Nghịch Trần
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 170: Vũ Dương Thành Triệu Gia
Hai trăm năm nay, Triệu gia chưởng khống Vũ Dương Thành, đã bao giờ bị người khác đến cửa uy h·iếp nhục nhã như thế, từng người bọn họ sớm đã ngậm một cục tức.
"Ầy, Nguyên Hưu trưởng lão hãy đợi đã, bọn họ dám phô trương thanh thế như vậy, tất nhiên là đã có chuẩn bị từ trước, chúng ta cần phải suy nghĩ kế sách vẹn toàn"
Thân thể gã lập tức bạo phát ra cuồn cuộn nội khí, tiếp theo gầm nhẹ một tiếng, cầm chặt trường đao hướng về phía trước lao tới.
Ừm! Triệu Nguyên Hưu nội tâm co rụt, gã mặc dù tính cách lỗ mãng, nhưng cũng không phải người ngu, người tuổi trẻ kia đâm ra một kiếm, tốc độ thật nhanh, ngay cả gã cũng nhìn không rõ, hiển nhiên là một vị cao thủ.
"Dõng dạc!" Lão giả kia vừa nói xong, thì một người đàn ông trung niên để râu quai nón, ngồi ở hàng ghế bên phải phình râu trợn má quát lớn: (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Triệu Hằng lắc lắc đầu nói: "Chờ một chút, ta đã sai người đi mời phụ thân, chờ phụ thân tự mình tới xử lý"
"Bẩm gia chủ, bọn họ nói, lần trước Triệu Vô Cực đại nhân dẫn theo môn nhân Vũ Dương Tông tiến đánh Bố Hải Thành, cuối cùng toàn quân bị diệt, trong những người t·ử t·rận có cao thủ của Tần gia, Diệp gia và Hàn gia. Tộc nhân của bọn họ vô duyên vô cớ đi chịu c·hết, thì Triệu gia chúng ta phải bồi thường"
Hai người xẹt qua người nhau, máu tươi đỏ thẫm phun ra ngoài, nhuộm đỏ mặt đất, cuối cùng cách nhau chừng một trượng.
Có điều, nếu tinh tế quan sát thì sẽ phát hiện, ba vị gia chủ ngày thường quyền cao chức trọng này, đều đứng thụt lùi về sau nửa bước, thái độ cực kỳ cung kính. Hiển nhiên, người chủ sự hôm nay cũng không phải bọn họ, mà là ba người tuổi trẻ mặc áo bào tím kia.
"Mẹ nó, Vũ Dương Tông vừa mới thất thế, bọn cẩu vật này đã nhảy ra tìm c·hết, có ai không, đi theo lão tử ra ngoài chém c·hết bọn chúng"
Chỉ là Triệu Hằng vẫn ngồi ở trên chủ vị, bàn tay gõ gõ thành ghế, sắc mặt biến ảo liên tục.
Một thanh kiếm bắn ra bị hắn nắm trong lòng bàn tay, cả người hoá thành ảo ảnh đâm về phía Triệu Nguyên Hưu.
Rắc! (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Bẩm gia chủ. Tần gia, Diệp gia, Hàn gia nói rằng, bọn họ tới đây là đòi chúng ta cho một cái thuyết pháp"
"Muốn c·hết chính là ngươi!"
Sắc mặt Triệu Hằng cũng cực kỳ khó coi, hừ nhẹ: "Một đám lão cốt đầu, cãi nhau ầm ĩ còn ra thể thống gì?"
Triệu Nguyên Hưu hùng hổ bước ra ngoài cửa, đưa mắt lườm đám Tần Hoài Sương một lượt, quát lớn:
Bành bành bành
Liền tính mấy tháng trước, Vũ Dương Tông gãy kích trầm sa ở Bố Hải Thành, Vũ Dương Tông Triệu thị tử thương gần hết, Triệu gia lại vẫn vững như lão cẩu.
Trường đao cùng lưỡi kiếm v·a c·hạm một thoáng, vang lên tiếng kêu chói tai.
Bởi vì Triệu gia thời đại này, có ba vị lục phẩm đại vũ sư toạ trấn, trong đó tiền nhiệm tộc trưởng Triệu Đức Xương càng là một vị lục phẩm hậu kỳ danh túc.
Triệu Nguyên Hưu trừng mắt, trước người gã xuất hiện một đạo v·ết t·hương sâu tới xương bắt đầu từ vai lan tràn đến bụng, dòng máu đỏ ngòm ào ào chảy xuống.
Gã vừa rời đi, vài tên trưởng lão chấp sự phái chủ chiến, cùng một đám đệ tử, hộ vệ của Triệu gia dồn dập chạy theo sau lưng.
Bên trong đại sảnh ở nội điện, cao tầng của Triệu gia tụ tập lại với nhau, từng người sắc mặt xấu xí, vừa phẫn nộ vừa cả kinh.
"Chút chuyện nhỏ này còn phải đi mời lão nhân gia, nhị ca ngươi làm gia chủ lâu ngày, tính cách mềm yếu, làm việc trở nên sợ đầu sợ đuôi thiếu quyết đoán rồi"
Qua gần hai trăm năm tích s·ú·c, mặc dù phần lớn đệ tử tinh anh đều gia nhập Vũ Dương Tông, nhưng Triệu gia dòng chính vẫn như cũ có mấy vị cao thủ toạ trấn, đủ sức đè ép các gia tộc khác trong thành một đầu.
Bên ngoài đại môn của Triệu gia, đứng đấy mấy trăm võ giả trang bị đầy đủ, dẫn đầu là sáu người, ba già ba trẻ.
Triệu Nguyên Hưu hừ nhẹ, có chút rèn sắt không thành thép.
Thân thể đồ sộ của Trần Nguyên Hưu ầm ầm ngã trên mặt đất, nhấc lên một lớp tro bụi.
Mấy chục người long hành hổ bộ đi ra khỏi nội viện, ngoại viện, rồi ra tới cổng lớn.
Nghe được Triệu Nguyên Hưu nói như vậy, một đám chấp sự, trưởng lão của Triệu gia cũng dồn dập vỗ bàn gọi tốt.
Nồng đậm huyết tinh, tràn ngập bốn phía.
Dù cho ba nhà Tần, Diệp, Hàn liên hợp với nhau, cũng chưa chắc đã làm gì được bọn họ.
Dẫn đến, Vũ Dương Tông Triệu thị phát triển lớn mạnh, Triệu gia cũng như nước lên thuyền, nghiễm nhiên chiếm lĩnh chức vị thành chủ của Vũ Dương Thành nhiều năm.
Chỉ là sáng sớm hôm nay, toàn bộ Triệu gia giương cung bạt kiếm, bầu không khí nghiêm nghị túc sát, bên ngoài đại môn càng bị đệ tử của ba đại gia tộc vây chặt như nêm cối.
Triệu Nguyên Hưu liếc xéo người nọ một mắt, mắng to: "Thằng ranh con chui ở đâu ra, dám chen lời của lão tử, muốn c·hết ư?"
Người kia cười khổ nói: "Tiểu nhân cũng nói như vậy, nhưng bọn họ bảo, Vũ Dương Tông Triệu thị c·hết thì c·hết, chạy thì chạy rồi, bọn họ tìm không thấy, chúng ta cũng là người họ Triệu, liền phải trả nợ thay. Còn nói, chỉ cần chúng ta đầu hàng, giao ra Vũ Dương Thành, bọn họ sẽ không tiếp tục truy cứu, nếu không, tam đại gia tộc sẽ trực tiếp san bằng Triệu phủ" (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Kế sách vẹn toàn cái c·h·ó gì, một đám gà đất c·h·ó sảnh mà thôi, lão tử một người liền có thể g·iết sạch bọn họ"
"Im lặng"
"Ba cái gia tộc nho nhỏ, lại dám lớn lối như vậy, thật coi chúng ta là quả hồng mềm ư?"
Triệu Hằng nghe thế, thì giận dữ đến bóp nát thành ghế, cười lạnh: "Mấy cái lão cẩu vật kia cũng thật biết tính toán. Những người nọ đều đệ tử, trưởng lão của Vũ Dương Tông, Trong lúc thi hành nhiệm vụ gặp phải bất trắc c·hết rồi, liên quan c·h·ó gì tới Triệu gia ta. Muốn đòi nợ thì đi đòi Triệu Vô Cực, đòi Vũ Dương Tông Triệu thị, đòi chúng ta làm gì?"
Triệu Nguyên Hưu nâng chân đá mạnh một cái, cánh cửa của đại môn bị mở toang.
"Mau nói xem, ba nhà kia kéo người tới Triệu gia chúng ta là định làm gì?"
"Làm sao vậy nhị ca, chẳng lẽ ngươi sợ đám cẩu vật kia không thành?" Triệu Nguyên Hưu trố mắt hỏi.
Ba người Tần Hoài Sương mặc dù là gia chủ, nhưng tu vi đều là thất phẩm vũ sư. Triệu Nguyên Hưu là lục phẩm đại vũ sư, tự nhiên không cần cho bọn họ mặt mũi.
Người tuổi trẻ kia ánh mắt loé lên sát khí, khẽ hừ lạnh, tiếp đó phất tay áo, hai ngón tay khép lại đập vào vỏ kiếm.
Bị Triệu Hằng nói như thế, đám trưởng lão có chút xấu hổ, nào dám nói thêm. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Nhị ca, khỏi cần nhiều lời với bọn họ làm gì, trực tiếp khai chiến đi, g·iết sạch cả ba nhà là xong"
Vụt!
Đinh đinh!
Chương 170: Vũ Dương Thành Triệu Gia (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Phù!
Người đàn ông để râu quai nón tên là Triệu Nguyên Hưu, là một trong ba vị đại vũ sư của Triệu gia, làm người nóng nảy, hiếu chiến.
Triệu Hằng cúi đầu nhìn xuống lão giả mặc áo gai đang đứng chắp tay ở giữa sảnh đường, trầm giọng hỏi:
Nhất thời, mười mấy tên trưởng lão, chấp sự của Triệu gia cãi nhau ầm ĩ.
Triệu Nguyên Hưu thấy thế, cũng chẳng để ý, đứng bật dậy, xách trường đao đi ra ngoài.
Gia chủ Triệu gia Triệu Hằng ngồi ở trên chủ vị, không nhịn được mà vỗ thành ghế thật mạnh, gầm lớn, nhất thời toàn bộ đại sảnh trở nên im ắng.
Vũ Dương Thành Triệu gia và Vũ Vương Tông Triệu thị vốn xuất phát từ cùng một mạch. Cụ thể thì tổ tông của Triệu gia bây giờ, chính là em trai ruột của Vũ Dương lão tổ.
"Thuyết pháp gì?" Triệu Hằng nhíu mày.
Toàn bộ Triệu phủ trong nháy mắt yên tĩnh như c·hết, có thể nghe thấy tiếng kim rơi.
"Ba đại thế gia bị choáng váng rồi hay sao, lại dám vây công Triệu gia chúng ta?"
"Tần Hoài Sương, Diệp Cảnh, Hàn Cửu Lệ, ba người các ngươi ăn gan hùm mật gấu hay sao, lại dám tới gây sự với Triệu gia chúng ta?"
Thái độ của gã vô cùng kiêu ngạo, lập tức khiến cho ba người tuổi trẻ đều nhíu mày, một người lạnh lùng hỏi:
"Ngươi là ai?"
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.