Nghịch Trần
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 53: Máu Nhuộm Mịch La Giang
Cùng nhau giương cung, hướng về phía thiếu nữ ngắm chuẩn.
Mặc giáp đen Hạng Soái gầm to, khóe miệng cười khinh miệt, Lạc Thanh Hàn lúc toàn thịnh, có thể lấy một địch vạn, nhưng hiện tại đã trọng thương, có đỡ nổi một vòng tiễn công.
Chương 53: Máu Nhuộm Mịch La Giang
“Dẫn ta đi” Bạch Phàm sắc mặt lạnh nhạt, lời nói không một tia cảm xúc, để Tam Đương Gia rùng mình.
Lạc Thanh Hàn chợt cuồng nộ, hai mắt đỏ như máu, mái tóc đen dài tung bay, các ngươi dám phá vỡ tưởng niệm của ta, đáng c·hết! Chợt sát ý tuôn trào, xoay tay một trảm, kiếm quang tung tóe hướng đám cao thủ chém ra.
Ba vạn cấm quân bên trong, một vạn cung thủ tiễn xếp thành hàng.
Lạc Thanh Hàn đưa mắt nhìn đầy trời mưa tiễn, nhắm mắt lại, hôm nay nàng hẳn phải c·hết ở đây rồi.
Nhìn một đám danh môn chính phái cao thủ đang bốn phía hò hét, lại không dám xông lên. Nét mặt của nàng chợt hiện lên một nụ cười mỉa mai, ngạo mạn và khinh thường.
Chỉ thấy từ bốn phương tám hướng mũi tên, che phủ bầu trời, hướng lòng sông Mịch La vù vù bắn xuống.
Bất chợt, trong đầu nàng chợt trôi qua một vài dòng hồi ức, nàng nhìn thấy đỉnh núi La Sơn, một tên thiếu nữ đánh đàn, một con phàm điểu nhảy múa.
Lạc Thanh Hàn vẫn đứng xuất thần, tay cầm kiếm không hề nhúc nhích, ánh mắt của nàng đọng lại ở một phương nào đó, khóe miệng thì thào.
Nguyên một đám cao thủ vội vàng lùi về sau, ánh mắt hoảng sợ nhìn đứng dưới mép sông thiếu nữ. Sau lưng, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, không thể tưởng được vốn dầu hết đèn tắt Lạc yêu nữ, vậy mà có thể xuất ra một kiếm uy lực lớn như vậy.
Thiếu nữ cười mỉa mai, nâng lên mũi kiếm. Khuôn mặt nàng dù vẫn không có chút sắc thái nào, lời cũng không thốt lấy một câu nhưng trong lòng có chút bi thương.
“Đợi khi ta tu luyện thành tài sẽ để công chúa cưỡi lên lưng, lên trời xuống đất, cưỡi gió vượt mây, xem tận sơn hà cảnh sắc”
Chỉ thấy ba vạn đại quân áp trận, đem hai bờ sông vây kín như bưng.
“Chỉ tiếc, chưa gặp được điểu huynh, cũng chưa được cùng nhau ngắm trăng”
“Cái gì, Lạc Thanh Hàn hiện tại thế nào” Vốn đang bình tĩnh Bạch Phàm, hai con mắt chợt lạnh lẽo, trong lòng một luồng kinh khủng sát ý bỗng nhiên dâng trào. Hắn cũng không rõ, vì sao mình lại tức giận như thế.
“Nếu để nàng hồi phục được một chút thì sẽ tới phiên chúng ta gặp khó khăn” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nhưng lúc vạn tiễn đổ ập xuống, xung quanh Lạc Thanh Hàn chợt hình thành một vòng kết giới trong suốt, đem cả người nàng bao bọc lấy.
Soạt một tiếng, âm thanh lưỡi kiếm theo gió chém tới. Lạc Thanh Hàn giật mình hốt hoảng tiện tay nâng kiếm đón đỡ, chỉ là vội vàng không kịp chuẩn bị, bị đẩy lùi ra sau.
Mà bờ sông khoảng đất trống, một nhóm người trang phục khác biệt, đó đạo sĩ, có tăng nhân, có mặc áo giáp tướng quân, có đội nón lá hiệp khách. Tất cả đang đứng xa xa, trong tay giương cao v·ũ k·hí nhìn hằm hằm nơi mép sông tên váy trắng thiếu nữ.
Mà cầm cổ kiếm Lạc Thanh Hàn, mặc dù toàn thân đẫm máu, nhưng khuôn mặt lại lạnh lùng, ánh mắt vẫn bình tĩnh như bàn thạch.
Con người là như vậy, tâm tính con người là như vậy, dù tu vi cao tới đâu, người có nhiều hơn đi nữa, cho dù có thể g·iết ta một vạn lần nhưng cũng không xứng đáng là kẻ địch của ta Lạc Thanh Hàn!
“Lạc Yêu Nữ, ngươi đã sắp c·hết đến nơi rồi. Hay là giao Thánh Kinh ra đi. Chúng ta có thể cho ngươi được toàn thây”
Một tên nữ ni cô lớn tiếng kêu lên:
“Chuyện gì?”
“Người đâu, cho ta b·ắn c·hết nàng”
Cùng lúc vây công, đám nhân sĩ giang hồ không quên la ó, hú gọi, nói lời đạo lý.
Những người này cũng đều có tính toán. Bọn chúng biết, nàng hiện giờ đã như chiếc đèn hết dầu nhưng bất luận là ai bước lên thì sẽ phải đối mặt với một kích đồng quy vu tận của nàng. Thằng nào muốn làm kẻ đen đủi đó chứ. Chúng chỉ hy vọng có người mát dây thần kinh đột xuất xông lên tìm c·ái c·hết. Nhưng chẳng ai ngốc, vì thế cho nên bọn chúng đều không hẹn mà cùng nhau dừng tay.
………
Nàng trong tay cổ kiếm đã thấm máu, dưới chân khắp nơi là tàn chi đoạn thể.
Hạng Soái nhìn thấy một đám cao thủ rụt rè không dám tiến tới, chợt quay đầu hướng xung quanh ba vạn cấm quân ra lệnh.
“Bang chủ, bang chủ, Nhạc Quốc Hạng Soái dẫn theo ba vạn cấm vệ quân cùng bát đại môn phái đệ tử đã đến Thanh phủ vây bắt Lạc cô nương. Nói rằng nàng ta là yêu nữ g·iết người như ngóe, cần phải thanh trừ. Lạc cô nương hai tay không địch lại tứ thủ, đã bị trọng thương” Tam Đương Gia gạt mồ hôi trán, thở hồng hộc nói.
Lạc Thanh Hàn võ công cao cường thêm nữa, cũng chắp cánh khó thoát.
Lúc này, đao kiếm chém tới càng lúc càng nhiều, máu tươi bắn ra, nhuộm đỏ nước sông Mịch La.
Lúc này, một tên mặc áo giáp đen, thân hình cao lớn nam tử gầm thương gãy, mở miệng gầm gừ.
Liên tiếp tiếng v·a c·hạm vang lên, tất cả binh khí xung quanh người nàng đều đứt đoạn.
Là vậy sao?
Nàng thấy trong hầu phủ, một tên thiếu nữ luyện kiếm, một con phàm điểu ngâm nga.
“Ta…ta không biết, vừa thấy tình thế không ổn, ta đã chạy về bẩm báo bang chủ ngay, nên còn không rõ tình hình”
Tất cả đám người đều rào rào đồng ý, tức khắc, đao kiếm cùng giơ lên, rầm rầm lao tới chỗ thiếu nữ.
“Lạc Thanh Hàn, bảo vật người có đức mới được hưởng, ngươi một kẻ g·iết người như ngóe nữ ma đầu, còn không xứng nắm giữ Bất Diệt Thánh Kinh, mau giao ra đây”
“Mọi người cùng tiến lên! Cứ băm vằm nàng ra, còn Bất Diệt Thánh Kinh, chúng ta từ từ thương nghị sau cũng không muộn”
“Rõ”
Bọn họ đã giao đấu suốt một canh giờ, bát đại môn phái c·hết hai vị chưởng môn, nhưng cũng thành công đem Lạc Yêu nữ trọng thương.
“Nàng bây giờ đã thật nỏ mạnh hết đà rồi, còn không mau mau xông lên”
Cát bùn bị vẩy lên cao, nước sông bị bốc hơi, hóa thành nồng vụ bao phủ hai bờ.
Đối mặt với lượng lớn cao thủ, cùng Nhạc quốc ba vạn cấm quân, dù nàng đã hết đường, nhưng trên người ngạo khí vẫn xông lên trời. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cảm giác đau đớn, cắt ngang trong nàng cảnh tượng.
Lạc Yêu Nữ là Tam Hoa Tụ Đỉnh đại viên mãn cao thủ tuyệt thế, nhưng bảy người bọn họ ai không phải một phương tông sư. Một đấu một, đánh không lại Lạc Thanh Hàn, nhưng tám phái hợp lực, còn có Nhạc quốc Hạng Soái cùng ba vạn cấm quân trông giữ.
“Lạc Yêu Nữ, giao ra Bất Diệt Thánh Kinh, chúng ta sẽ tha mạng cho ngươi” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Bên người không biết lúc nào đứng đấy một tên thiếu niên.
“Ta tìm thật lâu”
Lúc này, bên bờ sông Mịch La, chiến đấu diễn ra vô cùng kịch liệt.
Bi thương không phải vì sắp c·hết, mà là bởi vì trước khi c·hết, nàng còn chưa tìm thấy con phàm điểu kia.
“Chỉ muốn cùng ngươi một chỗ, nhìn một lần La Sơn triều nguyệt”
“Bắn” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Lời nói tuy rằng kích động, nhưng chân thì không di động nửa bước. Còn lại một đám cao thủ đưa mắt nhìn nhau, chẳng ai có hành động, dù sao đều là lão hồ ly, ai sẽ nóng đầu lao lên đầu tiên. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.