Nghịch Trần
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 106: Âm Mưu Ẩn Hiện
Bang chúng của Tào Bang, từ đường chủ cho đến bang chúng phổ thông đều hô hấp nặng nề, cầm chặt v·ũ k·hí, lặng lẽ chờ đợi.
"Lão tổ!" Bọn người Lưu Thịnh phía sau đồng thời kêu to, ánh mắt đều là bi thống.
Kiếm quang màu đen nhánh chém thẳng về phía quyền kình sáng chói, giống như sắp vỡ vụn, nhưng cuối cùng kiếm quang màu đen chợt bộc phát ra một luồng kiếm khí kinh thiên động địa. Một t·iếng n·ổ lớn vang lên, quyền kình tiêu tán. Lưu gia lão tổ trợn trừng mắt nhìn chằm chằm Khương Ly, giống như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng thân thể lung lay mấy lần liền ầm ầm ngã xuống đất.
Ba vạn võ giả cùng nhau ra tay, mặc dù thực lực mỗi người mạnh yếu khác nhau, nhưng tụ hợp cùng một chỗ lại tạo nên uy thế kinh người.
Thời khắc này, Tào Vũ Sinh mới hạ lệnh:
Giang hồ hiểm ác, đi lầm một nước liền mất cả ván cờ, chỉ là bây giờ hối hận thì cũng đã muộn, việc lão có thể làm là dùng hết toàn lực chém g·iết Khương Ly, tiếp đó dẫn theo tộc nhân nhân lúc r·ối l·oạn mà rời khỏi Bố Hải Thành. Như thế mới có thể vì Lưu gia tranh thủ được một tia sinh cơ.
Bên ngoài Bố Hải Thành, vết rách phía trên trận quang chầm chậm hồi phục, nhưng trận quang cũng trở nên cực kỳ mờ nhạt.
Tiếp theo, sắc mặt của hắn chợt biến đổi.
Chương 106: Âm Mưu Ẩn Hiện
Lưu gia lão tổ bị g·iết, những tộc nhân khác của Lưu gia triệt để tuyệt vọng.
Đối mặt với quyền thế mãnh liệt như vậy, Khương Ly nào dám chủ quan.
Nếu là lúc trước, có Lưu gia lão tổ ngăn trở, người Lưu gia muốn chạy trốn, vẫn là có chút khả năng.
Nếu là người khác tới cửa tìm phiền phúc, chưa chắc đã cần tính mệnh của Lưu gia, nhưng cái thằng điên trước mặt lại thực sự có cam đản đi diệt Lưu gia bọn họ.
Khương Ly trầm mặc, chỉ cảm thấy có chỗ nào đó sai sai.
Trong nháy mắt đó, cương khí màu trắng quanh thân Lưu gia lão tổ bỗng nhiên phồng lên, thập trọng quyền ấn ngưng tụ tại một điểm, trông vô cùng sáng chói cùng loé mắt, nhưng so sánh với nhau thì thân thể của Lưu gia lão tổ phảng phất đã già đi mười tuổi, toả ra một cỗ khí tức mục nát.
“Chuẩn bị mở trận!”
Nhưng đối phương không làm như thế, mà là chờ đợi ở Lưu gia ngăn cản chính mình, để Khương Ly nghĩ mãi không thông.
Theo một tiếng thở dài vang lên, bên ngoài sân chẳng biết lúc nào xuất hiện một người đàn ông trung niên mặc nho sam màu xanh. Người nọ sắc mặt hồng nhuận, dưới cằm để ba tấc râu ngắn, toàn thân lộ ra khí chất nho nhã, lờ mờ vẫn còn vẻ anh tuấn tiêu sái của thời trai trẻ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Ngăn cản ta?” Khương Ly nghi hoặc.
Bởi vì loại tồn tại giống như Lưu gia lão tổ, đã biết rõ thọ nguyên của mình sắp hết, hẳn phải c·hết không thể nghi ngờ, cho nên ở trong trận chiến cuối cùng, bọn họ ngược lại chẳng còn để ý đến sinh tử, cực hạn thăng hoa, bộc phát ra uy năng mạnh nhất của chính mình. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Xuân Thu Kiếm xuất hiện ở trong lòng bàn tay, trong chớp nhoáng này, khí tức trên thân của hắn cũng trở nên vô cùng khủng bố, phảng phất một thanh thần kiếm sắc bén, toả ra vô tận kiếm khí.
“Chờ thêm chút nữa, chờ thêm chút nữa…” Tào Vũ Sinh nhẹ giọng nói.
Đón lấy một quyền của Lưu gia lão tổ, sắc mặt Khương Ly lần đầu tiên lộ ra vẻ ngưng trọng.
Thân thể già yếu mục nát cùng quyền thế sáng chói mỹ lệ xuất hiện bên cạnh nhau, tạo thành một sự chênh lệch thập phần rõ ràng, nhưng một quyền ấy vừa rơi xuống, cỗ khí thế cường đại kia lại trực tiếp bao phủ toàn bộ phòng nghị sự, giống như tạo thành một vòng xoáy, đem lực chú ý của tất cả mọi người đều tập trung lại.
Khương Ly lắc đầu: “Dự đoán mà thôi”
“Ồ” Khương Ly nhíu mày, chưa vội kết liễu đối phương mà nghiêng đầu nhìn ra phía ngoài nghị sự đường.
Bốn trăm môn nhân Vũ Dương Tông, bao gồm trưởng lão, chấp sự cùng đệ tử tinh anh, đồng loạt rút ra v·ũ k·hí xông lên.
Thái thú Đặng Kinh hạ lệnh một tiếng, tám ngàn giáp sĩ lập tức ầm ầm xông phong về phía trước.
“Lưu Huyền Đức xuất hiện ngăn cản ta, là muốn cho ta cùng Đông Ly Vệ không thể tham dự trận chiến ngoài thành. Nói như vậy, bên phía Tào Vũ Sinh chắc chắn sẽ xuất hiện biến cố lớn, bọn người Đặng Kinh có tự tin phá vỡ đại trận hộ thành, đánh bại Tào Bang”
Lưu Thịnh sắc mặt hôi bại, tuyệt vọng gào to: “Lưu tiền bối, ngươi còn muốn quan sát đến khi nào?”
“Bang chủ, hiện tại đối phương đã toàn lực công kích, chúng ta chuẩn bị mở ra phản kích trận lực thôi” Chu Vĩnh Tường âm thầm thúc giục.
……
Gần ba vạn võ giả, giống như cá diếc sang sông ào ào tiếp cận Bố Hải Thành, trong tay đao thương kiếm kích liên miên bất tuyệt công kích trận pháp màn sáng.
Tào Bang trước nay luôn tuân thủ quy củ, muốn ra tay với bất kỳ ai, thế lực nào, thì đều phải tìm thấy nhân chứng vật chứng, thậm chí chỉ cần bọn họ đưa ra một cái giá thật lớn để đánh đổi, Tào Bang sẽ không đến mức chém tận g·iết tuyệt.
Lưu Thịnh quay đầu hướng về phía mấy tên tiểu bối Lưu gia quát to, hiện tại hắn chỉ hi vọng mấy tên tiểu bối thiên phú tốt của Lưu gia có thể đào tẩu, thì Lưu gia bọn họ còn có một tia hia vọng.
Chừng nửa khắc đồng hồ sau, phòng ngự trận quang bắt đầu xuất hiện từng đạo từng đạo vết rách, giống như một lọ gốm sứ sắp vỡ vậy.
Dương Kình Thiên thấy thế, hừ lạnh một tiếng, tiếp theo hạ lệnh để sơn tặc đại quân lần nữa phát động t·ấn c·ông.
Loại võ giả thọ nguyên đã đến cuối cùng, chỉ có thể sống tạm như Lưu gia lão tổ, nhìn như rất yếu đuối, nhưng trên thực tế, đến thời điểm cần liều mạng, bọn sọ so với ai khác đều muốn khủng bố.
Đáng tiếc, Khương Ly lúc này đã bình phục lại nội khí, hắn cầm kiếm chầm chậm đi tới, nhàn nhạt nói: “Hiện tại mới dự định chạy trốn sao? Hơi muộn một chút”
Ở phía đối diện, Khương Ly cũng đang đánh giá đối phương, thản nhiên nói: “Các hạ chính là phó bang chủ Lưu Huyền Đức”
Khương Ly không nói nhảm, cả người hoá thành kim quang, nháy mắt đã đến trước người Lưu Huyền Đức, đồng thời đâm ra một kiếm.
Lưu Huyền Đức lắc đầu nói: “Lưu mỗ ra mặt cũng không phải để cứu giúp Lưu gia, mà là muốn ngăn cản ngươi” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Lưu Huyền Đức gật gù, liếc qua chiến trường hỗn loạn xung quanh, lại nhìn về phía t·hi t·hể của Lưu gia lão tổ, âm thầm cảm thán:
Lưu Huyền Đức ẩn núp ở Tào Bang nhiều năm, nhân lúc ngoại đích t·ấn c·ông, liền kích động ngũ đại thế gia làm loạn. Nghe thì rất hợp lý, nhưng kế hoạch ấy xuất hiện quá nhiều lỗ thủng.
“Diệp đường chủ biết ta?” Lưu Huyền Đức nghe vậy, kinh ngạc hỏi.
“Thiên Diện Lang Quân nói không sai, kẻ này là một cái biến số khó lường”
Kiếm Khai Thiên Môn!
Hai khắc đồng hồ
Ban đầu, Lưu Huyền Đức tới tìm Lưu gia nói chuyện hợp tác, từng có trưởng lão đem chuyện này báo cáo với Lưu gia lão tổ. Lưu gia lão tổ mặc dù nhìn thấy rõ nguy hại, nhưng cũng không vội ngăn cản mà tuỳ ý Lưu Thịnh đi làm, chỉ dặn dò đối phương làm việc cẩn thận, đừng để lộ ra chân ngựa.
Một khắc đồng hồ
“Lên!”
Phía bên trái, vẫn luôn bình chân như vại Triệu Vô Cực, đột ngột mở bừng hai mắt, phất tay:
Lưu Thịnh thấy đối phương xuất hiện, nội tâm mừng rỡ, vội vàng hô lên: “Mời tiền bối xuất thủ cứu Lưu gia chúng ta một mạng”
Mãi cho đến ba khắc đồng hồ trôi qua, sắc mặt Tào Vũ Sinh vẫn không hề biến đổi. Giờ khắc này, Toả Thiên Đại Trận 108 cái mắt trận, Linh Ngọc hầu như đã tiêu hao hết, phòng ngự trận quang trở nên cực kỳ hư huyễn, xuất hiện dày đặc vết rách, giống như lúc nào cũng có thể phá vỡ.
Nào ngờ, Khương Ly lại một kẻ vô pháp vô thiên, chẳng thèm nói lý lẽ hay quy củ, đối với ngũ đại thế gia, chỉ có hai sự lựa chọn một là thần phục hai là c·hết.
"Trốn! Chạy đi!"
Có điều bọn họ còn chưa kịp hành động, thì Tào Vũ Sinh đã cử một kẻ hung ác tới rồi.
Lắc lắc đầu, mặc kệ âm mưu của đối phương là gì, việc chính mình cần làm đó là nhanh chóng tiêu diệt Lưu gia cùng Lưu Huyền Đức, lại đi trợ giúp Tào Bang.
Một kiếm chém xuống, giống như Thiên Môn nở rộ, vô số kiếm khí tua tủa mà ra, làm cho nhiệt độ của cả phòng nghị sự nhanh chóng hạ xuống, giống như ngày đông giá rét.
Người đàn ông trung niên không đáp lời, mà lẳng lặng quan sát Khương Ly.
Một quyền sáng chói mỹ lệ kia chính là sinh mệnh của Lưu gia lão tổ, vô cùng cường đại, đồng thời phong toả hết thảy chỗ tránh né xung quanh Khương Ly, làm cho hắn chỉ có khả năng ngạnh kháng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Lưu Huyền Đức mỉm cười không đáp.
Nếu hắn là Lưu Huyền Đức, nhất định sẽ yên lặng bồi dưỡng một đám thủ hạ, gây dựng phe cánh, lại để cho ngũ đại thế gia thành thật tham gia thủ thành, đợi lúc đại chiến trở nên gay cấn, thì đột nhiên quay giáo phản bội, như thế mới là lựa chọn đúng đắn nhất.
“Đồng loạt tiến công!”
“Lưu phó bang chủ là muốn cứu giúp bọn họ?” Khương Ly trầm giọng hỏi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.