Nghịch Trần
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 46: Chấp Hành Nhiệm Vụ
Nghe lời của Tần Quảng Vương, vài vị Diêm Vương không khỏi tính toán.
Chỉ thấy khắp nơi nơi là đổ nát lầu các, dây leo mọc thành cụm.
Khương Ly tất nhiên cũng chẳng để tâm, mà ánh mắt xoay chuyển nhìn sang những người khác.
Người lên tiếng, tự nhiên là Tần Quảng Vương.
Một ánh sáng màu vàng phảng phất như thanh bảo kiếm sắc bén, xuyên qua trùng điệp mây mù, tách chúng thành hai nửa, xoẹt ngang không trung. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Tần Quảng Vương gọi ta là có gì muốn chỉ giáo sao?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Ta hiểu rõ!” Khương Ly chắp tay đáp ứng, tiếp theo liền biến mất tại chỗ.
Phía trước mặt hắn, ở bên ngoài mấy chục dặm là một chỗ phế tích hoang tàn, diện tích rộng khoảng ba dặm. Đó đúng là địa phương mà hắn muốn đến. Nơi đây trước kia vốn là trụ sở của Diêm La Các ở Kiếm Châu, có không ít sát thủ lui tới. Chỉ là mười mấy năm trước, Thập Điện Diêm La cả gan làm loạn, chọc giận Trường Thanh Đế Quân. Vì thế Trường Thanh Chiến Vệ dưới trướng Đế Quân, do ba vị thống lĩnh chia binh ba đường chạy đến Loạn Ma Châu, cường thế vây quét hết thảy cứ điểm của Diêm La Điện.
Thân hình của hắn khẽ động, từ từ hạ xuống mặt đất. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Mà tòa Kiếm Châu phân điện này tự nhiên cũng chịu chung số phận.
“Được!”
“Bổn tọa nhận được thông tin, Diệp Tiếu kia, đang ẩn náu ở trong Kiếm Phần chữa thương!” Tần Quảng Vương đáp.
Ngay khi hắn vừa xuống đến nơi, thì bỗng nhiên toàn bộ khung cảnh thay đổi. Đã không còn là nơi phế tích hoang tàn, mà là một mảnh sân rộng trống trải, chính giữa dựng đứng một cây trụ đá cao ba trượng.
Ánh mắt của hắn ngưng tụ, đánh giá đường vân kỳ dị trên mặt nạ, lâm vào trầm tư.
Người nọ đeo một cái mặt nạ quỷ màu đỏ thẫm, phía trên cũng điêu khắc rất nhiều phù văn kỳ dị. Từ trong hơi thở của đối phương, Khương Ly cảm nhận được một luồng áp bách nặng nề. Đối mặt với nhân vật như vậy, hắn hầu như không có sức phản kháng.
“Tốt!” Tần Quảng Vương gật gù bảo: “Bổn tọa cùng Kiếm Tôn Diệp Trần có chút giao tình, cho nên ta không tiện ra tay với hậu bối của hắn. Vì thế chuyến đi này liền do Diêm La Vương dẫn đầu! Chư vị còn vướng mắc gì không?”
Khương Ly thấy thế, cũng định hạ tuyến, thì chợt bên tai vang lên một âm thanh uy nghiêm.
Một vị Ngũ phẩm Chân Vương, dẫn theo năm vị tam phẩm, tứ phẩm Chân Vương, á·m s·át một vị ngũ phẩm Chân Vương đang trọng thương, hoàn toàn không mấy khó khăn.
“Các hạ hẳn không phải là Tiết Vô Cực chứ?” Tần Quảng Vương cũng chẳng dây dưa lòng vòng mà nói thẳng ra thân phận của hắn, để nội tâm Khương Ly xiết chặt.
“Khụ khụ đã không có chuyện gì, vậy lão phu cáo từ trước!” Sở Giang Vương ho nhẹ, hướng về phía mọi người chắp tay một cái, rồi biến mất tại chỗ.
“Bổn toạ ngược lại đang ở Huyền Âm Châu, nhưng hiện đang luyện chế dở một lò Vương đan, cho nên lần này ta xin phép vắng mặt!” Sở Giang Vương nói.
Thân hình khô gầy Biện Thành Vương trước tên lên tiếng: “Bảy ngày có chút gấp, lão phu hiện tại không ở Loạn Ma Vực, nếu chạy về cũng sợ không kịp…”
Khương Ly thì thào, tháo mặt nạ xuống.
“Chuyển Luân Vương, mời dừng chân chốc lát!”
Ba ngày sau, tại một chỗ rừng núi chập chùng, mây đen che kín bầu trời.
“Bên phía cố chủ yêu cầu cần trong vòng bảy ngày bàn giao nhiệm vụ, các vị ở đây ai tham gia được?”
Tâm tư xoay chuyển, hắn vội chắp tay nói: “Tần Quảng Vương ánh mắt tinh tường, tại hạ thật không phải là Tiết Vô Cực. Tiết Vô Cực đã bị ta g·iết c·hết!”
Khương Ly bay đến trước phế tích, đứng lơ lửng ở trên không trung, chỉ cảm thấy nơi đây yên tĩnh đến lạ thường. Hắn buông ra thần niệm, dự định dò xét một chút. Thì đúng lúc này, một giọng nói khàn khàn đột nhiên vang lên bên tai hắn:
“Tần Quảng Vương, chẳng hay vị trí hiện tại của Diệp Tiếu là ở đâu?”
“Kiếm Châu Kiếm Phần?” Diêm La Vương nheo mắt, suy tư đôi chút rồi nói: “Tốt, chuyến đi này lão phu cam đoan xuất mã thành công”
“Diêm La Vương!”
Khương Ly hơi sững sờ, không khỏi căng thẳng trong lòng, ngưng mắt nhìn về phía đối phương.
Không nghĩ hắn đóng giả Tiết Vô Cực, lại từ lâu đã bị phát hiện. Hiển nhiên, Tần Quảng Vương nắm trong có đặc quyền gì đó, có thể biết rõ thân phận của từng vị Diêm Vương. May mắn, Diêm La Điện chỉ nhận mặt nạ, không nhận người. Cho dù biết rõ thành viên đeo mặt nạ đã bị thay đổi, nhưng chỉ cần mặt nạ không bị hủy diệt, thì vẫn như cũ nắm giữ thân phận Diêm Vương.
“Không có!” Chúng Diêm Vương đồng loạt hồi đáp. Bên trong Diêm La Điện, Tần Quảng Vương thực lực mạnh nhất, hình như là một vị Chuẩn Đế. Mà tiếp theo là Diêm La Vương và Sở Giang Vương, tu vi của mỗi người cụ thể như thế nào thì không ai rõ ràng nhưng chắc hằn đều là ngũ phẩm phía trên.
Tần Quảng Vương gật đầu, cười nhạt bảo: “Đạo hữu chớ nên lo lắng. Diêm La Điện từ trước đến nay chỉ nhận mặt nạ không nhận người. Chỉ cần ngươi không làm việc gì nguy hại tới Diêm La Điện là được. Từ nay chính là Chuyển Luân Vương, điện chủ Thập Điện. Sau đó, làm phiền ngươi chú ý Thập Điện nhiều hơn!”
“Những người còn lại đều có khả năng tham gia chứ?”
“Chúng ta hiểu rõ!” Tống Đế Vương, Thái Sơn Vương, Đô Thị Vương, Bình Đẳng Vương cùng Khương Ly đồng thanh đáp lời.
"Diêm La Điện này ngược lại rất có ý tứ!"
“Chuyển Luân Vương, nếu như đã đến, vì sao không vào trong?”
“Lão phu đồng dạng không ở Loạn Ma Vực, xem ra Nhân Quả Đan vô duyên với ta rồi!” Ngũ Quan Vương thở dài, tương đối tiếc hận. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Thần hồn trở về cơ thể, Khương Ly tháo ra mặt nạ, thở nhẹ một hơi.
Mấy người khác gật đầu, Khương Ly vốn định từ chối, nhưng lời nói đến cổ họng thì bị hắn nuốt xuống. Đây là nhiệm vụ đầu tiên sau khi trà trộn vào Diêm La Điện, hay là vẫn nên tham dự một chuyến. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Chương 46: Chấp Hành Nhiệm Vụ
……..
Những người khác cũng lần lượt cáo từ.
Ánh mắt Khương Ly quét tới, lập tức chú ý tới lão nhân mặc áo bào màu tro đang ngồi ngay ngắn ở trên đỉnh trụ đá.
Trong lòng Khương Ly hơi quái lạ, bởi vì âm thanh vừa rồi không phải truyền từ bên dưới phế tích, mà là truyền từ bên trong mặt nạ hắn đang đeo.
Bên trong ánh sáng màu vàng là một người thanh niên mặc áo trắng, thân hình cao gầy, mang trên mặt một cái mặt nạ quỷ sẫm màu, không nhìn rõ dung mạo. Hai con ngươi xuyên thấu qua lỗ thủng trên mặt nạ, phát ra ánh sáng rạng rỡ.
Trên mảnh đất trống, có mấy đạo thân ảnh hoặc là ngồi hoặc đứng phân bố ở bốn phía trụ đá.
Lão nhân mặc áo mà tro chỉ tùy ý liếc nhìn Khương Ly rồi thu hồi ánh mắt, không dự định bắt chuyện với hắn.
Thấy chúng Diêm Vương đều đồng lòng nhất trí, Tần Quảng Vương gật đầu nói: “Rất tốt, mười mấy năm qua chúng ta mai danh ẩn tích, lần này xuất thế, dùng đầu của một vị đỉnh cấp Chân Vương tế cờ, tương đối hợp tình hợp lý”
Khương Ly giảm tốc độ, bay tới gần năm dặm, lúc này hình dáng của phế tích càng trở nên rõ ràng.
“Ah! gấp gáp vậy?”
Tiếp theo, lão đưa mắt nhìn qua mấy người Khương Ly bảo: “Năm ngày sau, hẹn gặp chư vị ở di chỉ Diêm La Các tại Kiếm Châu, chớ nên đến muộn”
Trong lòng Khương Ly khẽ động, trầm ngâm không nói.
Trong Thập Điện Diêm Vương, ba vị không thể tham dự, Tần Quảng Vương hơi nhíu nhíu mày, ánh mắt uy nghiêm quét qua toàn bộ Diêm La Thần Đàn một vòng, trầm giọng hỏi:
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.