Nghịch Trần
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 177: Lạn Kha Kỳ Bàn, Bại Cũng Không Buồn
Khương Ly thở dài, đặt quân đen xuống hộp, xem như nhận thua.
Khương Ly dùng hai ngón tay kẹp lấy một quân cờ đen, nhẹ nhàng hạ xuống. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Gặp Khương Ly vừa vào trúc đình, ánh mắt trực tiếp rơi vào trên bàn cờ, Thẩm Vận cười nói:
Mà Ngọc Quân Bảo nghe hài đồng nói thế, âm thầm kinh ngạc hỏi: "Thẩm trưởng lão biết chúng ta sẽ tới tìm hắn ư?"
Hắn mặc dù là Chân Vương cường giả, nhưng trước nay đối với kỳ đạo chỉ là cưỡi ngựa xem hoa, ít khi chăm chú nghiên cứu, hai lần bại bởi phàm cảnh võ giả, không có gì đáng buồn.
Nhưng nếu đặt ở Vũ Giới thì chính là tuyệt thế kỳ trân.
Nếu đặt ở Đông Hoang, đã tương đương với nhị phẩm linh dược, hơn nữa còn là nhị phẩm cao cấp.
"Lạn Kha Kỳ Bàn quá quý giá, Khương mỗ không thể nhận, nhưng nếu đánh cờ thì Khương mỗ múa rìu qua mắt thợ, xin bồi Thẩm trưởng lão vài ván"
Khương Ly kinh ngạc nhìn về lão một chút, tựa hồ không nghĩ đến đối phương lại hào phóng như vậy, bèn nói:
Vẻn vẹn ăn một miếng, liền tương đương với nửa tháng tu luyện, linh đào này cũng không hề tầm thường giống như lời của Thẩm Vận vừa nói.
"Gia sư đang chờ đợi ở trúc đình, mời mấy vị tiền bối đi theo ta"
"Ngọc chưởng môn đi thong thả"
Khí thế này khác với uy áp mà võ giả cảnh giới cao tích luỹ ra, mà là một loại khí tràng đặc thù nào đó độc thuộc về kỳ sĩ.
"Bàn cờ này tên là Lạn Kha Kỳ Bàn, nhắc đến Lạn Kha Kỳ Bàn, ngược lại có một cái cố sự tương đối thú vị." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Phía trước sân nhỏ, một tên hài đồng đang quét dọn lá trúc, thấy khách nhân đến, lập tức ngừng động tác trên tay, hướng về phía đám người Khương Ly cung kính hành lễ rồi nói:
Đảo mắt, đã đi qua hai mươi lượt cờ, lông mày của Khương Ly nhíu lại, vẻn vẹn hai mươi lượt cờ, hắn đã cảm nhận được trùng trùng áp lực. Lần trước cùng Trần phu tử đánh cờ, mặc dù thua cuộc, nhưng cũng chỉ thua một nước, không có áp lực như hiện tại. Tài nghệ đánh cờ của vị Thẩm trưởng lão này càng ở bên trên Trần phu tử.
Khương Ly lắc đầu: "Khỏi cần phiền phức như vậy, làm phiền Ngọc tông chủ để người dẫn ta tới đó"
Bấy giờ, hài đồng kia mới mang theo trà cùng linh đào lên, đặt ở trên bàn đá, ngoan ngoãn thay Khương Ly và Thẩm Vận rót trà, rồi đứng hầu sau lưng lão. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Linh đào vị ngọt thanh, êm dịu, nuốt vào trong bụng lập tức bị luyện hoá thành cương khí chảy vào đan điền của hắn.
Thẩm Vận phân phó hài đồng vài câu rồi đem ba người Khương Ly mời vào trong trúc đình.
Khương Ly cúi đầu nhìn đĩa trái cây, thấp giọng khen: "Ngược lại là đồ tốt!" (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Trong trúc đình, Thẩm Vận đã biết Khương Ly tới thăm, cười ha hả tiếp đón, chỉ là giờ phút này, ánh mắt của lão nhìn về phía Khương Ly có chút khác biệt, tựa hồ nhiều hơn mấy phần hiếu kỳ, tìm tòi nghiên cứu.
Khương Ly khách khí nói: "Thẩm trưởng lão phong thái không giảm"
Thẩm Vận cũng không cưỡng cầu, vươn tay làm động tác mời. Thế là hai người chia nhau ngồi ở hai bên.
Bốn cạnh bàn cờ điêu khắc phù văn, không biết làm từ vật liệu gì, tản ra yếu ớt thanh quang.
Vừa ngồi xuống ghế, ánh mắt của Thẩm Vận lập tức trở nên nghiêm túc, cả người lộ ra một cỗ khí thế bén nhọn.
Hai nữ nhìn nhau, vừa kinh sợ vừa giật mình, bởi vì thứ các nàng vừa nhìn thấy, không phải là bàn cờ mà là một chỗ chiến trường, quân trắng quân đen trên bàn cờ biến thành quan quân sĩ tốt, đông một thế trận, tây một thế trận, ta vây ngươi, ngươi vây ta, hai bên điên cuồng chém g·iết lẫn nhau.
Lục Liễu cùng Hồng Miên đứng hầu ở bên người hắn, hiếu kỳ nhìn xuống bàn cờ.
Khương Ly chắp tay đáp, sau đó đi theo tiểu đồng, vòng ra sau nhà gỗ, đi qua một mảng rừng trúc liền đến trước một chỗ trúc đình. Trúc đình nằm ở sát hồ nước nhỏ, hai bên là rừng trúc xanh ngát, khung cảnh thoáng đãng.
Lúc trước còn ở Đúc Kiếm Sơn Trang, hắn từng tìm hiểu qua quy tắc đánh cờ vây ở Vũ Giới, cùng Đông Hoang tương đối giống nhau, đều là cờ đen đi trước.
Cho nên hắn chọn cờ đen, hiển nhiên là thể hiện sự tôn trọng Thẩm Vận, cho rằng tài đánh cờ của bản thân không bằng đối phương.
"Thẩm trưởng lão hẳn là một vị cao thủ..." Nghĩ tới đây, ánh mắt của Khương Ly cũng để lộ ra mấy phần chăm chú, dường như nhận bầu không khí ảnh hưởng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Mấy quả đào này hình dáng no đủ, vỏ trơn bóng, toả ra mùi hương thơm ngát, hiển nhiên không phải phàm vật.
Khương Ly gật gù, hài đồng tuổi tác chừng bảy tám tuổi, tinh thần khí no đủ, tu vi càng đạt tới cửu phẩm trung kỳ, hiển nhiên sở hữu tư chất thượng giai, chẳng trách được Thẩm Vận thu làm đệ tử.
Hài đồng nhẹ gật đầu.
Chợt ôm quyền nói với Khương Ly: "Nếu Thẩm trưởng lão đã ở nhà, vậy Ngọc mỗ không quấy rầy thêm"
Loại khí thế đó, Khương Ly từng cảm nhận được từ trên người của Trần phu tử, chỉ là khí thế của Trần phu tử, không cường đại giống như lão giả trước mặt.
"Nhiều năm trước có một gã tiều phu tên Vương Chất hay lên núi kiếm củi. Một hôm, khi gã đang làm công việc thường ngày của mình thì bắt gặp hai lão nhân đang ngồi chơi cờ bên dưới một gốc cây thông. Cảm thấy thật thú vị, gã bèn cất cây rìu và đến đứng xem. Bên cạnh hai lão nhân có vài hạt đào ăn dỡ còn vương vãi, Vương Chất bèn nhặt lên gặm rồi thưởng cờ. Xem mãi đến lúc cờ tàn, hai lão nhân ngước lên nhìn và hỏi gã “Ngươi làm gì mà để cho rìu bị mối ăn hết thế kia?”. Vương Chất liền nhìn xuống, thì rìu đã nát tự bao giờ, nhưng đến khi nhìn lên lại cũng chẳng thấy hai lão nhân kia đâu. Đến khi về làng thì cảnh vật đã thay đổi rất nhiều, hỏi các bô lão mới biết ngày xưa có một người tiều phu lên núi đốn củi nhưng mãi chẳng thấy trở về thì Vương Chất mới biết rằng mình đã xem đánh cờ rất lâu."
"Vẻn vẹn nửa năm không gặp, Khương tiểu hữu đã trở thành thiên kiêu chi tử nổi danh thiên hạ, để cho lão phu lau mắt mà nhìn" Thẩm Vận cảm khái bảo.
Cộc!
Khương Ly cầm cờ đen, Thẩm Vận cầm cờ trắng.
Thẩm Vận thở dài: "Người già rồi, nói cái gì phong thái. Vân nhi, nhanh nấu cho vi sư một bầu trà tốt nhất mang tới đây, lại ra sau vườn hái mấy quả linh đào mang tới chiêu đãi khách quý"
"Đây thật là đánh cờ sao?"
"Chuyện này...được rồi" Ngọc Quân Bảo do dự chốc lát liền gật đầu, sau đó tự mình dẫn bọn Khương Ly tiến về hậu sơn.
Ánh mắt của Khương Ly đảo qua bàn cờ, mơ hồ cảm thấy thứ này ẩn chứa một loại ý cảnh cực kỳ nhạt, để hắn lưu tâm.
Chương 177: Lạn Kha Kỳ Bàn, Bại Cũng Không Buồn
Lục Liễu và Hồng Miên đứng hai bên, hiếu kỳ nhìn xuống bàn cờ, tiếp đó sắc mặt bỗng nhiên đỏ bừng, hơi thở khó khăn, trên trán đổ mồ hôi như tắm, vội vàng dời mắt đi, không dám nhìn thêm.
Thẩm Vận mỉm cười, cũng hạ xuống một quân cờ.
Khương Ly trở tay, cầm lấy linh đào, cắn xuống một ngụm, hương thơm xông ngào ngạt xông lên mũi.
Mà các nàng vừa rồi bất tri bất giác trở thành một quân sĩ ở trong bàn cờ, bị người điều khiển, mãi mới thoát ra được.
Trên bàn cờ lạc tử, âm thanh cộc cộc thanh thuý liên tiếp vang lên.
"Cây nhà lá vườn mà thôi, chưa hẳn đã nhập vào pháp nhãn của Khương tiểu hữu" Thẩm Vận nói.
Thời gian trôi qua, quân cờ trên bàn càng nhiều, trắng đen lẫn lộn, lại qua gần bốn mươi lượt, quân trắng đã đem quân đen vây kín, trốn không thể trốn, tránh không thể tránh.
Ngọc Quân Bảo ánh mắt lấp loé, thầm nghĩ không hổ là tông sư cường giả, thủ đoạn thần dị kinh người.
"Nếu Khương tiểu hữu ưa thích, lão phu liền tặng nó cho ngươi. Có điều trước đó, tiểu hữu còn cần phải đánh với ta một ván" Thẩm Vận nói.
Dưới chân núi, phía sau chủ phong là một mảnh rừng trúc rộng lớn, chính giữa rừng trúc có một căn nhà gỗ hai tầng, bốn phía trồng từng hàng hoa cỏ.
"Thú vị!" Khương Ly nhếch miệng, ánh mắt lấp loé vài lần.
"Thẩm trưởng lão ẩn cư ở sau núi, chỉ là không biết hiện tại hắn có ở Vũ Dương Sơn hay không, để Ngọc mỗ sai người đến hậu sơn tìm hiểu trước, nếu gặp Thẩm trưởng lão liền mời hắn tới đây" Ngọc Quân Bảo nói.
Giữa đình đặt một cái bàn đá, điểm một lò trầm hương, trưng bày một cái bàn cờ cổ.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.