Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 144: Thiên Nhân Pháp Mục, Kiếm Thứ Bảy

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 144: Thiên Nhân Pháp Mục, Kiếm Thứ Bảy


Nếu võ giả thực lực đủ mạnh, thủ đoạn bảo mệnh đủ nhiều, còn có khả năng bảo vệ được tính mạng.

Trừu Hồn Cổ Thuật, giúp hắn rút ra đại địa chi hồn, thiên không chi hồn cùng sinh linh chi hồn, ngắn ngủi gia tăng tu vi, hơn nữa còn không có tác dụng phụ.

Kiếm mang chưa tới, khí cơ đã khoá chặt lấy người hắn, giống như một con rắn độc nhắm lấy con mồi.

Nhưng nếu ai nhìn sâu vào mắt lão nhân sẽ thấy rõ đó chỉ là hoài niệm.

Nếu không, thì chỉ có một con đường c·h·ế·t.

Kiếm pháp như đám mây nhẹ nổi trôi nhưng lại như dòng nước trên sông nhưng sáu kiếm đâm ra xong mọi sự biến hóa dường đã cùng kiệt, cũng như dòng sông nước đã chảy tới chỗ kiệt cùng.

Nếu Thiên Địa Sơ Khai, là truy cầu tốc độ nhanh cực hạn, thì Tuyệt Mệnh Chi Kiếm đã vượt ra khỏi cái cực hạn đó.

Khương Ly thở dài: "Ta thắng là bởi vì dùng thủ đoạn gian lận để phá chiêu mà thôi, nếu ở bên ngoài, vừa rồi Khương mỗ đã c·h·ế·t"

Khương Ly mỉm cười không đáp, tiếp đó Liên Thành Chiến chỉ thấy ánh mắt mờ mịt, đợi lúc hắn mở mắt ra, cảnh sắc xung quanh đã hoàn toàn biến đổi.

Con người lão nhân cũng y như vậy. Trong chớp mắt người lão nhân cũng như tỏa sáng. Thứ ánh sáng làm cho con người lão nhân hóa thành đầy sức sống tưởng như ông trẻ lại vài chục tuổi.

Vạn Vật Câu Thông, giúp hắn câu thông với vạn vật trong thiên địa, bất kể là động vật, thực vật, hòn đá, dòng nước, thậm chí trận pháp, binh khí...hắn đều có thể giao lưu, từ trong lời của chúng tìm hiểu ra tin tức hữu ích.

Khương Ly tâm thần rung động, không nghĩ tới vào thời khắc này, hắn lại có thể vận dụng Thiên Nhân Pháp Mục.

Lão nhân khẽ vuốt mũi kiếm. Ánh lửa nhảy nhót trên thân kiếm. Trên mặt lão nhân lộ vẻ gì rất kỳ quái. Không ai nhận ra đó là vẻ vui mừng, buồn rầu hay cảm khái.

Ảo cảnh biến mất, Liên Thành Chiến hít sâu một hơi, sắc mặt trăm mối cảm xúc nhìn về phía Khương Ly. Trên sắc mặt của hắn, có chấn động, có hưng phấn, có sợ hãi cả kinh, cũng có buồn bã vô cớ.

Tuy thật chậm nhưng vẫn đang biến thế. Bỗng nhiên một kiếm vẩy ra không có ranh giới, không thành chương hồi nhưng nhát kiếm cứ như Ngô Đạo Tử vẽ rồng điểm thêm mắt, tuy là không có gì nhưng lại là đầu mối của mọi sự chuyển biến.

"Chẳng lẽ, Khương huynh nói là kiếm thứ bảy?"

Nhưng lão nhân vẫn đứng vững như đóng chắc xuống mũi thuyền, mắt đăm đăm nhìn mũi cây kiếm trong tay rồi nhè nhẹ phơi phới đưa một kiếm đâm ra phía trước.

Ngược lại, kẻ địch đối mặt với một kiếm kia, trừ khi thủ đoạn thông thiên, phòng ngự kiên cố, có thể rút sạch bản nguyên cùng tuổi thọ của Liên Thành Chiến, nếu không một khi trúng kiếm thì chắc chắn phải c·h·ế·t.

Cây côn gỗ dần dà gọt mãi đổi hình dạng, quả nhiên có hình lưỡi kiếm.

Một kiếm này, nhìn như rất chậm, nhưng lại nhanh tới cực điểm, chân chính một kiếm đoạt mệnh.

Liên Thành Chiến ngẩn người, thầm nghĩ ba chiêu đầu của Liên gia kiếm pháp chỉ là kiếm pháp thông thường, lấy tài trí của Khương Ly, sao lại không thể phá giải được. Tiếp theo, hắn tựa hồ nghĩ tới điều gì, kinh nghi hỏi:

Có điều lúc vận dụng pháp mục, hắn không những nhìn rõ Tuyệt Mệnh Kiếm, mà còn nhìn thấy nhiều thứ khác.

Một khi tuổi thọ tiêu hao hết, thì Liên Thành Chiến cũng vong mạng.

Khương Ly không dám chậm trễ, thần niệm khẽ động, trước mi tâm của Liên Thành Chiến đột ngột xuất hiện một thanh niệm kiếm vô hình, niệm kiếm lấy tốc độ nhanh đến khó lòng tưởng tượng đâm vào não hải của đối phương.

Khương Ly nghĩ mà sợ, nếu hắn cùng đối phương giao chiến, chính diện đón đỡ Tuyệt Mệnh Kiếm, thì ngay cả hắn cũng chưa chắc đã có thể đón đỡ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Tuyệt Mệnh Chi Kiếm, kiếm ra khỏi vỏ, tức là tuyệt mệnh, quả nhiên danh bất hư truyền.

Người ở tuyệt cảnh, lui không thể lui, chỉ có thể bác mệnh nhất chiến, sau một chiêu, ngươi không c·h·ế·t thì ta vong.

Chiêu kiếm này, cùng Toái Ngọc Đao Pháp của Hoàng Vạn Quân có vài điểm giống nhau.

..........

Đối diện với kiếm mang ấy, trốn không trốn được, tránh cũng không tránh nổi, chỉ có thể chính diện nghạnh kháng.

Cây kiếm gỗ trong tay lão nhân bỗng như thành cây búa trong tay Lỗ Ban, như cây bút trong tay Vương Hy Chi không chỉ có cuộc sống mà còn có cả khí thiêng.

Nhưng mỗi lần xuất kiếm, sẽ tiêu hao bản nguyên của hắn, địch nhân càng mạnh, uy lực của Tuyệt Mệnh Kiếm cũng càng lớn, thì bản nguyên tiêu hao sẽ càng nhiều.

Mà Liên Thành Chiến thì lấy thọ mệnh, lấy võ đạo căn cơ bản nguyên ra làm đại giá, thi triển một chiêu kiếm tuyệt mạng kết liễu kẻ địch.

Vài hơi thở sau, thân hình Liên Thành Chiến xuất hiện ở chỗ cũ, ánh mắt tương đối phức tạp nhìn Khương Ly: "Trận tỷ thí này, Liên mỗ thua" (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Chỉ thấy....

Mặc dù như thế, chỉ một cái tính tắc ấy, cũng đủ để cho hắn nhìn thấu Tuyệt Mệnh Chi Kiếm.

Kiếm mang đi qua chỗ nào, thời gian không gian ở đó giống như đóng băng, sự sống dường như biến mất, lá thu cháy rụi, hoa cỏ khô héo.

Nháy mắt thân hình cả Liên Thành Chiến nổ tung, kiếm mang màu đen không có lực lượng chống đỡ, cũng biến mất tại chỗ.

Đợi bản nguyên tiêu hao hết, thì sẽ tiêu hao tuổi thọ, cùng phía trên giống nhau, địch nhân càng mạnh, uy lực của Tuyệt Mệnh Kiếm càng lớn, mà tuổi thọ tiêu hao cũng càng nhiều.

Khương Ly âm thầm kinh hỉ, bây giờ hắn đã có khả năng sử dụng Thiên Nhân Pháp Mục, vậy chẳng phải nói, ngày sau hắn còn có thể từ từ khôi phục những thủ đoạn khác.

Lão nhân nguệch ngoạc đưa vài đường tùy tiện, thoáng chốc đâm ra sáu đường kiếm.

Chỉ là vẻn vẹn một tích tắc sau, Khương Ly vội vàng thu hồi pháp mục, bởi vì ngay khoảng khắc vừa rồi, tinh khí thần của hắn đã bị rút cạn gần phân nửa, tinh thần lực giảm mạnh, suýt chút nữa không thể duy trì huyễn cảnh. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

"Một con người vì sao chỉ nhờ có cây kiếm trong tay mà thay đổi hoàn toàn như vậy?"

Lão nhân ở trong ảo cảnh kia, chẳng phải là hắn hay sao?

"Ừm!"

Hoàng Vạn Quân lựa chọn đồng quy vu tận, thà làm ngọc vỡ, không làm ngói lành, g·i·ế·t địch một ngàn tự tổn tám trăm.

Một chiêu này, không thể trốn, không thể tránh, chỉ có thể đón đỡ, nhưng đón đỡ thì cũng chỉ có một con đường c·h·ế·t.

Trong tay lão nhân cầm một đoạn côn, một cây đao. Côn gỗ dài bốn thước, đao dài bảy tấc.

Kiếm gọt bằng gỗ đào, xám xịt mà xù xì. Nhưng khi nhát kiếm đâm ra cây kiếm như biến đổi, biến hóa mới xảy đến, đến một cách tự nhiên như nước chảy trôi.

Liên Thành Chiến vừa c·h·ế·t, kiếm chiêu cũng tự phá.

Khương Ly gật gù: "Đúng là kiếm thứ bảy, sáu thức đầu tiên không đáng sợ, đáng sợ là kiếm thứ bảy"

Cây côn gỗ dài bốn thước gọt thành danh kiếm ba thước bảy tấc, có lưỡi kiếm, có mũi kiếm hẳn hoi.

Thiên Nhân Pháp Mục!

Liên Thành Chiến chợt nở nụ cười. Cả đời hắn chất nhấp với kiếm, muốn đem Liên gia kiếm pháp trở thành kiếm quyết tối cường nhất thế gian. Mấy năm nay, hắn vẫn luôn nghiên cứu ra chiêu kiếm thứ bảy, lại chưa từng tìm thấy manh mối, hôm nay từ trong ảo cảnh, đã có cảm ngộ, đời này dùng tu vi ngũ phẩm trung kỳ, sáng tạo ra một môn Thiên giai tuyệt kỹ, đã không uổng.

Nước sông chảy trôi, lá thuyền nhỏ dập dờn trên mặt nước.

Lão nhân đã đứng lên hẳn và chỉ trong thoáng giây đó toàn bộ thân mình đã biến đổi hoàn toàn. Sự biến hóa này cũng chẳng khác gì một cây kiếm sắc bị che đậy bởi cái vỏ kiếm bằng da cũ nát bên ngoài, đột nhiên được tuốt ra khỏi vỏ lóe lên ánh kiếm lấp lánh.

Thiên Nhân Pháp Mục, Vạn Vật Câu Thông cùng Trừu Hồn Cổ Thuật là ba loại năng lực mà Khương Ly có được sau khi mở ra Thiên Nhân đệ nhất môn.

Ta cuối đời sẽ ngộ ra kiếm thứ bảy sao?

Đây là chiêu kiếm cực kỳ khủng bố, hoàn toàn không có giới hạn, giới hạn duy nhất là bản thân người cầm kiếm.

Thế kiếm của lão nhân rất chậm, thật chậm.

Đầu thuyền vẫn một hỏa lò lửa cháy, một nồi trà, một lão nhân lặng lẽ.

Sau đó lão nhân mới đưa ra kiếm thứ bảy của mình...

Lão nhân đang dùng cây đao chậm rãi gọt cây côn.

Lão nhân cầm chắc chuôi kiếm và từ tốn đứng dậy.

"Lấy thực lực của ta hiện tại, tối đa có thể mở ra Thiên Nhân Pháp Mục khoảng chừng ba hơi thở!" Khương Ly tính toán. Nghĩ đến, ngay cả pháp mục còn không thể mở ra trong thời gian dài, thì đừng nói tiến vào trạng thái Thiên Nhân Hợp Nhất.

Tròng mắt của Khương Ly giống như có tinh quang xoay chuyển, vẻn vẹn một ánh mắt, đã nhìn ra bản chất của kiếm chiêu.

Hoài niệm, nhớ nhung lại một đoạn dĩ vãng tràn trề hưng phấn, vui vẻ, cũng đầy dẫy tháng năm buồn thương, đau khổ.

Mũi đao cực sắc, đao lão nhân cực ổn định. Dù ai trông thấy cũng không thể bảo đó là một lão nhân suy bại già nua vì không thể có đôi tay vững vàng đến thế!

"Phải chăng lão nhân xưa kia đã là một con người từng tỏa sáng?" (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Liên Thành Chiến bật cười: "Ta cũng cảm thấy Liên gia kiếm pháp còn có thức thứ bảy, chỉ là ta còn chưa kịp sáng tạo ra, sao Khương huynh lại biết nó đáng sợ?"

Thực chất, dù chẳng cần Thiên Nhân Pháp Mục, lấy kinh nghiệm võ đạo của hắn cũng có thể dễ dàng nhìn ra bản chất của chiêu kiếm pháp này.

Dòng sông trôi xuôi dưới vầng trăng. Trên sông một lá thuyền nho nhỏ.

Khương Ly lắc đầu: "Khương mỗ chỉ mới phá giải được ba chiêu mà thôi, sao có thể nói phá giải được hết Liên gia kiếm pháp cơ chứ"

Lão nhân định gọt côn thành cái gì đây? Định gọt thành cây kiếm chăng?

Còn cuối cùng Thiên Nhân Pháp Mục, giúp hắn nhìn thấu bản chất của sự vật, nhìn xuyên ảo cảnh, huyễn thuật.... (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Liên Thành Chiến lắc đầu: "Tuyệt Mệnh Kiếm của Liên mỗ, chỉ có hai cách chiến thắng, một là thực lực đủ cường đại có thể khiến cho kiếm chiêu rút hết tuổi thọ của ta. Hai là trước thời gian kiếm mang đánh đến, đem Liên mỗ chém g·i·ế·t. Khương huynh đã phá giải được hết Liên gia kiếm pháp chính là thắng, nói cái gì gian lận hay không gian lận?"

Cho nên cách phá giải, đó chính là lấy tốc độ nhanh nhất, trước khi kiếm mang trảm đến, kết liễu Liên Thành Chiến.

Tuyệt Mệnh Kiếm, sở dĩ có sức mạnh ghê gớm là bởi vì Liên Thành Chiến đã dồn toàn bộ tinh khí thần của mình vào trong kiếm mang, một kiếm chém ra chính là đang tiêu hao bản nguyên cùng thọ mệnh của hắn.

Liên Thành Chiến tư chất cao tuyệt, nhưng hành sự ngông nghênh, cả đời chém g·i·ế·t liên miên, bởi vì sử dụng Tuyệt Mệnh Kiếm, đã sớm đem bản nguyên căn cơ tiêu hao sạch sẽ, từ nay khó lòng tiến thêm một bước. Hơn nữa, bởi vì tuổi trẻ tranh đấu không ngừng, lưu lại vô số bệnh kín, thân thể giống như một cái nhà tranh, khắp nơi đều là chỗ thủng, thọ mệnh đã chẳng còn mấy năm.

Mũi kiếm chúc trở xuống, thân hình lão nhân gù gập bỗng đột ngột vươn thẳng lên.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 144: Thiên Nhân Pháp Mục, Kiếm Thứ Bảy