Nghịch Trần
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 9: Tả Từ
Công tử đã hứng thú với Tả Từ, xem chừng lão đầu này cũng có gì đó đặc biệt. Hai nàng không khỏi nhìn kỹ lão ta đôi chút.
“Lão Hoàng, ngươi thấy vị Khương tiểu hữu kia thế nào?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Ồ" Trần phu tử nghe vậy, nội tâm hơi giật mình kinh ngạc, chợt dặn dò.
"Công tử, bây giờ chúng ta đi đâu?"
“Bảo trọng!”
“Hừ, lão ta nhất định lén đi theo chúng ta, bây giờ ở đây khoa môi múa mép đó” Lục Liễu bĩu môi.
“Công tử, đợi chúng ta với!”
Âm thầm quyết định, đợi lão ta tiếp tục ba hoa khoác lác, bọn mình nhất định phải đem lão hung hăng đánh một trận.
Khương Ly khoát tay, quan sát lão già choai choai một chút. Trong lòng khẽ động, bởi vì trên thân lão đầu này tồn tại một loại đạo vận kỳ dị.
“Không lẽ lão ta đã nhìn ra điều gì?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Khương Ly gặp qua Trần viện trưởng, đa tạ viện trưởng thay mặt giải vây"
Văn Viện chỗ sâu, Trần phu tử nằm trên ghế tựa nhàn nhã uống trà, Hoàng lão đầu ngồi ở phía đối diện, hai mắt khép hờ một bộ thần du thiên ngoại.
“Đắc tội đắc tội, đã quấy rầy, đã quấy rầy!”
Rời khỏi Văn Viện, Khương Ly dẫn theo Lục Liễu, Hồng Miên nhàn nhã dạo phố. Xung đột vừa nãy chỉ giống như cơn gió thoáng qua, không thể nào khiến tâm tình của hắn bị lay chuyển.
Vấn đề là, tại sao Tả Từ xem tướng tay cho hắn xong, liền xám xịt quay đầu bỏ chạy rồi.
“Vị tiểu huynh đệ kia, ta xem ấn đường của ngươi biến thành màu đen, ánh mắt đỏ ửng, nguyên thần tan rã, sợ là rất nhanh sẽ có họa sát thân!” Một thanh âm bỗng nhiên vang lên bên tai.
“Tiểu huynh đệ muốn đoán chữ, hay là muốn xem tướng tay?”
Khương Ly đem bộ t·hi t·hể cuối cùng xử lý xong, liền chậm rãi đi tới trước mặt thiếu nữ.
“Tùy duyên phận đi!” Trần phu tử cười cười, khép hai mắt tiếp tục phơi nắng.
Bộ dạng ấy rơi vào mắt của Lục Liễu cùng Hồng Miên, để cả hai nghiến răng nghiến lợi.
Bên này, Lục Liễu cùng Hồng Miên cũng thu hồi tâm thần, khinh thường liếc Hoàng Yến một mắt, rồi nhanh chân đuổi theo Khương Ly.
“Khương...Khương đại ca!” Trong lúc Khương Ly bận rộn xử lý t·hi t·hể, thì bên cạnh chợt vang lên một âm thanh nhè nhẹ.
Lời nói vừa xong, Khương Ly dứt khoát quay đầu rời đi, để lại một mình Hoàng Yến đứng c·hết trân tại chỗ.
Tả Từ chưa chú ý tới hai nữ, mà vội vàng không kịp mà cầm lấy tay Khương Ly, quan sát đường vân, lông mày nhíu lại nói: “Tướng tay của tiểu huynh đệ rất không thuận, cả đời này có thể nói gặp nhiều trắc trở. Nếu lão hủ đoán không lầm, tiểu huynh đệ gần nhất hẳn là vừa trải qua một trận tranh đấu tàn nhẫn”
Lục Liễu khoác lấy tay hắn, nhoẻn miệng cười hỏi.
“Hừ, công tử nhà ta rõ ràng khỏe mạnh bình thường, lão đầu nhà ngươi đang nói bậy bạ cái gì đó?” Khương Ly còn chưa có phản ứng, một bên Lục Liễu đã chống nạnh, trừng mắt quát.
……..
“Khẩu khí thật lớn!” Khương Ly cười ha hả nói: “Nếu như thế, ngươi liền giúp bản công tử tính một quẻ”
Khương Ly lần nữa cảm kích chắp tay. Cúi đầu nhìn xuống tám bộ t·hi t·hể nằm rải rác trên mặt đất. Từ trong lồng ngực lấy ra một lọ hoá thi phấn, rải lên từng bộ t·hi t·hể.
“Ha ha…” Tả Từ cười nhẹ nhàng một tiếng, cũng lơ đễnh, tiếp tục quan sát. Bỗng nhiên lông mày nhíu chặt, giống như phát hiện chuyện gì đó ghê gớm, thần sắc cũng trở nên cực kỳ ngưng trọng.
Chốc lát tám bộ t·hi t·hể đã hoá thành tám bãi nước đục, thủ đoạn cực kỳ thành thạo điêu luyện.
“Hoàng cô nương, còn có chuyện gì sao?” Khương Ly nhàn nhạt hỏi.
"Ầy!" Hai nữ cười khổ nhìn nhau, chỉ có thể thuận theo ý tứ của hắn.
Trần phu tử khoát tay, cười bảo: "Tiện tay mà thôi!"
"Nhưng là…chúng ta vừa mới đắc tội với Thành Vệ Binh, nô tỳ sợ rằng…" Hồng Liên có chút ưu sầu bảo.
“Tùy ý, lão hủ bói toán, xưa nay không có nhiều quy củ như thế!” Tả Từ nhếch miệng cười nói rộ lên, lộ ra một miệng đầy răng vàng.
Trần phu tử ghé mắt một chút, nhưng không nói gì nữa mà dẫn người rời đi.
“Chiêm Bặc Sư!”
Thành Vệ Binh vừa rời đi, đám đông vây xem cũng hô nhau tản mất.
Thì lão đầu kia đã hóa thành một đạo tàn ảnh, chớp mắt biến mất trong dòng người đông đúc.
Đối diện Hoàng Yến, vẻ mặt trăm mối cảm xúc đan xen, có hồi hộp, có thất lạc, có tiếc nuối, có chờ mong. Ngày trước nàng vì quyền thế danh vọng, mà từ bỏ Khương Ly, lựa chọn đi theo Diệp Phàm. Hiện giờ, chứng kiến Khương Ly đại phát thần uy, Hoàng Yến bất giác cảm thấy hối hận. Nhưng lúc chứng kiến vẻ mặt lạnh lùng, ánh mắt tràn đầy xa lạ của hắn. Trái tim nàng bỗng dưng xiết chặt, tràn đầy thất lạc.
"Chớ nên lo lắng, bản công tử tự có tính toán!".
"Tại hạ là đệ tử Đúc Kiếm Sơn Trang, gia phụ là đương nhiệm trang chủ, không có sư thừa nào khác!" Khương Ly hồi đáp.
"Ban nãy tiểu hữu g·iết c·hết đệ tử của Vũ Dương Tông. Người của tông môn này trước nay hoanh hành bá đạo, thêm nữa Vũ Dương Tông cùng phủ Thái Thú đi rất gần. Tiểu hữu cần phải cẩn trọng!"
Tiếp theo hứng thú đánh giá Khương Ly, hỏi: "Không biết Khương tiểu hữu sư thừa ở đâu?"
Có điều, đoạn nhân duyên kia vẫn nên kết thúc đi.
“Không nghĩ, phương thế giới này cũng tồn tại Chiêm Bặc Sư. Thú vị!” Khương Ly thầm nghĩ trong lòng, không khỏi có chút hứng thú.
Khương Ly trong lòng thầm cười nhạo, hắn đúng là thiếu chút nữa quên mất sự tồn tại của nữ nhân này. Hắn chiếm giữ thân thể, ký ức của nguyên thân, tự nhiên cũng sở hữu tâm lý tình cảm của đối phương. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Chương 9: Tả Từ
“Lão hủ Tả Từ, trên thông thiên văn, dưới tường địa lý, có thể tính chuyện năm trăm năm trước, cũng có thể tính chuyện năm trăm năm sau, trong trời đất không gì không biết, không gì không hiểu. Vị tiểu huynh đệ này muốn hóa giải tai kiếp, không ngại để lão hủ thay ngươi tính một quẻ, có thể giữ được bình an”
Đứng ở bên cạnh Lục Liễu cùng Hồng Miên muốn nói lại thôi. Loại người giống như lão đầu choai choai này, rõ ràng là bang lừa gạt, không cần thiết tin tưởng. Nhưng nghĩ đến, công tử từ lúc trọng thương thức tỉnh đến nay đột nhiên thay đổi triệt để. Không chỉ võ công tăng mạnh, mà tính tình cũng hoàn toàn thay đổi, trở nên bá đạo cùng quyết đoán. So với hiền lành, trung hậu trước kia quả thực khác xa một trời một vực.
Thanh Hà Thành không hổ là quận thành, cực kỳ đông đúc náo nhiệt. Hai bên đường cửa hàng san sát, người mua bán tấp nập. Trên phố, có gánh hàng rong hô to gọi nhỏ, có tiểu thư khuê các dắt tay dạo chơi, có võ lâm nhân sĩ cầm v·ũ k·hí hành tẩu tới lui. Khung cảnh hài hòa, chẳng khác nào thái bình thịnh thế.
Lão Hoàng mở bừng mắt, suy nghĩ chốc lát rồi nói: “Vị tiểu huynh đệ này, thiên phú bất phàm. Chỉ là hành sự có chút lỗ mãng..”
Trước cổng Văn Viện chỉ còn bọn Khương Ly, Trần phu tử, lão Hoàng cùng mấy vị Văn Viện phu tử.
“Hay lắm!” Sinh ý tới cửa, Tả Từ lập tức thần thanh khí sảng, đưa lá cờ vải để ở một bên, ngồi xuống sau bàn, dò hỏi:
Khương Ly chắp tay thành tâm nói. Hắn mặc dù không sợ hãi Thành Vệ Binh, nhưng bớt được một điều phiền phức là chuyện tốt.
Tả Từ nắm lấy tay hắn nhìn hồi lâu, lại phảng phất dừng ở đó. Chừng nửa khắc mới chậm rãi buông tay Khương Ly. Đứng dậy, dọn dẹp đồ đạc, nắm lấy cờ vải, một bên lui lại, một bên chắp tay:
"Đa tạ viện trưởng nhắc nhở, ta sẽ lưu tâm!"
“Ừm!” Hắn nhíu nhíu mày, nghiêng đầu sang, liền thấy Hoàng Yến đang thất thần nhìn hắn.
“Nhìn tướng tay cho đơn giản, tay trái hay là tay phải?”
“Cao thủ!” Khương Ly thì thào, âm thầm cảm khái. Chính mình tùy tiện đi dạo phố, lại gặp phải một vị cao nhân du lịch nhân gian.
“Từ ngày cô nương quyết định đi theo Diệp Phàm, thì duyên nợ giữa hai chúng ta coi như đã chấm dứt. Hiện tại Diệp Phàm c·hết rồi, Vũ Dương Tông nhất định sẽ không chịu bỏ qua. Cô nương chớ nên cùng Khương mỗ đi quá gần, kẻo vô cớ bị liên lụy đến”
……
"Nếu đã tới Thanh Hà Thành, tự nhiên phải đi dạo một vòng."
Theo cái nhìn của ông ta, Khương Ly tuổi trẻ, lại có bản lãnh hơn người, phía sau lưng nhất định có cao nhân dạy dỗ.
Trần phu tử lắc đầu bảo: “Theo ta thấy đó không phải là lỗ mãng mà là tự tin. Mặc dù lần đầu tiên gặp kẻ này, nhưng ta nhìn ra từ trong lời nói hành động của hắn, đều sở hữu ngạo khí, coi thường anh hùng trong thiên hạ. Người này, nếu không c·hết yểu, tương lai khó lòng ước định”
“Khương đại ca…ta..” Hoàng Yến ấp úng nói, chỉ là chưa kịp nói thêm, đã bị cắt ngang:
Lão Hoàng gật gù, chợt nhíu mày hỏi: “Lão gia muốn mời hắn gia nhập Văn Viện sao?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Khương Ly quay đầu nhìn sang, chỉ thấy một tên lão giả thân hình choai choai, đang cười xum xoe đứng ở trước mặt mình. Lão đầu mặc một bộ vải bố áo dài, đầu đội mũ cao, trong tay cầm một lá cờ vải, bên trên ghi mấy dòng chữ: “Tính toán thiên cơ!”
Nguyên thân đối với nữ nhân tên Hoàng Yến này quả thực tình sâu ý đậm. Đáng tiếc, Khương Ly tu đạo mấy trăm năm, tâm cảnh vốn đã vững như bàn thạch, chút tình cảm ấy khó lòng lay động tâm tình của hắn. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Lão tiên sinh!” Khương Ly hô nhẹ.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.