Nghịch Trần
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 42: Đại Đạo Có Thiếu
Hắn hiện tại có thể khẳng định, kẻ ở sau màn tính kế hắn, chín phần mười là vị Hắc Diệu Đế Quân này.
Tô Vũ cười khổ không thôi, nắm giữ Động Thiên Giới Bảo lại nuôi dưỡng một đầu cấp tám Yêu Long coi như sủng vật. Người bắt mình, chỉ sợ là một vị lão quái nào đó rồi.
Mà Khương Ly bấy giờ đang ngồi ở trong nhà gỗ hồi phục Chân Lực, một bên quan sát Tô Vũ. Nghe nàng nhắc tới bốn chữ Hắc Diệu Đế Quân, trong đáy mắt của hắn chợt lấp lóe hàn mang.
Cấp tám Yêu Long!
Bởi vì cách nàng chừng vài trăm thước, nằm cuộn tròn một con rồng màu vàng, đang ngủ say sưa. Con rồng này dài chừng mười trượng, nhưng trên thân tỏa ra khí cơ khủng bố, khiến nàng không rét mà run.
Bên này, Tô Vũ hô hoán mấy câu, chẳng ai đáp lời, để nàng lo được lo mất.
Khương Ly đối với Hắc Diệu Đế Quân không hiểu cho lắm, chỉ biết đối phương là một trong Đông Hoang Thập Đế. Tọa trấn mười đại hùng quan, Hắc Diệu Thần Thành.
Chính mình đã kéo ra danh hiệu của Hắc Diệu Đế Quân, đối phương vẫn như cũ thờ ơ không động lòng. Chẳng lẽ nói, lão quái bắt nàng không hề kiêng kỵ Đế Quân, thậm chí còn là tử địch.
“Ngươi thế mà tránh thoát được Hắc Diệu Diệt Thế…ừm!” Nói đến đoạn này, nàng đưa mắt nhìn xung quanh, tựa hồ đã hiểu vì sao Khương Ly bị hút vào trong hố đen, lại vẫn còn sống sót. Nàng chợt cảm thấy ảo não vô cùng. Chính mình nhận lện Đế Quân đến Hoang Châu bắt người, không nghĩ người chưa bắt được còn b·ị b·ắt ngược. Hiện tại bị Khương Ly nhốt vào trong Động Thiên Giới Bảo, muốn chạy thoát khó như lên trời.
“Vãn bối lần này nhận lệnh Đế Quân đến Hoang Châu xử lý công vụ, trên người có mang theo lệnh bài của Đế Quân. Mong tiền bối xem ở trên mặt Đế Quân, thả vãn bối ra ngoài. Tô Vũ cảm kích vô cùng!”
Tô Vũ bừng tỉnh, vội vã đáp: “Tô Thuyên? Nàng là tam muội của ta…ngươi biết nàng?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Khương Ly bắt nàng nhốt ở trong này, mục đích là tìm hiểu thông tin liên quan tới Tô gia cùng Hắc Diệu Đế Quân. Ngoài ra còn một mục đích nữa đó là nghiên cứu huyết mạch thần thông của nàng, Bất Diệt Chi Thân.
Nói vậy, Thánh Cảnh đối với Khương Ly quả thực quá xa xôi. Mặc dù nhìn ra tai hại của Bất Diệt Chi Thân, nhưng hắn hiện tại vẫn vô cùng hứng thú.
Tô Vũ hít sâu một hơi, thu hồi tâm tư, chắp tay nói:
Nếu Tô Vũ đem thần thông này tu luyện tới đại thành, viên mãn, có lẽ thật có thể có được thân thể bất tử bất diệt, giống như Lạc Thần năm đó cũng nên.
“Bất Diệt Chi Thân quả thật cường hãn vô cùng, nhưng tựa hồ cũng có điểm tai hại"
Chỉ thấy đây là một vùng không gian lờ mờ, bốn phía là rừng cây xanh thẫm, thiên địa nguyên khí dày đặc, chẳng hề thua kém Hắc Diệu Thần Thành.
“Tô Thuyên là gì của ngươi?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nghĩ tới Lạc Thần, hắn khẽ hồi tưởng đến đạo huyễn cảnh ở trong Truyền Hỏa Bia năm nào, lông mi chợt nhíu thật chặt.
Về phần tu vi, nghe nói là thất phẩm Chân Đế, nổi danh với một chiêu Hắc Diệu Diệt Thế.
“Chuyện gì xảy ra?” Tô Vũ chỉ cảm thấy tầm mắt nhất chuyển liền xuất hiện ở một vùng không gian khác. Nàng đâu dám lơ là, Chân Lực ngưng tụ thành bạch lôi quấn quanh hai bàn tay, thần sắc cảnh giác đánh giá bốn phía.
Mặc cho đối phương là thất phẩm Đế Quân, múi thù ngày hôm nay hắn nhất định sẽ báo.
Nháy mắt, Tô Vũ liền phán đoán được, nơi đây là một chỗ Động Thiên Giới Bảo.
“Hả!” Tô Vũ giật mình mở bừng mắt, quay đầu nhìn sang, tiếp theo liền trợn mắt há mồm, khó có thể tin vào mắt mình.
Chỉ có điều, đường đường là thất phẩm Đế Quân vì sao phải tính toán một kẻ yếu như mình? Bất giác, Khương Ly liên tưởng tới Tô gia, Tô gia rất có thể cũng là hậu duệ của Lạc Thần, mà Hắc Diệu Đế Quân tính kế chính mình, rất có khả năng là bởi vì Lạc Thần...
“Vì sao không thể là ta?” Khương Ly nhếch miệng, cười ngoạn vị.
Trận chiến hôm nay, mấy lần thi triển bí thuật, cùng vận dụng huyết mạch thần thông, khiến cho thân thể nàng hao hụt rất lớn. Nếu không kịp thời bổ sung, xuất hiện di chứng, sẽ có ảnh hưởng về sau.
Chỉ là nàng còn chưa kịp vận chuyển Chân Lực, thì từ sau lưng bỗng vang lên một giọng nói trầm thấp, lạnh lẽo:
Nhưng mà so với việc bị lão quái vật nào đó bắt nhốt, hiện tại biết mình bị Khương Ly giam giữ, Tô Vũ không hiểu có cảm giác nhẹ nhàng hơn.
“Tam muội sao?” Khương Ly thì thào, ánh mắt có chút cổ quái đánh giá thiếu nữ mặc váy tím. Tô Thuyên trong lời của hai người chính là Tô phu nhân mà hắn từng gặp hồi còn ở Việt quốc, xem như có chút giao tình. Nếu nữ nhân này là tỷ tỷ của nàng, Khương Ly xem ở trên mặt Tô phu nhân có thể tha nàng một mạng.
Đã đối phương chẳng thèm phản ứng nàng, hơn nữa trong ngắn hạn sợ rằng khó lòng thoát khốn, Tô Vũ liền từ bỏ hô hoán, khoanh chân ngồi xuống chuẩn bị chữa thương.
Chương 42: Đại Đạo Có Thiếu
“Ngươi…ngươi…ngươi, tại sao lại là ngươi?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tô Vũ vỗ túi trữ vật, lấy ra một tấm lệnh bài màu đen, bên trên khắc chìm hai chữ Hắc Diệu, nâng lên thật cao. Đáng tiếc, vẫn chẳng ai trả lời nàng.
Đối phương tính toán hắn, tính toán Lạc Thần là m·ưu đ·ồ điều gì? Khương Ly không biết, cũng chẳng cần biết, nhưng hắn rõ ràng một điều mối thù hận này đã kết, một ngày nào đó hắn nhất định sẽ tìm tới cửa đòi nợ.
Chính mình vô thanh vô tức b·ị b·ắt vào trong Giới Bảo rồi? Tô Vũ cõi lòng lộp bộp, ngưng mắt nhìn về phương xa, bỗng nhiên giật mình lùi về sau mấy bước. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Bên trên bầu trời lơ lửng mấy trăm hạt châu màu vàng rực, tỏa ra ánh sáng nhu hòa, mà chính giữa đám hạt châu thì là một con ngươi khổng lồ màu đen, sâu hoắm, lạnh lẽo.
Khương Ly trước nay vẫn luôn tôn thờ người không phạm ta, ta không phạm người. Nhưng người phạm ta, thì chỉ có máu chảy thành sông, thi chất thành núi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Sắc mặt của nàng vốn đã trắng xám, nay càng thêm bạc nhược. Nàng đường đường là đại tiểu thư của Tô gia, cốt linh mới hai trăm tuổi đã đột phá tam phẩm Chân Vương, thậm chí thức tỉnh Cổ Thần huyết mạch thần thông, tương lai không thể hạn lượng. Sao lại cam tâm trở thành đỉnh lô của người khác.
Nếu không thì năm đó ông ta làm sao se c·hết?
“Vãn bối Tô Vũ, thủ hạ dưới trướng Hắc Diệu Đế Quân, xin ra mắt tiền bối!”
Tô Vũ vừa nói xong, nhưng không thấy ai trả lời. Nàng nhíu nhíu mày châu, tiếp tục nói:
Lão quái này bắt nàng, mục đích duy nhất chỉ sợ là muốn biến nàng thành đỉnh lô.
Hiện tại tu vi của Tô Vũ còn kém cỏi, vẫn chưa tu thành Bất Diệt Chi Thân, phải nói ngay cả tiểu thành cũng còn không chạm tới, xa xa còn chưa đạt được cảnh giới bất diệt.
“Ngươi còn chưa nói cho ta, Tô Thuyên là gì của người!” Âm thanh đạm bạc của Khương Ly lần nữa vang lên, tựa hồ rất không kiên nhẫn.
Lạc Thần là vị Cổ Thần cuối cùng, thực lực rất mạnh, không phải Thánh Cảnh nhưng có thể chiến Thánh Cảnh, đáng tiếc cả đời đều bị vây ở cảnh giới thứ hai. Hơn nữa, theo Khương Ly suy đoán, Bất Diệt Chi Thân của ông ta, hẳn là cũng có cực hạn, ít nhất đối mặt với Thánh Cảnh cường giả, Lạc Thần sẽ chẳng thể nào bất tử bất diệt.
Bất Diệt Chi Thân, bất tử bất diệt, buông tha c·ái c·hết, lựa chọn bất diệt. Loại thần thông này ở trên mặt đại đạo, hoàn toàn thiếu mất một nửa, bởi vì chỗ thiếu hụt ấy, mà năm đó Lạc Thần thực lực mạnh mẽ, tuổi thọ vô tận, từng sống qua rất nhiều lần lượng kiếp, lại không thể nào đột phá cảnh giới thứ ba.
Đương nhiên, tội c·hết có thể miễn, tội sống khó tha.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.