Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 108: Phản Bội

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 108: Phản Bội


"Thần Xạ Doanh, bắn!"

Cho đến vòng tiễn thứ mười ba, đám người Lý Trầm Chu rốt cuộc chạy tới sát tường thành.

Có sơn tặc ngã xuống, nhưng cũng có người đội mưa tên xông lên.

Đằng trước cổng thành, Chu Vĩnh Tường đang cùng một tên trại chủ giao chiến, nhìn thấy bốn người Triệu Vô Cực đánh hồi lâu mà vẫn chưa bắt được Tào Vũ Sinh, không nhịn được mắng thầm.

Uy thế của một đao này, mặc dù không bằng hai đao trước đó của thái thú Đặng Kinh, nhưng cũng đầy đủ doạ người, tối thiểu đứng mũi chịu sào Lý Trầm Chu, toàn thân đều nổi da gà.

Bên trên cổng thành, Tào Vũ Sinh ánh mắt nghiêm nghị. Y không nói một lời, thân hình hoá thành ảo ảnh, trong nháy mắt liền xuất hiện ở đối diện Lý Trầm Chu. Trong lòng bàn tay chẳng biết khi nào xuất hiện một thanh trường đao màu đỏ thắm.

Hoả tiễn mặc dù mạnh mẽ, nhưng nếu cẩn thận chú ý thì vẫn có thể tránh đi, hoặc phá vỡ.

Nhưng bây giờ, đối mặt với Tào Vũ Sinh, Lôi Đình Diệt Thế Ấn ngưng tụ ra lôi kiếm, vừa chạm phải đao cương lập tức vỡ nát tan tành.

'Chu Vĩnh Tường' cười nhẹ, lắc đầu lại gật đầu đáp: "Ta quả thật không phải Chu Vĩnh Tường, người này đ·ã c·hết từ hơn mười năm trước rồi. Hơn nữa, lấy bản lĩnh của hắn cũng không thể nào trở thành cánh tay phải của Tào Vũ Sinh ngươi. Cho nên, ta mặc dù không phải Chu Vĩnh Tường, nhưng cũng là Chu Vĩnh Tường"

"Vây công hắn!"

Chu Vĩnh Tường lắc đầu nói: "Ta không sao...chỉ là..."

"Bang chủ, ta tới giúp ngươi!" (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Tiếp theo, hắn lách người tránh thoát khỏi đối thủ, xông tới chỗ Tào Vũ Sinh. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Đám người Lý Trầm Chu mặc dù rất không tình nguyện, nhưng vẫn phải cắn răng xông về phía tường thành.

Thoáng cái, hai bên đã tiến hành đánh giáp lá cà.

"Phá!"

Lý Trầm Chu gào lớn, Lôi Đình Diệt Thế Ấn ầm ầm đánh lên, phá tan một mảng hoả tiễn lớn.

Chương 108: Phản Bội (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Tào Vũ Sinh vươn tay túm lấy bả vai Chu Vĩnh Tường, kéo trở lại.

"Ừm, không đúng!" Tào Vũ Sinh nhíu mày, y có cảm giác, họ Đặng tựa hồ muốn lợi dụng lực lượng của trận pháp phản chấn giải quyết Kim Hà Thập Tam Trại? Dường như đối phương đã sớm biết rõ bí mật của Toả Thiên Đại Trận rồi.

Đã sớm chờ đợi Thần Xạ thủ lập tức thả mũi tên ra, một ngàn hoả tiễn giống như sao băng, hướng về phía đám sơn tặc đang chạy vội mà đổ ập xuống.

Ai mà ngờ tới, Bố Hải Thành lại có tận hai cái đại trận, một cái để phòng ngự, một cái khác có thể phản chấn hết thảy công kích.

Mà Tào Vũ Sinh thì âm thầm đáng tiếc, nếu vừa rồi kích hoạt trận pháp sớm hơn, nói không chừng có thể đem cả đệ tử Vũ Dương Tông lẫn tám ngàn giáp sĩ lôi xuống nước.

Đám bang chúng Tào Bang nhìn thấy bang chủ nhà mình dũng mãnh như thế, từng người sĩ khí cất cao.

Lý Trầm Chu cùng Mục tam nương thấy thế, nhìn nhau cười khổ một tiếng, bọn họ đã từng là cao cao tại thượng đại trại chủ, từng thống lĩnh mấy ngàn người. Hiện tại rơi xuống tình cảnh trở thành pháo hôi, quả thực khó lòng chấp nhận.

Mảnh chiến trường trước mặt Bắc môn, triệt để trở thành Địa Ngục. Đám sơn tặc còn sống, từng người hai mắt đỏ ngầu, dù trên thân cắm lấy mũi tên, bị hoả diễm thiêu đốt cháy xém, lại vẫn ngoan cường xông lên.

Lý Trầm Chu trước khi gia nhập Kim Hà Thập Tam Trại, từng là là đệ tử của một cái tam phẩm đại tông ở Vũ Châu, tên là Lôi Thần Tông. Về sau, lão học trộm công pháp trấn phái Lôi Đình Diệt Thế Ấn của Lôi Thần Tông, bị người phát hiện, bị trục xuất sư môn, cũng như bị Lôi Thần Tông t·ruy s·át.

Đáng tiếc, người dưới mái hiên không thể không cúi đầu, chỉ cần vượt qua hôm nay, bọn họ liền cao chạy xa bay. Thiên hạ tuy lớn, nhưng lấy ngũ phẩm vũ tướng thực lực vẫn có thể vũng vầy.

Lắc lắc đầu, y sở dĩ chờ đợi kẻ địch hoàn toàn đánh tan trận pháp mới mở trận, nguyên nhân chủ yếu là muốn cho đại trận hấp thụ thêm càng nhiều năng lượng, đến khi đó phản chấn trở về sẽ càng mạnh mẽ.

Chu Vĩnh Tường vừa nói, đồng thời đốc kiếm đâm về phía Mục tam nương. Mục tam nương khinh thường hừ lạnh, nhấc chưởng liền đem cả người hắn đánh bay ra ngoài.

"Ngươi!" Tào Vũ Sinh trợn trừng mắt, nội tâm vừa kinh ngạc lại giận giữ.

Những người khác cũng vội vàng xuất thủ, đánh bay mũi tên.

"Năm tên ngũ phẩm cường giả, một vị tứ phẩm tông sư..."

Hai tay chụm lại cùng một chỗ, toàn thân bạo phát ra lôi đình, lập tức vang lên từng t·iếng n·ổ đùng đoàng kịch liệt, lôi đình cương khí thậm chí ẩn ẩn ngưng tụ thành một thanh lôi kiếm, vô cùng sắc bén.

"Phế vật!"

Có thể xông lên trên tường thành, số lượng cũng giảm bớt chỉ còn khoảng hai trăm người, nhưng mỗi người đều là cao thủ. Bang chúng Tào Bang mặc dù phối hợp vô cùng tốt, mỗi trăm trượng đều có một vị lục phẩm đại vũ sư toạ trấn, nhưng vẫn liên tiếp có bang chúng ngã xuống.

Một t·iếng n·ổ vang truyền ra, thân thể Lý Trầm Chu trực tiếp bay ngược xuống khỏi tường thành, ngã trên mặt đất, miệng phun máu tươi, ánh mắt lộ ra một vệt kinh hãi.

Đáng tiếc, Đặng Kinh và Triệu Vô Cực quả thực quá mức cảnh giác.

Càng đánh, sắc mặt của bốn vị cao thủ càng thêm khó coi.

"Phát tiễn!"

Chỉ thấy lưỡi đao sắc bén, xen lẫn tử khí lành lạnh, một đao chém ra, mang theo đầy trời huyết sắc đao ảnh hướng về phía Lý Trầm Chu mà đến.

Nhìn xuống bãi chiến trường dưới mặt đất, khắp nơi là tàn thi, máu tươi, chẳng khác gì nhân gian luyện ngục, mỗi người chỉ cảm thấy toàn thân ớn lạnh.

Đối mặt với bốn vị cao thủ vây công, Tào Vũ Sinh chẳng hề nao núng, tay cầm Khấp Huyết Đao tả đột hữu xung, thậm chí chưa từng rơi xuống thế hạ phong.

Bên ngoài Bắc môn, nhìn thấy đám Lý Trầm Chu đã lục tục leo lên thành, cũng như tiêu hao hết hoả tiễn của Thần Xạ Doanh, thái thú Đặng Kinh hít sâu một hơi, phất tay:

Đám người bọn họ, đối mặt với phản chấn lực lượng vẫn như cũ có thể sống sót, thực lực tự nhiên không phải hạng xoàng xĩnh, thấp nhất cũng là bát phẩm võ phu.

Không biết là ai hô lớn, lập tức bao gồm Triệu Vô Cực, Mục tam nương và hai tên tham tướng của phủ thái thú đồng loạt áp sát, Tào Vũ Sinh vây ở chính giữa.

Nhất là Triệu Vô Cực, tu vi của hắn cùng Tào Vũ Sinh giống nhau đều là ngũ phẩm đỉnh cao, nửa bước chạm tới cảnh giới tông sư. Nhưng hiện tại, chính mình cộng thêm ba người khác hợp lực, lại như cũ không thể làm gì đối phương, quả thực mất mặt vô cùng.

Mệnh lệnh vừa hạ xuống, tám ngàn giáp sĩ lập tức nâng v·ũ k·hí về phía trước, mà đám đệ tử Vũ Dương Tông cũng không dám chậm trễ, đồng thời đạp bộ pháp chạy theo.

Tào Vũ Sinh cũng là một vị cao thủ dùng đao. Thanh Khấp Huyết Đao trong tay y, càng là một thanh ma đao, có thể thôn phệ sinh mệnh của người khác, nhằm tăng lên bản thân.

Theo sau lưng lão, Mục tam nương cùng tám tên lục phẩm trại chủ cũng đồng dạng phát lực, nhao nhao nhảy lên tường thành. Những người khác, mặc dù không thể nhẹ nhàng dứt khoát giống bọn họ, nhưng mỗi người động tác linh hoạt như viên hầu, dùng nội khí bám vào đá hoa cương, nhanh nhẹn trèo lên cao.

Đối mặt với sát chiêu của Tào Vũ Sinh, Lý Trầm Chu nào dám chậm trễ, há mồm gầm lên một tiếng.

Phía sau lưng lão, vốn có gần một nghìn sơn tặc, bây giờ chỉ còn khoảng ba trăm. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

"Tiến công!"

"Lão Chu, ngươi không sao chứ?"

Khấp Huyết Đao

"Ngươi không phải Chu Vĩnh Tường?" Tào Vũ Sinh một tay cầm chặt Khấp Huyết Đao, một tay bưng bít lấy v·ết t·hương, trầm giọng hỏi.

Chỉ có xông lên phía trước, mới có khả năng tìm lấy một đường sinh cơ.

Đám cao thủ nhìn thấy Tào Vũ Sinh cường thế như vậy, đều âm thầm hít vào hơi khí lạnh.

Năm xưa, Lý Trầm Chu chỉ học trộm được năm thức đầu tiên, nhưng chỉ dựa vào năm thức ấy, võ giả cùng giai hiếm người có thể là đối thủ của lão.

Bấy giờ, đại chiến mới chính thức bắt đầu.

Nhưng bọn họ cũng thành công tiêu hao hết hoả tiễn của Tào Bang.

Phía trên tường thành, đám bang chúng Tào Bang bấy giờ mới hoàn hồn trở về, một loạt biến cố vừa nãy, để bọn họ đi từ bất ngờ này đến bất ngờ khác. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Lời vừa dứt, Tào Vũ Sinh bỗng nhiên cảm giác đau nhói truyền tới, cúi đầu nhìn xuống, bụng của y chẳng biết lúc nào bị một lưỡi kiếm đâm xuyên qua.

Lôi Đình Diệt Thế Ấn là một môn thiên giai võ học, bao gồm bảy thức là Di Sơn, Phân Thuỷ, Phá Thiên, Phần Thành, Đoạn Nhạc, Toái Lôi Đình và Diệt Thế Giới.

Lão không thể làm gì, chỉ có thể rời khỏi Vũ Châu, chạy tới Thanh Châu, ở Kỳ Liên Sơn chiếm núi làm vua, thành lập nên Hắc Hổ Trại.

Vòng thứ ba, vòng thứ tư, vòng thứ năm....từ trên đầu thành, hoả tiễn liên miên được bắn xuống

Đạo lý bắt giặc, bắt vua trước, bọn họ đều hiểu rõ. Cho nên chỉ cần bắt giữ hoặc g·iết c·hết Tào Vũ Sinh, thì Tào Bang cũng theo đó mà sụp đổ.

"Ngươi thì có sao đấy!"

Lại phát hiện đám người Lý Trầm Chu liều mạng xông lên, Tào Vũ Sinh cũng không lo được nghi hoặc, mà vội vàng hạ lệnh.

Y không khỏi nghiêng đầu, nhìn sang phía bên cạnh, chỉ thấy Chu Vĩnh Tường sắc mặt như thường, không có chút khác biệt nào.

Bởi vì công thành, mặc dù cực kỳ nguy hiểm nhưng chưa hẳn đã phải c·hết, ngược lại nếu kháng lệnh, bọn họ chắc chắn phải c·hết không thể nghi ngờ.

Khác với phàm nhân công thành, cần thang gỗ, dây leo, trụ phá thành hay tháp công thành.... Võ giả dựa vào nội khí, cùng thân thủ linh hoạt, có thể dễ dàng làm được.

Tu vi của lão mặc dù chỉ là ngũ phẩm trung kỳ, nhưng toàn lực vận dụng thức thứ năm Đoạn Nhạc, uy lực đã không thua gì ngũ phẩm hậu kỳ. Kết quả tuyệt chiêu của lão trước mặt Tào Vũ Sinh lại chẳng chịu nổi một kích.

Tường thành cao sáu trượng, nhưng Lý Trầm Chu chỉ khẽ tung người một cái, hai ba nhịp đã nhảy lên bên trên, song chưởng đánh ra, đem mấy tên bang chúng xung quanh đập thành thịt vụn.

"Thì ra là ngươi!" Y gầm nhẹ, Khấp Huyết Đao ầm ầm chém tới, chỉ là Chu Vĩnh Tường thân pháp thật mau, thoáng cái đã trốn ra bên ngoài ba mươi trượng.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 108: Phản Bội