Nghịch Trần
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 18: Kiếm Ý Hiện
Khương Ly cắn răng vội vã sử dụng Túng Địa Kim Quang lần thứ hai, hiểm trở tránh đi, tiếp theo, ngưng tụ ra hai mươi bảy thanh kiếm niệm, nhắm về phía đối phương bắn tới.
“Hôm nay, xin mời đạo hữu thưởng lãm”
Khương Ly sắc mặt ngưng trọng, cũng nhận ra cảnh giới thật sự của người đàn ông này cao hơn hắn rất nhiều hẳn là một vị Chân Vương, nhưng bởi vì quy tắc của Kiếm Sơn mà bị hạ xuống cùng hắn tương đương. Nhưng cảnh giới kiếm đạo của đối phương cũng cao hơn hắn không biết bao nhiêu cảnh giới.
“Khụ khụ, thứ này cũng gọi là Thiên Đạo Kiếm Hạp, nhưng là hàng nhái” Khương Ly hơi xấu hổ nói.
“Kiếm Hạp của đạo hữu, có vài phần tương tự với Thiên Đạo Kiếm Hạp, không biết lai lịch là gì?”
Lời nói chưa dứt kiếm khí đã khởi phát trùng trùng, kiếm khí cương mãnh không gì cản nổi.
Ngay lúc hắn đang cười khổ, thì đối phương đột nhiên trở kiếm, nhắm đúng yết hầu của hắn đâm mạnh một cái. Khương Ly giật mình, cả người hóa thành kim quang, chớp mắt đã xuất hiện ở phía xa ngàn trượng, há miệng thở dốc.
Thông thường kiếm tu đấu pháp, chủ yếu đều là dựa vào kiếm pháp, kiếm chiêu hoặc kiếm đạo lý giải để thủ thắng. Khương Ly ngược lại tốt, thấy đánh không nổi thì lấy ra Lục chuyển Vương Binh, có chút an gian hiềm nghi.
“Tam tỷ tỷ cũng không đánh”
Người đàn ông trung niên gật đầu: “Lục chuyển Vương Binh hàng nhái, uy lực hẳn là sẽ không kém. Lão phu có một chiêu kiếm, có thể cùng Vương Binh của đạo hữu so một lần”
Đối mặt với ánh mắt kia, đám Kiếm Linh liền quỳ, vốn khí thế hung hăng tại chỗ ỉu xìu xuống, thi nhau bay ra sau lưng Khương Ly trốn tránh.
“Bi Thống Mạc Danh” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Tiểu Phàm Phàm, ngươi gọi tỷ muội chúng ta ra đây, là muốn nhở vả điều gì phải không?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Nhị tỷ tỷ cũng không đánh”
“Nguy hiểm!”
“Đạo hữu xem chiêu!”
Ánh mắt của Khương Ly chợt lạnh, chợt lần nữa rút ra Diệt Trần Kiếm, nhưng lần này, bên trên lưỡi kiếm l·ây n·hiễm thêm một tia kiếm ý màu đen mỏng manh.
Bên ngoài kiếm khí oanh kích liên miên bất tuyệt, đã phá hỏng không ít bảo kiếm, để Khương Ly đau lòng xót xa. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Lũ oắt con h·iếp yếu sợ mạnh, tham sống s·ợ c·hết này...nuôi phí cơm! Khương Ly nghiến răng nghiến lợi, tâm niệm vừa động, liền đem các nàng ném trở về Lạc Thần Giới. Trong lòng buồn bực, ngày thường kiêu ngạo lên mặt, một bộ ta đây vô địch, hôm nay vừa thấy cao thủ chân chính liền cúp đuôi làm người...
Đứng ở ngoài trăm trượng Khương Ly trong lòng chửi mẹ, kiếm khí của đối phương chẳng khác gì một con hồng hoang cự thú, hung hăng lao tới, muốn đem hắn cắn nuốt tại chỗ, hơn nữa tốc độ còn rất nhanh, chớp mắt đã áp sát.
Mà người này tựa hồ cũng phát hiện ra các nàng, một đôi mắt sắc bén như kiếm quét qua từng gã Kiếm Linh, tương đối hiếu kỳ.
Chỉ thấy kiếm chiêu vừa ra kiếm hình vô số, đan kết thành lưới, đem cả Khương Ly lẫn ba ngàn thanh bảo kiếm vây khốn ở bên trong.
Nhất Kiếm Trầm Giang, Khương Ly mới chỉ luyện đến mức độ tiểu thành, chỉ mới phát huy chưa đến ba thành uy lực thật sự của tuyệt chiêu này. Trong khi đó, một chiêu Nhất Kiếm Thành Danh, đối phương đã tu luyện đến mức lô hỏa thuần thanh. Mặc dù bởi vì cảnh giới hạn chế, cũng không thể phát huy ra toàn bộ sức mạnh, lại so với hắn tốt hơn nhiều.
Khương Ly thầm cả kinh, vội vã điều khiển ba ngàn thanh kiếm kết thành một cái kén lớn, ngăn chặn kiếm hình t·ấn c·ông.
Còn may, Khương Ly vẫn âm thầm điều động thần niệm, hóa thành một lớp kén dày quanh người, ngăn cản kiếm khí, nếu không hiện tại hắn đã v·ết t·hương chồng chất rồi.
“Uhm"
Lời vừa nói xong, quanh người ông ta bỗng nhiên xuất hiện một luồng bi thương tột độ, hòa theo kiếm ý tản ra bốn phía, l·ây n·hiễm mặt đất, bầu trời, ngay cả Khương Ly cũng cảm thấy buồn bã vô cớ.
Người đàn ông trung niên lắc đầu, nâng kiếm nói tiếp: “Nếu đạo hữu đã học được Túng Địa Kim Quang, vậy xin mời thưởng lãm thức tiếp theo của ta, Danh Bất Hư Truyền” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Đã vậy, mời đạo hữu thưởng lãm chiêu kiếm thứ hai của lão phu, Mạc Danh Kỳ Diệu”
“Độn Pháp thật tinh diệu, đây chẳng lẽ là thượng cổ độn thuật Túng Địa Kim Quang?”
“Ồ, nghe nói nếu đem môn độn thuật này tu luyện tới đệ cửu thiên thê, có thể một bước vượt ngang Tứ Hoang. Đạo hữu có thể học được, quả thật là bất thế kỳ tài”
“Không thể tiếp tục như vậy!” Khẽ thì thào, vội vàng một bên điều khiển Thiên Đạo Kiếm Hạp, một bên gọi ra năm tên tiểu Kiếm Linh.
“Chiêu này, lão phu sáng tạo ra sau khi ái thê của ta đột nhiên bị hại, càng đau đớn hơn, kẻ thủ ác là ai, suốt nhiều năm, lão phu vẫn không tìm được. Nổi đau ấy chẳng thể nào đặt tên, uẩn hàm trong kiếm tủy, lão phu liền gọi nó là…”
Người đàn ông trung niên chậm rãi rút kiếm, một luồng kiếm khí sáng chói bắn ra, trảm về phía hắn, bên trong kiếm chiêu mang theo tuổi trẻ nhiệt huyết, thanh xuân hướng tới, muốn cất một tiếng hót kinh người, kinh động thế gian.
“Túc mệnh vô tình, huynh đệ tranh vanh. Vạn kiếm xả thân, nhất kiếm thành danh”
“Lão phu vì thế mà hối hận cả đời, từ đó về sau không bao giờ sử dụng kiếm chiêu này nữa”
“Hừ hừ, người kia rất đáng sợ, kiếm đạo cũng rất mạnh, đại tỷ tỷ không đánh”
“Một thức này là năm đó lão phu dương danh giang hồ về sau mà sáng tạo, dùng một thức Danh Bất Hư Truyền đánh bại tam đại gia tộc cùng bảy đại môn phái, kinh động võ giới”
“Lão phu không họ, không tên, năm mười sáu tuổi tình cờ đi đến đỉnh Kiếm Phong, có duyên sở hữu Anh Hùng Kiếm, học được Mạc Danh Kiếm Quyết.”
“Năm xưa lão phu chỉ bằng vẻn vẹn một chiêu Nhất Kiếm Thành Danh, đánh bại đại ca. Từ đấy hùng tâm tráng chí, chính thức bước vào võ giới. Về sau ngẫm nghĩ lại, lão phu mới nhận ra, đại ca ta trước đó đã hi sinh, chọn chiến bại để thành toàn con đường kiếm đạo cho ta.”
“Tứ tỷ tỷ cũng không đánh”
“Khụ khụ, nàng nói nàng cũng không đánh, mau đưa chúng ta trở về trong vườn sen, chúng ta hôm nay bãi công”
Người đàn ông trung niên nói rồi, đạp chân lướt người mà đến, chủ động t·ấn c·ông.
“Đúng vậy!” Khương Ly đáp lời.
"Hử!” Người đàn ông trung niên nhíu mày, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc, tiếp theo liền là kinh hãi tột cùng.
Khương Ly dõi mắt về phía người đàn ông trung niên, dụ dỗ nói: “Các ngươi giúp ta đánh bại người kia, ta sẽ dạy cho các ngươi một chiêu kiếm pháp siêu cấp VIP Pro?”
“Thật sao?” Năm tiểu Kiếm Linh hai con mắt đều tỏa sáng.
Chương 18: Kiếm Ý Hiện
“Đánh đánh đánh”
Đám Kiếm Linh vui vẻ vỗ tay, kẻ đứng trên vai, kẻ đứng trên đầu hắn, chống nạnh nhìn về phía người đàn ông trung niên.
Vừa ra khỏi Lạc Thần giới, năm gã Kiếm Linh liền bay xung quanh Khương Ly ồn ào lên tiếng, không thèm chú ý tới thời khắc ngàn cân treo sợi tóc của hắn.
Người đàn ông trung niên cũng không phật ý, nhìn lướt qua đầy trời bảo kiếm, cùng chiếc hộp gỗ lơ lửng trước người Khương Ly, mở miệng: “Nghe nói, thời Trung Cổ có một vị kiếm đạo tiền bối lấy kiếm hạp thành danh, trong kiếm hạp chứ đựng một tỷ thanh bảo kiếm, hóa thành kiếm giới, tục xưng Chưởng Kiếm Đế Quân, mà bảo hạp đó thì gọi là Thiên Đạo Kiếm Hạp”
Kiếm khí càng nhiều, nỗi bi thương dày vò tâm trí càng tăng lên, để hắn không tự chủ lã chả rơi lệ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Lúc bấy giờ, ba ngàn bảo kiếm đã bị phá hủy gần một nửa, uy năng của Thiên Đạo Kiếm Hạp cũng theo đó mà hạ xuống.
“Thật!” Khương Ly vô cùng chân thành trả lời.
Lúc Khương Ly đến gần chừng trăm trượng, thì thanh huyễn kiếm kia chợt hóa thành một người đàn ông trung niên cao gầy, mặc áo bào xanh, tóc mai màu trắng, khuôn mặt hiền hòa pha chút buồn bã.
Một kiếm này, chỉ là Tam tinh hạ phẩm lại không thua gì tam tinh trung phẩm.
Chỉ thấy kiếm lộ của ông ta kỳ ảo không tuân theo bất kỳ quy luật nào, khiến Khương Ly luống cuống tay chân, khó lòng dự liệu. Kiếm chiêu uyển chuyển nhẹ nhàng, nhưng uy lực mạnh mẽ, nhiều lần đẩy hắn vào tử lộ.
“Ồ, đạo hữu vừa thi triển là Tứ Tinh Kiếm Pháp sao, thật là hùng hồn” Người đàn ông trung niên hơi kinh ngạc nói.
Người đàn ông trung niên nhìn thấy Thiên Đạo Kiếm Hạp, sắc mặt hơi hơi cổ quái, thu hồi kiếm chiêu.
Đối mặt với chiêu kiếm này, Khương Ly không dám chủ quan, vội bật hết toàn lực, lần thứ hai chém ra Nhất Kiếm Trầm Giang, nhưng vẫn bị đẩy lùi về sau hơn mười trượng.
Hai mươi bảy thanh kiếm niệm cùng kiếm khí của người đàn ông trung niên v·a c·hạm ba lần liền nát bấy. Nhưng cũng đủ thời gian, để Khương Ly kịp lấy ra Thiên Đạo Kiếm Hạp, điều động ba ngàn bảo kiếm ngăn cản trước người.
“Tại hạ chỉ gặp may đúng dịp thôi, đạo hữu quá lời!”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.