Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 11: Vũ Dương Tông

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 11: Vũ Dương Tông


Bấy giờ, trong điện lặng ngắt như tờ, bầu không khí trở nên ngưng trọng.

“Công tử trở về!”

Vùng núi này gọi là Vũ Dương Sơn Mạch, là trụ sở của một trong bốn thế lực lớn nhất Thanh Hà Quận, Vũ Dương Tông.

“Đúc Kiếm Sơn Trang này thành lập hơn hai trăm năm, đừng nhìn hiện tại nhỏ yếu mèo lớn mèo nhỏ vài ba con, nhưng nhiều năm trước cũng tương đối hiển hách. Trang chủ đời thứ nhất của Đúc Kiếm Sơn Trang, Khương Thái Hư năm xưa từng là trưởng lão của Đúc Khí Tông. Về sau không hiểu sao rời bỏ tông môn, đến Thanh Hà Quận định cư. Khương Thái Hư thế nhưng là tứ phẩm tông sư cường giả, hơn nữa còn là một vị lục phẩm luyện khí sư”

Võ đạo cửu phẩm, thất phẩm đến lục phẩm là một cái đường ranh giới, rất nhiều người dù cố gắng thế nào cũng không thể vượt qua.

Giống như thúc công Khương Hạ, tiềm lực đã hết, tuổi tác càng lớn, khí huyết khô cạn, càng thêm khó đột phá, vốn đã hết hi vọng bước vào trung tam phẩm. Trang chủ Khương Thượng cũng chẳng kém là bao, hắn đã bốn mươi ba tuổi, lại dừng bước ở thất phẩm trung kỳ sáu bảy năm, nếu trước năm mươi tuổi không thể đột phá lục phẩm, về sau chỉ sợ cũng sẽ rơi vào tình cảnh của Khương Hạ thúc công.

Triệu Vô Cực nhíu mày trong lòng giận dữ nhưng tiếp theo ngửa đầu cười to nói:

“Phụ thân của ta ở đâu?”

“Mấy năm nay, Đặng Thái Thú mấy lần để ta thu phục Đúc Kiếm Sơn Trang, vì Sứ Quân hiệu lực. Chỉ có điều Khương Thượng này gian ngoan mất linh, chưa chịu quy phục. Bổn tọa vốn dĩ định dùng vũ lực trấn áp, chỉ ngại Đúc Khí Tông truy cứu, nên chưa dám ra tay”

Triệu Vô Cực khoát tay nói: "Người ở dưới dòng nước sao có thể không ướt quần áo. Năm năm trước, Trương phu tử hạ lệnh giang hồ không được nhúng tay vào miếu đường phân tranh. Nhưng Đại Ngụy giang hồ rộng lớn bao la, hắn quản được hết sao?"

“Hi vọng bọn họ sẽ ghi nhớ chút tình xưa nghĩa cũ đi!” Khương Hạ thúc công trầm giọng bảo. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Lưu Kính nói xong, chắp tay liền nghênh ngang rời đi.

"Hơn nữa, chúng ta nếu không chủ động gia nhập, thì còn con đường nào khác đâu" Triệu Vô Cực trầm giọng nói, bên trong lời của y lộ ra chút bất đắc dĩ.

Nghị Sự Đường, Đúc Kiếm Sơn Trang trang chủ Khương Thượng, thúc công Khương Hạ cùng mấy vị Khương thị lão nhân tụ tập bàn luận.

Đừng nhìn bọn họ Vũ Dương Tông thế lớn, trước nay làm việc ngang tàng hống hách. Nhưng đặt ở Đại Ngụy giang hồ thì lại không tính là cái gì cả.

…..

“Triệu tông chủ suy nghĩ thấu đáo. Thái Thú cũng có ý như vậy. Thái Thú có lời, hiện tại thời cơ sắp đến, Dương Sứ Quân bên kia đang gấp rút tăng cường lực lượng. Cho nên, Thái Thú có lời hạn trong ba ngày, quý tông phải thu phục Đúc Kiếm Sơn Trang. Nếu làm được ngài ấy tất có tưởng thưởng, nếu không, Thái Thú sẽ tự mình ra tay…”

“Mời Lưu thống lĩnh báo một tiếng, chúng ta nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ”

Nói đến đây y dừng lại, cẩn thận nhìn Triệu Vô Cực một chút.

“Hiện tại, nhi tử của Khương Thượng cả gan g·iết c·hết đệ tử Vũ Dương Tông, chúng ta ngược lại có cớ mà thảo phạt bọn chúng”

Hiện giờ thời thế loạn lạc, các Châu quận ủng binh tự trọng, hình thành mười hai đạo sứ quân, muốn chia cắt thiên hạ.

Bên cạnh Khương Hạ thúc công sắc mặt lập tức sầm xuống, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mà nhìn hằm hằm Khương Ly.

“Đúng vậy, chính mắt tại hạ nhìn thấy” Lưu Kính đáp lời, thở dài liên tục nói. "Lúc ấy tại hạ vốn định xông đến ngăn cản, ai ngờ kẻ này lại không coi ai ra gì, trực tiếp đem Diệp hiền chất g·iết c·hết..hazza”

“Lưu thống lĩnh nói là có kẻ cả gan dám g·iết c·hết cháu trai của lão phu?”

“Trang chủ cùng Khương Hạ đại nhân đang thương nghị sự tình ở nghị sự đường, công tử có thể đi nơi đó tìm hắn”

Khương Thượng lắc đầu than thở: “Chất nhi đã gửi thư ba lần, vẫn chưa nhận được hồi âm. Hazz bọn họ dù sao cũng là một trong Đại Ngụy lục tông, sao sẽ để ý tới một cái thất phẩm thế lực như chúng ta chứ” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Khương Ly rời khỏi thành, cưỡi ngựa thêm chừng ba canh giờ, rốt cuộc về tới Đúc Kiếm Sơn Trang.

"Diệp trưởng lão, chuyện này liền giao cho ngươi, được chứ!" (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Lúc này, trong điện vang lên một tiếng gầm thét, người vừa nói chuyện là một lão nhân thân hình cao gầy, đầu tóc bạc phơ:

Khương Thượng không nói thêm, dùng ngón trỏ gõ bàn như suy nghĩ điều gì. Bỗng nhiên hắn ngẩng đầu nhìn lạ, khuôn mặt chữ điền lộ ra vẻ tươi cười: “Tiểu Ly trở về rồi!”

Bên dưới đại sảnh, hai bên dựng hai hàng ghế, mỗi hàng có chín chiếc ghế, là chỗ ngồi của chư vị trưởng lão.

Hồi lâu mới có người mở miệng:

Vũ Dương Tông chủ phong, quỳnh lâu ngọc vũ, lầu son họa các, mây tía thấp thoáng. Trên không trung có tiên hạc vờn quanh, sương mù lượn lờ, chẳng khác nào tiên môn cẩm tú.

Ngồi chiễm chệ ở trên chủ vị là một người đàn ông trung niên mặc áo cẩm bào, ánh mắt sắc bén, trên người tỏa ra khí tức không giận tự uy, để kẻ khác không dám nhìn thẳng. Y chính là tông chủ đương đại của Vũ Dương Tông, Triệu Vô Cực.

Dương Sứ Quân nguyên bản là Châu Mục của Thanh Châu, sau lưng có thiên hạ tám họ một trong Dương thị chống đỡ. Thực lực ở trong các đạo sứ quân có thể xếp hàng trước năm.

Đám trưởng lão nghe Triệu Vô Cực phân tích như thế, thì đều gật đầu đồng tình. Còn chuyện Diệp Phàm bị g·iết, bọn họ chẳng để trong lòng, dù sao gã cũng không phải con cháu của bọn họ.

Vũ Dương Tông khai môn lập phái hai trăm ba mươi mốt năm, ban đầu vốn là một cái thế lực bất nhập lưu. Tuế nguyệt trôi qua, xuất hiện không ít nhân vật kinh tài tuyệt diễm, khiến cho Vũ Dương Tông ngày càng lớn mạnh, cho đến hôm nay đã trở thành ngũ phẩm thế lực.

“Tên cuồng đó giờ ở đâu?”

Đúc Kiếm Trang hiện tại thế yếu, thất phẩm vũ sư vẻn vẹn hai người, trong đó mạnh nhất là Khương Thượng cũng chỉ mới thất phẩm trung kỳ, mà thúc công Khương Hạ thời kỳ toàn thịnh từng là thất phẩm hậu kỳ cao thủ, nhưng hiện giờ tuổi già sức yếu, thực lực trượt dốc, chỉ tương đương với thất phẩm sơ kỳ mà thôi.

Có một người lên tiếng hỏi: “Lưu thống lĩnh có biết, h·ung t·hủ g·iết c·hết Diệp hiền chất là ai, xuất thân từ nơi nào sao?”

“Đáng giận, Đúc Kiếm Sơn Trang chúng ta trước nay chỉ muốn yên ổn sống sót. Bọn hắn hà cớ chi phải ép người quá đáng!” Khương Hạ thúc công vỗ bàn quát lớn.

"Tuân mệnh!" Diệp Vấn đứng dậy cúi đầu chắp tay đáp, ánh mắt loé lên một vòng tàn nhẫn.

“Biết rõ, kẻ này tên là Khương Ly, đến từ một cái thất phẩm thế lực gọi là Đúc Kiếm Sơn Trang”

Khương Thượng thở dài bảo: “Hôm nay thiên hệ loạn lạc, các sứ quân nổi dậy, cần thiết v·ũ k·hí, khí tài. Đúc Kiếm Sơn Trang chúng ta chuyên môn luyện kiếm, tự nhiên sẽ bị nhìn chằm chằm. Người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu. Vũ Dương Tông thực lực mạnh hơn chúng ta nhiều, nếu thật sự dùng sức mạnh, chúng ta cũng chẳng có cách nào.”

“Là vậy ư?” Triệu Vô Cực trầm ngâm nói.

“Tông chủ, chúng ta thật sự gia nhập vào Dương Sứ Quân thật sao, Văn Viện bên kia..”

Khương Hạ thúc công ngưng trọng hỏi: “Bên phía Đúc Khí Tông thế nào rồi, có hồi âm sao?”

“Như vậy, Lưu mỗ xin cáo từ!”

“Không thể giả được, sau khi trở về, Lưu mỗ đã sai thuộc hạ điều tra lai lịch của kẻ đó. Hắn chính là con trai của trang chủ Đúc Kiếm Sơn Trang Khương Thượng”

Thanh Hà Thành, ba trăm dặm về hướng tây nam, có một chỗ sơn mạch kéo dài liên miên, núi non chập chùng. Sơn mạch từ phía trung tâm chia thành ba nhánh lớn, tản ra ba phía khác nhau, phân biệt tạo nên mười ba ngọn núi lớn nhỏ khác nhau.

“Ừm! Đúng là đệ tử của Đúc Kiếm Sơn Trang?” Vẫn luôn yên lặng ở trên chủ vị Triệu Vô Cực chợt mở miệng.

“Mấy hôm trước ta lại nhận được tin của tông chủ Vũ Dương Tông, trong ngôn ngữ y nhiều lần ám chỉ, muốn chúng ta gia nhập vào Dương Sứ Quân. Mấy lần trước ta đều lựa lời đưa đẩy, lần này thái độ của y cực kỳ cứng rắn, nếu chúng ta còn tiếp tục từ chối, bọn họ nhất định sẽ có động tác!” Khương Thượng thở dài nói.

Đám trưởng lão hai mặt nhìn nhau, không nói gì.

Khương Ly gật đầu, tung người xuống ngựa, đem dây cương đưa cho một gã hộ vệ, hỏi:

Triệu Vô Cực nghĩ ngợi chốc lát, cúi đầu hướng về phía lão nhân tóc bạc nói.

“Trần Bình An nhúng tay?” Đám người nghe thấy thế, đều nhíu mày nhìn nhau.

Chính giữa sảnh đường, đứng thẳng một gã đàn ông mặt ưng, hông dắt yêu đao, mặc áo tím. Nếu Khương Ly ở đây liền có thể nhận ra, người này chính là phó thống lĩnh của Thành Vệ Binh Lưu Kính.

Lưu Chính đáp: “Diệp lão bớt đau buồn. Lúc ấy, Lưu mỗ vô cùng phẫn nộ, sai người định đem hung đồ bắt giữ áp giải vào thiên lao. Ai ngờ đúng lúc Văn Viện Trần tông sư ra mặt, đảm bảo hắn một mạng. Tại hạ không thể làm gì khác...”

Lão nhân tóc bạc gằn giọng hỏi. Lão nhân tên Diệp Vấn, là truyền công trưởng lão của Vũ Dương Tông. Mà Diệp Phàm thì là cháu nội của hắn.

"Đừng nói chúng ta, ngay cả lục tông tam giáo đều là bên ngoài lá mặt lá trái, bên trong âm thầm làm việc xấu"

Trước cửa sơn trang có hai gã hộ vệ mặc áo xám trông chừng, nhìn thấy ba người bọn họ, chủ động tiến lên đón: (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Vũ Dương Tông đầu nhập vào chính là Dương Sứ Quân.

Lúc này, trong đại điện ngồi đấy mười mấy vị võ giả khí huyết phừng phừng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Rõ!”

Chương 11: Vũ Dương Tông

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 11: Vũ Dương Tông