Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 20: Trộm Tranh

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 20: Trộm Tranh


Khi sắp đụng vào cửa, thì hai cánh cửa thình lình mở ra, mà lão nhân thì bị cuốn ra xa, cửa đóng lại.

Khương Ly nói xong, vung tay đem túi trữ vật ném về trong tay đối phương. Sau đó lão nhân không tự chủ bị một luồng lực lượng đẩy mạnh về phía cửa ra vào.

Lão nhân này chính là ông lão mặc áo xanh ở trong Lăng Phủ.

“Trở về đi. Lần sau đến nhớ mang đủ bạc!”

Lấy hết tranh treo trên tường, lão lại quay đầu nhìn về phía giá gỗ dựng ở sát quầy, bên trên có một bức tranh đang vẽ dở dang.

Càng làm cho lão thấy kỳ lạ hơn đó là lúc lão tiến vào cửa hàng này, rõ ràng đã dùng thần thức dò xét. Cũng phát giác ra một người đang nằm ở nhà sau, nhưng chẳng qua chỉ là một kẻ phàm nhân mà thôi.

Nhìn thấy Khương Ly, lão nhân sững sờ tại chỗ, sắc mặt trắng bệch, trán toát mồ hôi.

Nghĩ nghĩ, lão lần nữa vung tay áo, đem bức tranh thu vào túi trữ vật, xoay người định rời đi.

Khương Ly mở ra túi trữ vật, điều động thần niệm, nháy mắt tất cả tranh vẽ nhẹ nhàng run lên, từng cái từng cái bay ra bốn phía, rơi vào đúng vị trí cũ, khong có một chút sai lệch, giống như chưa từng động vào vậy. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Lão nhân trong lòng trầm xuống. Lão là Chân Nhân võ giả, trong người Nguyên Thạch, đan dược ngược lại có một chút, chứ vàng bạc thì không nhiều như vậy. Đương nhiên, nếu để lão trở về một chút, đừng nói một hàn hai trăm lượng, một vạn lượng cũng có thể lấy ra.

Cùng lúc đó, bên ngoài cửa hàng tranh thình lình có một vị võ giả ghé thăm. Người nọ thân hình như ảo ảnh nhanh chóng tiếp cận. Tiếp theo vung tay phải lên, cửa lớn của cửa hàng lập tức mở ra, nhưng không hề phát ra một chút tiếng động.

Lão nhân hít sâu một hơi, thuận tay cầm lấy một bức tranh thủy mặc. Ai ngờ vừa ngưng thần nhìn xuống, thân mình lập tức run lên, suýt chút nữa ném bức tranh đi.

May mắn, bức tranh này vừa còn chưa vẽ xong, nếu không chính mình đã gặp bất trắc rồi.

Sao mà không mê luyến cho được, trong cửa tiệm của Khương Ly, từng bức tranh đều chứa đựng đạo vận khác biệt, đều là Khương Ly dùng tự thân đạo ý mô phỏng chân ý, đạo ý của kẻ khác mà vẽ ra. Thứ này đối với người phàm, không có tác dụng, nhưng đối với võ giả, thì chính là trân bảo.

Một cửa hàng nhỏ lại xuất hiện nhiều tranh vẽ trân quý như thế, thì ông chủ hiển nhiên cũng là một vị tiền bối cao nhân. Chính mình lại ngu xuẩn tới mức đến chỗ người ta ă·n t·rộm, đúng là không biết sống c·hết.

Chỉ có điều ngay lúc lão vừa xoay người, thì chẳng biết lúc nào xuất hiện một gã thanh niên đứng ở góc phòng, lạnh nhạt nhìn lão.

Thở nhẹ một hơi, quả nhiên trong Hoang Châu này ẩn dấu rất nhiều lão quái vật, chính mình vẫn nên lưu lại tâm nhãn, phòng trừ ngày nào đó lâm vào vạn kiếp bất phục. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Buổi chiều hôm nay vô tình ngộ đạo, khí thế của hắn vốn từ hơn mười trượng, đã cô đọng xuống chỉ còn tám trượng, mà ma niệm ở trong thức hải cũng giảm bớt một phần ba.

Lão nhân vừa nhìn thấy bức tranh, tâm thần bất giác bị hút vào bên trong, không thể nào thoát ra.

Người kia đột nhập vào trong. Ngay sau đó, cánh cửa sau lưng y nhẹ nhàng đóng kín.

Chương 20: Trộm Tranh

Càng đi đến gần quầy, ý cảnh ẩn chứa trong mỗi bức tranh càng thêm nồng đậm, khiến cho lão nhân càng thêm mê luyến, càng thèm thuồng.

Càng nghĩ càng hoảng sợ, lão nhân trong lòng cười khổ không thôi, thầm trách chính mình bị tham lam che mờ mắt.

Lão nhân thở nhẹ một hơi, vội vàng chắp tay cung kính nói:

Trời về khuya, mặt trăng đã treo ở trên cao, toàn bộ Tuyết Mai Thành lâm vào trong tĩnh mịch.

Nhưng hiện giờ, phàm nhân này im hơi lặng tiếng xuất hiện, mà chính mình lại không thể phát hiện mảy may. Nếu ban nãy người này ra tay, chính mình đ·ã c·hết không thể chôn rồi.

Lão nhân bước chân nhẹ nhàng như mèo hoang, toàn bộ quá trình không hề phát ra bất kỳ tiếng động nào, trong cửa hàng hơn một trăm bức tranh đều bị lão thu sạch.

Khương Ly bình thản nói.

Lắc lắc đầu, Khương Ly với tay cầm lấy hồ rượu, uống một ngụm, bỗng nhiên hắn hơi nhướng mày nhìn ra bên ngoài.

Vẻ do dự, thấp thỏm trong mắt lão đã hoàn toàn biến mất. Lão không nói hai lời vung áo lên, lập tức toàn bộ thư họa treo trên tường, từng cái một rơi vào trong túi trữ vật.

Khương Ly nhìn lão nhân một mắt, nâng tay phải lên, cách không chụp lấy túi trữ vật bên hông của lão, thuận tay lau một cái. Lập tức, sắc mặt của lão nhân chợt đỏ lên, lui ra phía sau vài bước, một ngụm máu tươi ở trong miệng bị lão cố gắng nuốt xuống.

Khương Ly nằm nghỉ ở hậu viện. Bên người còn đặt một hồ rượu trắng, thi thoảng cầm lên uống một ngụm.

Bị Khương Ly mạnh mẽ xóa đi thần thức, nhưng lão cũng không hề giận dữ, mà ánh mắt càng thêm cung kính. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Trải qua tình cảnh vừa rồi, lão đã bị dọa cho hết hồn, hiện tại dù cho tiền lão cũng không dám quay về cửa hàng nhỏ kia nữa.

“Không nghĩ tới một cái tiệm tranh nho nhỏ lại có nhiều bảo vật như thế!”

Lão nhân bị đẩy đi hơn một dặm, vất vả lắm mới dừng lại được, trong ánh mắt lộ ra vẻ khó có thể tưởng tượng, pha lẫn hoảng sợ và kinh hãi.

“Tham kiến tiền bối. Vãn bối Hoàng Diệp là trưởng lão của Vũ Thành, hôm nay đắc tội, mong tiền bối bỏ qua cho”

Nhân vật trong tranh là ai, vì sao chỉ ẩn chứa một tia đạo vận, đã suýt chút nữa đem thần hồn của mình xóa đi?

Nhìn kỹ đó là một lão nhân cao gầy, mặc áo dạ hành. Lão nhân đứng ở trong cửa hàng, ánh mắt lóe sáng nhìn từng bức tranh thủy mặc treo ở bốn phía, trên mặt lộ ra một tia kinh hãi. Nhưng vẻ kinh hãi này lập tức biến mất mà thay vào đó là vô tận tham lam.

Cái gì! (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Khương Ly cầm hồ rượu uống một ngụm, sắc mặt không hề chút cảm xúc, nói: “Tổng cộng một ngàn hai trăm lượng bạc...”

Lão đứng ở trên một mái nhà dân, trầm mặc chốc lát, trong lòng thầm hô may mắn, may mắn đối phương không chấp nhặt với mình, sau đó vội vàng rời khỏi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Lão cả kinh, vội cắn lưỡi phun ra một ngụm máu tươi mới tỉnh táo trở lại. Nhìn về phía bức tranh, trong lòng nổi lên cuồn cuộn sóng lớn.

Người thanh niên vừa rồi, bản lãnh thâm sâu khó lường.

Nguy hiểm!

Dựa theo tốc độ hiện tại, đợi thêm vài năm nữa hắn hẳn là có thể ngưng tụ Vương Khí thành công, cũng triệt để xua tan ma niệm.

Lão dù sao cũng là thủ hộ giả của Tuyết Mai Thành, mở miệng nói một câu, muốn bao nhiêu bạc là có bấy nhiêu.

Buổi chiều Lăng Hàn mang về bức tranh, bên trên ẩn chứa nồng đạm đao ý. Lão vừa nhìn liền biết đây không phải vật thường, liền đợi đến nửa đêm lẻn tới dò xét. Ban đầu là dự định vào xem một chút, nhưng không nghĩ, mỗi bức tranh bên trong cửa hàng đều ẩn chứa đạo vận, đều là bảo vật vô giá, dẫn đến chính mình bị tham lam che mờ hai mắt.

“Một ngàn hai trăm lượng bạc, có không?”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 20: Trộm Tranh