Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 111: Vũ Giới Có Mưa

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 111: Vũ Giới Có Mưa


Chương 111: Vũ Giới Có Mưa

Thiên Diện Lang Quân âm thầm tính toán, chợt có một giọng nói trầm thấp vang vọng bên tai:

Tào Vũ Sinh ngã xuống, sống c·hết không rõ, những tưởng Tào Bang sẽ quân tâm tan rã, nhanh chóng thất bại.

Trần phu tử mỉm cười, ngón tay trỏ gảy nhẹ vài cái, lập tức có ba thanh phi kiếm từ trong hộp bay ra, hoá thành ba đạo ánh sáng, hướng về phía Đặng Kinh mà bắn tới.

"Không cần để ý tới nàng!" Thiên Diện Lang Quân quay đầu cúi xuống, liền thấy thái thú Đặng Kinh cũng đang nhìn sang bên này, lập tức gật gù chắp tay, tung người quay trở về chiến trường.

Trời mưa càng nặng hạt, bên trên tường thành đại chiến càng ngày càng kịch liệt, máu tươi, sát khí hoà vào nước bốc lên, che phủ một vùng trời.

Phía xa xa bên ngoài Bố Hải Thành, bất kể là đám cao thủ đang quan chiến, hay thám tử của các thế lực, đều đi từ bất ngờ này đến bất ngờ khác.

"Tiên sinh thật cho rằng, không có bản quan ra tay, thì Tào Bang có thể dành chiến thắng rồi?" Đặng Kinh chế nhạo. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Lát sau, ông chợt rút ra trường kiếm, cười nói: "Lão phu cùng bang chủ Tào Vũ Sinh có giao tình, mấy năm qua cũng từng nhận qua ơn huệ của Tào Bang. Hiện tại Tào Bang g·ặp n·ạn, Triệu Huyền ta sao có thể vô tâm mà đứng nhìn"

Phu xe là một lão bộc gãy răng, tóc tai bù xù, sau lưng cõng hộp kiếm.

Trận pháp bị phá, bang chủ trọng thương sống c·hết không rõ, mặc dù bang chúng Tào Bang liều mạng huyết chiến, lại khó lòng thay đổi được thế cục.

Trần phu tử nhếch miệng cười nhẹ, nhận lấy hộp kiếm từ trong tay của lão Hoàng, chầm chậm mở ra. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Xe ngựa chầm chậm áp sát, rồi dừng ở trước mặt Đặng Kinh, cách chừng vài trượng.

Có người dẫn đầu, lục tục có thêm gần mười võ giả bước ra. Những người này, tu vi thấp nhất là thất phẩm vũ sư, bọn họ hoặc ít hoặc nhiều đều từng chịu ân tình của Tào Bang.

Vũ Giới có mưa, mưa phùn ung dung, trận mưa bất chợt sau buổi nắng nóng, khiến cho bùn đất hoà cùng máu tươi bốc lên mùi hôi tanh.

Ngẫm tới, toàn bộ Thanh Hà Quận, có thể khiến hắn kiêng kỵ như thế, chỉ có một người duy nhất, chính là Văn Viện viện trưởng Trần Bình An.

.........

Phía dưới tường thành, thái thú Đặng Kinh ngồi ở trên lưng bảo mã, hai mắt khép hờ.

"Mời!"

Bên phía Tào Bang, ban đầu có hơn bảy ngàn bang chúng, mười bốn vị lục phẩm đại vũ sư, cho đến hiện tại chỉ còn khoảng năm ngàn người, lục phẩm đại vũ sư cũng c·hết mất bốn người, trọng thương hai người.

Đặng Kinh nghe thế, thì ngửa đầu cười ha hả: "Tốt, bản quan đối với Trần tiên sinh đã sớm ngưỡng mộ từ lâu, hôm nay ta cũng muốn thử xem thực lực của cao đồ dưới trướng Trương phu tử mạnh đến cỡ nào!"

Nhiều năm trước lúc hắn rời Thượng Kinh đi tới Thanh Hà Quận, tự tay Trương phu tử ban tặng cho hắn. Mười năm nay, Trần phu tử chưa từng dùng qua, hôm nay mới có cơ hội sử dụng.

Đặng Kinh không đáp lời, mà lớn tiếng hỏi: "Trần tiên sinh là muốn trợ giúp Tào Bang?"

Về sau, bang chủ Tào Bang Tào Vũ Sinh lấy sức một người đơn đấu ngũ đại cao thủ, thực lực mạnh mẽ để người ta hít thở không thông. Đáng tiếc, vẫn không địch lại một chiêu của Tông Sư cường giả.

Bây giờ, Trần phu tử của Văn Viện đột ngột xuất hiện, còn cùng thái thú Đặng Kinh tiến hành đại chiến.

Thiên Diện Lang Quân hít sâu một hơi, Tạ Y Nhân được Thiên Nhai Các xếp thứ mười trên Tiềm Long Bảng, thực lực tự nhiên không cần bàn cãi, nghe đồn, mười vị trí đầu của Tiềm Long Bảng đều nắm giữ tông sư chiến lực.

Người sau chỉ cười nhẹ, không phủ nhận, cũng không đồng tình.

Nói xong, ông ta chợt tung người hoá thành một đạo ảo ảnh xông về phía Bố Hải Thành.

Trần phu tử lắc đầu, lạnh nhạt nói: "Trần mỗ chịu người khác nhờ vả, chỉ cần cầm chân ngài nửa ngày là đủ, còn Tào Bang thắng hay bại, thì liên quan gì đến ta" (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Chỉ thấy phía xa xa có một chiếc xe ngựa mui xanh, đội mưa phùn, chậm rãi dọc theo quan đạo mà đi tới gần Bắc môn.

Từ lúc đại chiến chuẩn b·ị b·ắt đầu, hắn vẫn luôn cảm nhận được có một ánh mắt sắc bén vẫn luôn khoá chặt lấy chính mình. Mặc dù trong ánh mắt kia không mang theo bất kỳ tia địch ý nào, lại khiến cho Đặng Kinh phải khắp nơi đề phòng, không dám toàn lực xuất thủ.

Triệu Huyền vừa rời đi, bên trong đám người, một người đàn ông thân hình cao lớn, vác theo cự chuỳ chạy theo, người này thình lình là một vị lục phẩm sơ kỳ đại vũ sư.

.......

Đặc biệt, Triệu Vô Cực, Thiên Diện Lang Quân mấy vị ngũ phẩm cao thủ gia nhập chiến đấu, cục diện càng thêm gay go.

Mưa phùn bao phủ khắp Bố Hải Thành, dưới cơn mưa bốn phe nhân mã vẫn điên cuồng chém g·iết. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Màn xe vén lên, một người đàn ông trung niên mặc áo xanh, mặt mày sáng sủa bước xuống xe, đi lên phía trước vài bước, ngẩng đầu nhìn hai chữ Bố Hải trên cổng thành, tiếp đó đối với Đặng Kinh ôm quyền.

Trần phu tử lắc lắc đầu bảo: "Ta cùng Tào Bang không có giao tình gì, hà tất phải trợ giúp bọn họ. Trần mỗ tới đây là muốn cùng thái thú luận bàn một trận mà thôi"

Hơn nữa, mục đích của Tạ Y Nhân tựa hồ chỉ là bảo hộ Tào Uyển Thanh, cũng không có ý định trợ giúp Tào Bang, vì vậy tốt hơn hết chớ nên cùng nàng ta liều mạng.

"Mời!"

"Trần tiên sinh là muốn cầm chân ta?" Đặng Kinh nhàn nhạt hỏi, một câu liền nói rõ ý định của Trần phu tử.

Thế cục biến ảo liên tục, để bọn họ chẳng biết đâu mà lần.

Nếu tiếp tục như thế, Tào Bang đại bại là điều tất yếu.

Nếu không, một vị tứ phẩm tông sư như hắn tự mình ra trận, đại chiến đã kết thúc từ lâu rồi, đâu cần dây dưa đến bây giờ.

Trong đám cao thủ đang quan chiến, Triệu Huyền chắp tay sau lưng, nhìn về phía Bố Hải Thành đang tràn ngập khói lửa c·hiến t·ranh, thần sắc phức tạp.

Dưới cơn mưa, tiếng trống trận trầm thấp chưa từng ngơi nghỉ, bên trên Bắc Môn, thiếu nữ mặc váy đỏ kiên định gõ Ngư Long Trống, dù lòng bàn tay phồng rộp, cánh tay sưng vù vẫn không kêu một tiếng, phía sau nàng có mỹ nhân mặc váy trắng ôm kiếm, thần sắc đạm nhiên yên lặng thủ hộ.

"Luận bàn?" Đặng Kinh cau mày, cúi đầu nhìn chằm chằm Trần phu tử.

Ngờ đâu, vị đại tiểu thư của Tào gia bỗng nhiên đứng ra, tự mình gõ Ngư Long Trống, kéo lại sĩ khí, khiến cho Tào Bang lần nữa trụ vững.

Thời điểm ban đầu, ngoại địch quá mạnh, bọn họ cho rằng Tào Bang chắc chắn phải thua, cho nên không dám tương trợ, sợ đem mạng nhỏ cũng góp vào. Hiện tại nhìn thấy tình thế chuyển cơ, liền quyết định đứng ra trợ giúp một trận, xem như báo đáp ân nghĩa.

Mặc dù không biết tin đồn kia là thật hay giả, nhưng lấy thực lực của hắn, quả quyết không phải đối thủ của nàng.

Vốn tưởng hộ thành đại trận bị phá, Tào Bang phải thua không nghi ngờ, ai biết Bố Hải Thành lại có một cái đại trận thứ hai đem tất cả công kích trả ngược trở về, một lần đem đại quân của Kim Hà Thập Tam Trại hầu như toàn diệt.

Lời vừa nói xong, thân hình của y nhẹ nhàng rơi khỏi lưng ngựa, Kinh Tịch Đao ra khỏi vỏ, mang theo vô biên đao ý tịch quyển bốn phía.

"Gặp qua Đặng thái thú!" (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Khoảng đất rộng đằng trước Bắc môn, hai vị tông sư cao thủ cũng đang tiến hành một trận quyết đấu đỉnh cao, chỉ thấy đao mang kiếm ảnh che rợp bầu trời. Ở trong màn mưa càng thêm kinh tâm động phách.

Bên trong hộp nằm đấy mười hai thanh kiếm nhỏ, có hình thù màu sắc khác nhau. Mười hai thanh kiếm nhỏ này, đều là danh kiếm, thứ tự là Huyền Giáp, Thanh Mai, Trúc Mã, Triêu Lộ, Xuân Thuỷ, Đào Hoa, Nga Mi, Chu Tước, Hoàng Đồng, Tỳ Phù, Kim Lũ, Thái A.

Đúng lúc này, Đặng Kinh tựa hồ cảm ứng được điều gì, từ từ quay đầu nhìn sang, đôi mắt thâm thuý loé lên một đạo tinh mang, nhưng rất nhanh đã bị che giấu sạch sẽ.

Trên thành đại chiến kịch liệt, bang chúng Tào Bang cũng tốt, giáp sĩ cũng tốt, đệ tử Vũ Dương Tông cũng tốt, sơn tặc Kỳ Liên Sơn cũng tốt, lần lượt có người trọng thương ngã xuống. Nhưng những cảnh tượng đó lại không thể nào xúc động được nội tâm của Đặng Kinh, vẻ mặt của hắn vẫn lạnh lùng như hàn băng vạn năm.

"Ha ha, Triệu lão ngược lại nghĩa khí, mấy năm trước Tiêu mỗ đắc tội với Ngốc Ưng Trại, bị sơn tặc vây g·iết, may nhờ Bạch Hổ Đường đường chủ Trần Công Minh dẫn người cứu giúp, mới có thể sống an nhàn đến hiện tại. Hắc, Tiêu mỗ mặc dù thực lực nhỏ yếu, nhưng không phải hạng người vong ân, liền tính ta một cái"

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 111: Vũ Giới Có Mưa