Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 290: Vây Công Nửa Bước Vũ Tôn

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 290: Vây Công Nửa Bước Vũ Tôn


Khương Ly có thể nói là thế hệ trẻ đệ nhất nhân.

Vũ Vương bình thường, coi như Vũ Vương đỉnh phong, ông ta chẳng để vào trong mắt, nhưng nhị phẩm Vũ Tôn thì đánh không lại, hôm nay gặp được nửa bước Vũ Tôn cường giả như Đông Phương Vô Kỵ, ngược lại ngứa ngáy tay chân.

Ai nghĩ Dương Minh Công lại cẩn thận như thế, ngay cả đệ nhất chiến tướng dưới trướng mình cũng cử đi ra.

Tiếp theo hai chân hơi điểm nhẹ, thoáng cái đã rơi xuống mặt đất, hai tay chắp sau lưng, chậm rãi hướng về phía ba mươi vạn Dương quân mà đi.

Chương 290: Vây Công Nửa Bước Vũ Tôn

Sau khi g·iết người, Đặng Kinh tựa hồ còn chưa hả giận, mắt cá chân vặn nhẹ, cả toà lầu xe triệt để ngã sấp về phía đám bộ binh bên phải. Y cũng không đi quản sự sống c·hết của đám binh dĩ Dương quân, sau đó hướng về phía toà lầu xe tiếp theo.

Không giống với đám Khương Thượng, Tây Thành Dũng nhắm vào đám bộ binh tinh nhuệ leo tường, hay bọn Liên Thành Chiến chặn g·iết kỵ quân, vị tiền nhiệm thái thú của quận Thanh Hà này ngay từ đầu lựa chọn mục tiêu vô cùng rõ ràng, đó là đám lầu xe hình thể khổng lồ ở phía sau.

Trong lúc ba người Khương Ly đang trao đổi, thì Đông Phương Vô Kỵ đã động.

Người thanh niên trước mặt, rõ ràng là một vị Vũ Vương. Mười chín tuổi Vũ Vương, thử hỏi toàn bộ Vũ Giới, mấy ai làm được?

Mục đích của hắn tự nhiên là muốn tặng cho địch nhân một chút bất ngờ.

Chiếc lầu xe thứ ba vận khí tốt hơn, trúng một đao của Đặng Kinh vẫn chưa b·ị c·hém đứt, nhưng cả toà lầu xe cũng lung lay chấn động.

Hiện tại quay về quận Thanh Hà, mặc dù tu vi chưa đột phá tam phẩm Vũ Vương, nhưng thực lực sớm đã thay đổi nghiêng trời lệch đất.

"Vừa đúng lúc, có hai vị tiền bối giúp sức, ba chúng ta nói không chừng có thể đem vị đệ nhất chiến tướng này lưu lại ở đây"

Sau khi xuyên qua bộ lầu xe nọ, thân hình của Đặng Kinh chuyển hướng, lao thẳng tới chiếc thứ hai, vung đao xé mở trận văn, sau đó chui vào bên trong, từ trong lầu xe không ngừng có t·hi t·hể bay tứ tán ra ngoài. Nửa khắc trôi qua, thân hình của y xuất hiện ở trên chòi canh cao nhất, ba trăm binh sĩ trong xe không có một người còn sống.

Đặng Kinh cười nhạt, thân hình hơi cất cao vừa vặn tránh thoát một thương, sau đó thân hình nhẹ nhàng lướt về phía trước, không chờ đối phương làm ra ứng đối, Kinh Tịch Đao đột ngột lướt qua, đầu lâu của tên kỵ tướng kia lập tức rơi xuống đất, máu tươi phun ba thước, dưới ánh liệt nhật cực kỳ chói mắt.

"Dương Công dự đoán chính xác, ngươi quả nhiên còn chưa c·hết"

Đặng Kinh khẽ ngưng mắt nhìn về phía toà đánh trống đài ở trên đầu thành, trống thấy một đạo thân ảnh màu đỏ, ánh mắt lộ ra một tia kinh ngạc xuất thần, toà lầu xe khổng lồ dưới chân, bị khí cơ của y tác động đến, uy nguyên lung la lung lay, nhưng đúng lúc này, từ phía lầu trên chợt lao đến mười mấy mũi tên, đánh gãy suy nghĩ của y.

Ba khắc đồng hồ, đã có mười hai chiếc lầu xe bị y giã nát, bên trong ánh mắt lộ ra đôi chút nhàm chán, ánh mắt khẽ liếc qua năm ngàn kỵ binh đang tới gần tiếp viện cho hai chi kỵ binh bị bốn tên tông sư cao thủ chặn đường, thân hình hoá thành hắc quang liền xông tới.

"Xem ra bản toạ trước nay một mực giấu ở Trấn Hải Thành, cũng xuất thủ quá ít, để cho các ngươi sinh ra ảo giác, ba tên Vũ Vương bình thường cũng dám mạnh miệng muốn lưu lại ta" (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nếu Đông Phương Vô Kỵ đã phát hiện chính mình, Khương Ly cũng khỏi cần che giấu hành tích, ngẩng đầu nhìn qua nữ nhân mặc váy đỏ đang chăm chú gõ trống ở trên đài cao đôi chút, ánh mắt lộ ra một tia ôn nhu.

.......

Trần Nhược Hoa bình thản nói.

Chỉ gặp Đặng Kinh cầm theo Kinh Tịch Đao mạnh mẽ đâm tới, phong thái ngang ngược đến cực điểm. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Cứ như thế, chừng một khắc đồng hồ, Khương Ly liền đi tới trước mặt Đông Phương Vô Kỵ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Người trong thiên hạ đồn đãi, Khương Ly tuổi trẻ đã là tông sư cao thủ, nhưng hết thảy đều sai lầm.

Tuy nhiên hắn chưa hề để lộ hành tung của bản thân ra ngoài, nên chỉ vẻn vẻn vài người biết rõ, ngay cả đám Lục Liễu Hồng Miên hay Tào Uyển Thanh cũng chẳng hay biết.

Mà thân hình của y nhẹ nhàng dẫm ở trên sống lưng chiến mã, từ trên cao nhìn xuống cùng đám kỵ binh đối lập mà nhìn.

Khương Ly chắp tay sau lưng, nhàn nhã xuyên qua Dương quân bộ binh ở tuyến đầu, mỗi nơi đi qua, Dương quân bộ tốt giống như quân bài domino nối đuôi nhau ngã xuống, m·ất m·ạng tại chỗ.

Lão ẩu bên cạnh chính là đạo lữ của ông ta, Trần Nhược Hoa, tu vi tam phẩm trung kỳ, đồng thời còn là một vị Tinh Thần Niệm Sư cấp cao.

Người tuổi trẻ vừa xuất hiện ở trên đầu thành, không ai khác chính là Khương Ly.

Thời gian trước, sau khi thất bại dưới tay Khương Ly, Đặng Kinh từ bỏ vị trí thái thú, xách đao hành tẩu giang hồ.

Tên kỵ tướng cầm đầu bị Đặng Kinh dùng một tay vỗ xuống mũ giáp, toàn bộ t·hi t·hể bao gồm áo giáp nổ tung, máu thịt bắn ra bốn phía.

Chiếc lầu xe đầu tiên bị y đụng tới, một đao chém ngang lưng.

"Phải cẩn thận một chút, nghe nói y đã ngộ ra quyền ý sơ hình" Trần Nhược Hoa nhắc nhở.

Lệ Hồng Vũ nhẹ giọng, trong ánh mắt bốc lên chiến ý. Thời tuổi trẻ, ông ta là người hiếu chiến, thường xuyên xuống núi cùng người tranh đấu tàn nhẫn, những năm gần đây theo tuổi tác lớn dần mới hơi thu liễm. Một phần khác là bởi vì không tìm thấy đối thủ phù hợp.

Chừng nửa khắc sau, từ phương xa chợt xuất hiện thêm hai thân ảnh, một vị lão ẩu đầu tóc bạc phơ cùng một người lão giả thân hình lực lưỡng.

Lời của Khương Ly cũng chưa hề giấu diếm, rơi vào trong tai Đông Phương Vô Kỵ, để cho y cảm thấy quá buồn cười, nhịn không được nở nụ cười trầm thấp, tự cười nhạo nói:

"Đông Phương Vô Kỵ sao? nghe nói mười hai năm trước từng tấn thăng Vũ Tôn nhưng thất bại, trốn ở Trấn Hải Thành chữa thương"

Khương Ly lắc lắc đầu cười đáp:

Cả toà chiến trường rộng lớn ở bên ngoài Bố Hải Thành, ngoại trừ mấy vị Vũ Vương cường giả thực lực hùng hậu ra, thì Đặng Kinh chính là người nắm giữ lực p·há h·oại ghê gớm nhất.

Hơn nửa tháng trước, mể từ lần bị hai vị Thiên t·ự s·át thủ của Sát Lục Điện á·m s·át, Khương Ly bí mật tìm động phủ dưỡng thương vài ngày, sau đó lấy tốc độ cao nhất chạy về quận Thanh Hà.

Dẫn đến đám bộ tốt xanh mặt vội vàng xô đẩy nhau lùi ra hai bên, tránh khỏi đường đi của Khương Ly.

Chỉ thấy quanh người y long ảnh bay múa, thân hình như chớp giật, nhắm thẳng ba người mà đánh tới.

Mà sở thích của Đông Phương Vô Kỵ chính là g·iết c·hết những thiên tài như vậy.

Một bộ cẩm y chui vào trong chòi, sáu bảy tên Dương quân binh sĩ căn bản chưa kịp ra tay, đã bị khí cơ trên người y chấn nát tâm mạch, văng ra bốn phía đụng nát rào chắn, còn chưa rơi xuống đất đã thất khiếu chảy máu c·hết giữa không trung.

........

Lý do y không lựa chọn tập kích bộ binh, cung thủ hay Linh Ngọc Pháo, sàng nổ mà nhắm vào đám lầu xe cũng rất đơn giản, bởi vì chúng quá chướng mắt.

Lão giả thân hình lực lưỡng là Lệ Hồng Vũ, tu vi tam phẩm hậu kỳ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Đặng Kinh cau mày, căn bản không cần quay đầu, tuỳ ý vung tay áo liền đem mười mấy đầu mũi tên bay ngược trở về, đâm thủng ngực đám binh sĩ ở trên lầu.

Ánh mắt của y vô tình hay cố ý nhìn về phía tình hình chiến đấu ở vùng trung bộ của Dương Quân, sau đó chân phải trùng điệp đạp mạnh xuống. Lúc Đặng Kinh vừa rời khỏi chòi canh thì lầu xe kiên cố dưới chân cũng ầm ầm sụp đổi.

"Thiếu chủ cùng Nhược Hoa lược trận, để ta tranh tài với y một hồi. Chính diện chém g·iết, ngoại trừ Vũ Tôn cường giả ra, lão phu trước giờ chưa sợ ai.

"Chúng ta không đến muộn chứ?" Lệ Hồng Vũ hỏi.

Khương Ly không đáp, mà nhàn nhạt nhìn đối phương, giống như đang chờ đợi.

Đông Phương Vô Kỵ khàn khàn nói, ánh mắt lạnh lùng soi mói Khương Ly giống như một đầu sói đói đang quan sát con mồi.

Phía đối diện, Đông Phương Vô Kỵ cũng chưa vội xuất thủ, mà lẳng lặng cùng hắn đối mặt.

Năm ngàn kỵ binh mặc dù quần long vô thủ, nhưng quân tâm chưa loạn, tên kỵ tướng ở gần Đặng Kinh nhất, hung ác nhấc lên thương sắt hướng về bụng của y đâm tới.

Cứ như thế, y lấy sức một người ngăn chặn năm ngàn kỵ binh, hơn nữa nhìn dáng vẻ cực kỳ bình thản ung dung.

"Không phải Vũ Tôn, có thể đấu một trận"

"Chẳng trách thiếu chủ phải gửi thư cầu viện, thì ra Dương Huyền bên kia cử đến một vị nửa bước Vũ Tôn..." (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Khương Ly gật gật đầu, người đàn ông thân hình cao lớn như thiết tháp ở đối diện cùng Liên Thành Chiến giống nhau, đều lĩnh ngộ ra võ ý sơ hình, thực lực khó lòng ước đoán.

Cứ như thế, thân hình của Đặng Kinh giống như vượn núi, linh hoạt nhảy qua từng cái lưng ngựa, mỗi đao mỗi chưởng đều sẽ lấy mạng một tên kỵ sĩ. Mà đám kỵ sĩ liều mạng đem y vây lấy, lại chưa từng chạm tới góc áo của Đặng Kinh.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 290: Vây Công Nửa Bước Vũ Tôn