Nghịch Trần
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 44: Diêm La Điện Tụ Tập
“Khoan đã!”
Người vừa lên tiếng, tự nhiên là đối thủ cũ của Tiết Vô Cực, bát điện Đô Thị Vương. Đô Thị Vương tính tình cục cằn, nhỏ nhen, xưa nay y vẫn luôn chướng mắt Tiết Vô Cực, mà Tiết Vô Cực cũng chẳng phải kẻ dễ bắt nạt. Mỗi khi bị Đô Thị Vương buông lời châm chọc, y sẽ cường thế đổi trở về, hai người ban đầu vốn chỉ là lời qua tiếng lại, về sau mâu thuẫn gia tăng, ma sát không ngớt, dẫn đến bát điện cùng thập điện trở nên như nước với lửa.
Khương Ly sau khi thông qua trận môn liền ngựa không dừng vó hướng về phía Đông Nam mà phi hành, dự định trong thời gian ngắn nhất chạy về Xích Hỏa Châu. Đối với vấn đề treo thưởng, hắn mặc dù bận tâm lại chưa đến mức kiêng kỵ. Bởi vì hiện tại thực lực của hắn đã xưa đâu bằng nay. Coi như ở trong tam phẩm Chân Vương cũng không tính là người yếu.
Khương Ly ngẩng đầu, liếc xéo Đô Thị Vương một mắt, bĩu môi: “Lão phu bởi vì bận công chuyện nên chậm trễ chút ít thời gian. Các vị Diêm Vương khác chưa ai nói gì, một đứa ẻo lả xen miệng vào làm chi?”
“Ừm!” Lão giả mặc áo xanh chợt trừng mắt, giống như nhớ tới điều gì.
Hiện tại hắn thể hiện tu vi bề ngoài là nhị phẩm đỉnh phong, cùng đối phương tương đương, nên gọi là đạo hữu cũng rất bình thường.
Đang lúc hắn định xông thẳng tới một chỗ khóa vực trận môn, bất chợt túi trữ vật bên hông nóng lên. Khương Ly dừng chân, thần niệm tràn vào bên trong kiểm tra, lát sau liền nhíu mày lấy ra một chiếc mặt nạ.
Khương Ly nghe được lời bàn tán của đám võ phu xung quanh, chẳng biết nói gì cho phải, nên chỉ hồi đáp vài câu qua loa rồi ngậm miệng không nói.
Khương Ly gật gù, hướng đối phương chắp tay rồi chậm rãi đi vào trong trận môn.
Đương nhiên bọn họ mặc dù tiểu đả tiểu nháo, nhưng lại chưa từng hành động quá trớn, phát động n·ội c·hiến, nên Tần Quảng Vương vẫn luôn mắt nhắm mắt mở cho qua.
“Chuyển Luân Vương, ngươi muốn c·hết!” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Mặt nạ Chuyển Luân vì sao nóng rực, Khương Ly tự nhiên biết rõ nguyên nhân.
Lão giả chưa vội trả lời, mà cẩn thận dò xét Khương Ly, chốc lát mới lắc đầu nói: “Không có gì, lão phu chỉ cảm thấy đạo hữu khá quen thuộc, đạo hữu có thể rời đi”
Đây là một chiếc mặt nạ hình ác quỷ, bên trên lạnh lẽo âm trầm, vật này chính là thứ đại biểu cho thân phận Chuyển Luân Vương tại Diêm La Điện.
Đối với lời đàm tiếu của đám người, Khương Ly chưa hề để trong lòng. Sự chú ý của hắn vẫn đặt ở phía trên Ma Đầu Bảng.
Nhắc đến, quần tu ở Loạn Ma Vực coi hắn là con dê béo thì cũng đúng thôi.
“Không có gì!”
Lão giả mặc áo xanh lắc đầu hồi đáp: “Lão phu cũng không nắm chắc, ta chỉ có cảm giác, chính mình tựa hồ đã gặp hắn ở đâu rồi, nhưng nhất thời nghĩ chưa ra”
Lão giả lắc đầu, ngoài mặt bình thản, nhưng trong lòng lại lóe lên từng tia tham lam, đôi mắt đục ngầu nhìn về phía trận môn, không biết đang nghĩ cái gì.
Mà Khương Ly, vẻn vẹn nhị phẩm trung kỳ, lại xếp hạng thứ tám mươi bảy, tiền thưởng so với rất nhiều Chuẩn Vương, Chân Vương còn cao hơn.
Bên trên trụ đá, là một lão giả mặc áo xanh, để râu cá trê, tỏa ra tu vi nhị phẩm đỉnh phong. Lão ta chính là người chủ trì ở chỗ trận môn này.
Đợi bóng dáng của hắn biến mất, thì bà lão ngồi ở trên cột đá đối diện mới truyền âm hỏi han: (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Hả! Con ngươi của Khương Ly hơi co rụt, ngẩng đầu nhìn lên trụ đá ở bên phải.
Chúng ta đường đường là tam phẩm Chân Vương, cả đời c·ướp c·ủa g·iết người, ma danh hiển hách, thế mà lại phải xếp sau một tên mao đầu tiểu tử, lẽ nào lại như thế?
Dựa theo trí nhớ của tiền nhiệm Chuyển Luân Vương Tiết Vô Cực, Khương Ly cũng rõ ràng. Diêm La Điện Thập Điện Diêm La rất hiếm khi tụ hội, nhưng mỗi lần Tần Quảng Vương triệu tập chúng Diêm La, nhất định sẽ chuẩn bị làm một vố lớn.
“Đạo hữu gọi ta, là có gì muốn chỉ giáo sao?” Khương Ly liếc lão giả đôi chút, bình thản hỏi.
Trận môn giữa Huyền Âm Châu và Kiếm Châu là một cái cổng ánh sáng cao mười trượng, rộng năm trượng. Thủ vệ võ giả ở bên ngoài trận môn có hơn trăm tên Ngọc Mệnh cảnh, mười hai tên Chân Nhân cảnh trong đó cầm đầu là hai vị Nhị phẩm Chân Nhân đang ngồi xếp bằng phía trên hai tòa trụ đá ở ai bên.
Đám võ giả một bên nói cười, một bên khinh thường không ngớt, lại đâu biết, Bạch Ma lão tổ mà bọn họ đang bàn luận thình lình đứng ở bên cạnh.
Một đường đi vội, hoàn toàn không gặp bất kỳ trở ngại nào, cho đến ngày thứ bảy, Khương Ly rốt cuộc chạy tới sát biên giới giữa Kiếm Châu và Xích Hỏa Châu.
Hiện tại ở Loạn Ma Vực, thực lực của hắn mặc dù còn chưa tính là đỉnh tiêm, nhưng cũng đã đủ để hoành hành ngang dọc. Cho nên đám thợ săn tiền thưởng nếu không đến tìm hắn thì thôi, nếu đến thì khỏi phải về.
“Triệu đạo hữu, làm sao vậy?”
Hơn nữa trên người Khương Ly nắm giữ một ít lá bài tẩy, cộng thêm Nghiệt Long, trừ phi là tứ phẩm Chân Vương ra mặt, nếu không đừng nghĩ lưu lại hắn.
Đợi chừng nửa khắc rốt cuộc đã đến lượt hắn.
Mỗi thân ảnh đều mặc áo choàng màu sẫm, đeo mặt nạ quỷ, khí tức mờ mịt, dung mạo không rõ.
….
Chợt một giọng nói âm dương quái khí vang lên cắt đứt dòng suy nghĩ của hắn.
Chương 44: Diêm La Điện Tụ Tập
Lập tức thần hồn của hắn bị lực lượng vô hình kéo đến một chỗ không gian xa lạ.
Khương Ly đứng lặng lẽ ở trên trụ đá, âm thầm suy đoán, không rõ đám người điên Diêm La Điện này, lại định làm chuyện kinh thiên động địa gì đây? (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Đây là lần thứ hai hắn tiến tới nơi này. Lần đầu tiên, là sau khi Diệm La Điện á·m s·át Đế Quân, kiểm kê t·hương v·ong, chia chác lợi nhuận. Sau đó mười mấy năm, hắn chưa từng nhận thêm một lần triệu hoán nào.
Bởi vì trên Ma Đầu Bảng, ma đầu có thứ hạng từ một trăm trở lên, thấp nhất đều đều là tam phẩm Chân Vương. Ví dụ như xếp hạng thứ một trăm Huyết Sát Lão Nhân, tu vi tam phẩm sơ kỳ, tiền thưởng là hai mươi triệu nguyên thạch. Xếp hạng thứ chín mươi chín Hấp Dương Phu Nhân, tu vi tam phẩm sơ kỳ, tiền thưởng là hai mươi ba triệu nguyên thạch. Hoặc ví dụ như xếp hạng thứ chín mươi Độc Phu Tử, tu vi tam phẩm trung kỳ, tiền thưởng cũng mới bốn mươi triệu nguyên thạch.
Ngồi ở trong nhà gỗ, Khương Ly cầm lấy mặt nạ, do dự hồi lâu, mới đem mặt nạ đeo lên.
Cho nên, có không ít tam phẩm Chân Vương nhìn chằm chằm Khương Ly, muốn chém hắn xả giận.
Nhiều năm trước, lúc còn ở Thiên Nhai Đảo, Thập Điện Diêm La á·m s·át Đế Quân, Khương Ly thì bị một trong mười vị Diêm La là Chuyển Luân Vương đoạt xá, ai ngờ tên xui xẻo đó bị hắn phản sát. Từ ấy, mặt nạ Chuyển Luân rơi vào trong tay hắn mà Khương Ly nghiễm nhiên trở thành Chuyển Luân Vương đời tiếp theo. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Diêm La Thần Đàn
Cho nên rất nhiều võ giả thèm thuồng đầu người của hắn, nhưng cũng cực kỳ khinh thường, cảm thấy Khương Ly có tiếng mà chẳng có miếng. Đặc biệt là một đám Chân Vương lão quái ở trên Ma Đầu Bảng.
“Hừ! Chuyển Luân Vương, lão tiểu nhi nhà ngươi càng ngày càng không coi ai ra gì, dám để chúng ta chờ lâu như vậy!”
“Ngươi nói ai ẻo lả?” Đô Thị Vương tựa hồ bị nói trúng tim đen, lập tức xù lông lên. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Đập vào mắt là một cái tế đàn hình tròn, sương khói mờ ảo, xung quanh tế đàn dựng đứng mười cây trụ đá cao ngất, chạm trổ minh văn cổ lão. Trên đỉnh mỗi trụ đá đứng đấy một đạo thân ảnh hư ảo.
Khương Ly xách theo bội kiếm, tiến thẳng về phía khóa vực trận môn.
“Hắc! nói ai tự mình hiểu lấy, xê ra đi, lão phu không nói chuyện với yêm nhân!” Khương Ly cười gằn.
Khương Ly tiến tới bàn đăng ký, thông báo họ tên, cũng giao nộp Nguyên Thạch, vừa định tiến vào bên trong trận môn, thì chợt nghe thấy tiếng hô trầm thấp vang lên từ đằng sau.
Hắn trầm tư chốc lát, tiếp theo xoay người tìm một chỗ sơn cốc bí ẩn, rồi trực tiếp tiến vào Lạc Thần Giới.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.