao lại bị phong ấn ở đây?"
"Lợi hại lợi hại! Chỉ là một tên nhãi nhép, công lực mới Phàm Cảnh thất trọng, vậy mà có thể nhìn thấu được điều này, đúng là giang sơn đời nào cũng có anh hùng, bản toạ mở rộng tầm mắt"
"Vậy sao?" Cửu Tu nhàn nhạt đáp lại, tựa hồ tương đối bất ngờ, nhưng cũng chẳng quá để ý.
"Ngươi đã phát giác ra, lẽ nào ngươi không sợ ư?"
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.