Nghịch Trần
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 91: Chuẩn Vương Bên Dưới Người Thứ Nhất
“Ngươi…các ngươi!” Xích Hằng bị lời nói của Lý Hồng làm cho choáng váng. Nâng ngón tay, tức giận đến run rẩy.
Xích Tuyết hừ nhẹ, lướt người tới, nâng quyền đánh liên tục lên người gã.
“ Nói mà không biết ngượng! Hiện tại, ta cho ngươi hai lựa chọn, một là tự phế tu vi, hai là ta sẽ tự tay làm việc đó”
“Ngươi!”
Mỗi quyền đánh ra, trên người Xích Hằng xuất hiện một vết cháy sém quyền ấn, để đã đau đớn kêu rên. Không những thế, quyền kình còn xông vào trong cơ thể, phá nát toàn bộ kinh mạch, phế bỏ Chân Lực, Chân Huyết.
“Vừa nãy nhị ca thừa cơ đánh lén, muốn g·i·ế·t c·h·ế·t ta, có chừa lại cho mình một con đường lui sao?”
“Khục” Lão yêu họ khan, nào dám đánh tiếp mà lách người bay về phía đám đông đại yêu, hạ lệnh:
Uy danh bát phương, âm hiểm tàn độc Minh Ngục Chân Nhân ngày nào đã không còn, hiện tại chỉ còn lại một gã phàm nhân.
“Hừ! Lý đạo hữu, nếu các ngươi nếu khăng khăng bảo hộ Xích Hằng, vậy thì cũng đừng trách Bạch mỗ ngoan độc...” Khương Ly ở bên cạnh cười gằn nói, lần nữa tế ra Thiên Đạo Kiếm Hạp.
“Tiểu Phàm Phàm, tam tỷ tỷ có lợi hại không?”
Chẳng những Khương Ly, tất cả võ giả quan chiến đều nhìn Xích Tuyết với con mắt khác, thì ra thiếu nữ nhìn như hiền lành lương thiện này, lại có một mặt tàn nhẫn, quả quyết như thế.
Chém g·i·ế·t xong yêu hạc, năm tên tiểu Kiếm Linh vô cùng kiêu ngạo bay đến trước người Khương Ly nhao nhao tranh công.
“Định”
“Hừ hừ chúng ta đã giúp ngươi g·i·ế·t c·h·ế·t con xuẩn hạc kia rồi, Tiểu Phàm Phàm, ngươi thấy đại tỷ tỷ có lợi hại không?”
“Aa…Tiểu Tuyết Tuyết, ngươi thấy…”
Kiếm Linh, hơn nữa còn có thể tự mình chiến đấu Kiếm Linh. Mẹ nó, Bạch Phàm chẳng lẽ là Đế Tử hoặc đại năng chuyển thế hay sao. Thủ đoạn ly kỳ cổ quái không nói, bảo vật cũng quá nhiều.
Ai ngờ cuối cùng trộm gà chẳng được, còn mất nắm gạo.
“Khục!” Lúc này Lý Hồng nhìn không nổi, ho khan một tiếng nói: “Hai vị nên khoan dung độ lượng một chút. Hằng thiếu chủ sẽ rút khỏi đoạt đích chiến, các ngươi thấy thế nào!”
“Tiểu Phàm Phàm, tứ tỷ tỷ có lợi hại không?”
“Chừa cho mình một con đường lui! Nói thật hay!” Xích Tuyết khinh thường nhìn gã, lạnh giọng: “Trước đây ta vốn không dự định tham gia tranh đoạt chức vị cung chủ, chỉ muốn sống yên ổn, nhưng các ngươi có cho Xích Tuyết ta con đường lui sao?”
Bấy giờ, chỉ còn mỗi Xích Hằng sắc mặt hôi bại đứng ở đó, đám thủ hạ của gã mời chào lúc trước, từng kẻ né xa xa, như chim sợ cành cong.
“Tiểu Phàm Phàm, nhị tỷ tỷ có lợi hại không?”
“Khụ khụ” Khương Ly ho khan, nhìn Lý Hồng nói:
Lý Hồng con ngươi co rụt, trong lòng có chút lộp bộp. Lão là kiếm tu, tự nhiên cũng nhận ra lai lịch của năm tên tiểu nha đầu vừa rồi.
Khương Ly hơi bất ngờ nhìn Xích Tuyết, trong lòng khẽ tán thưởng. Nha đầu làm rất tốt!
“Đệ tử của Thương Lan Kiếm Vương, xem ra thân phận của Bạch Phàm, cũng không hề đơn giản như vậy” Tiêu Nhân Vương con ngươi lấp lóe, vô cùng phức tạp, có vui mừng, có nghi hoặc, có thở dài.
Ở một phương diện nào đó, Xích Tuyết phế bỏ tu vi của Xích Hằng, so với g·i·ế·t gã càng đáng sợ hơn. Bởi vì ở tại Loạn Ma Vực, nhỏ yếu là có tội. Trước kia, Xích Hằng ỷ vào mẫu thân, ỷ vào Ly Hỏa Tông chống lưng nên hoành hành vô kỵ, đắc tội không ít thế lực. Hiện tại gã bị phế bỏ tu vi, đoạt đích chiến cũng thất bại, sau khi trở về tất nhiên sẽ hứng chịu sự trả thù của những người khác.
Mười tám quyền qua đi, Xích Hằng giống như một tấm vải rách, bị ném trên mặt đất.
Đến lúc đó, gã chỉ sợ muốn sống không được muốn c·h·ế·t cũng chẳng xong.
Mà Khương Ly thì nâng kiếm lăm le chực chờ ra tay. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Lý đạo hữu, ngươi vẫn muốn bảo vệ Xích Hằng sao?”
“Tiểu Tuyết Tuyết, ngươi thấy đại tỷ tỷ có lợi hại không?”
Nhưng hắn hơi nhìn sang cả người đẫm máu, sát khí chưa rút Bạch Phàm, nội tâm có chút vô lực. Bên cạnh mình ba vị Chuẩn Vương có thắng nổi đám người Bạch Phàm chăng? Dù thắng được, chỉ sợ bọn họ cũng sẽ không cùng Bạch Phàm liều mạng...
“Tất cả rút lui”
“Hừ! Ngươi muốn gì?” Xích Hằng quay đầu, âm trầm hỏi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Bạch Phàm…Bạch Phàm” Xích Luyện thì thầm, trong đầu chợt nghĩ đến một từ để hình dung: “Chuẩn Vương bên dưới người thứ nhất!”
“Nàng muốn nói, ngươi thấy nàng có lợi hại không?”
Giờ phút này, trước thành chiến đấu đã dừng hẳn, tất cả mọi người đều đưa mắt nhìn về phía ba người Khương Ly, Xích Tuyết và Xích Hằng.
Nói như thế, trong tay Bạch Phàm nắm giữ ít nhất ba món Vương Binh. Chân Vương không ra, ai làm gì được hắn, hơn nữa coi như Chân Vương muốn xuất thủ, cũng phải cân nhắc thân phận của Bạch Phàm trước. Hiện tại đánh thế nào? lão mặc dù tàn nhẫn hiếu chiến, nhưng trước nay luôn biết tự lượng sức mình. Nếu không lão đã chẳng sống đến tận bây giờ.
Bầu không khí vốn đang lạnh lẽo túc sát, bỗng chốc trở nên xấu hổ.
“Chuẩn Vương bên dưới người thứ nhất! Không phải Chuẩn Vương lại có thể đấu ngang ngửa với Chuẩn Vương” Ly Hỏa lão tổ còn chưa hết rung động thì thào nói.
Thì ra trận chiến giữa bạch hạc và năm tên tiểu kiếm linh đã có kết quả. Chỉ thấy một con bạch hạc khổng lồ, trên người vết máu loang lổ, nằm rạp bất động trên mặt đất, mất đi khí tức.
Nhất là chị em Xích Mộng, Xích Diệp, sắc mặt đều tái mét, sợ hãi sau này bị Xích Tuyết trả thù.
Đúng lúc này, nơi phương xa chợt vang lên một tiếng kêu thảm thiết, thu hút sự chú ý của mọi người.
Xích Hằng càng thảm, bị phế bỏ tu vi, trở thành phế nhân.
“Hừ hừ lần này đại bại hoại hẳn là biết được sự lợi hại của chúng rồi đi” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Mà Xích Luyện thì cười khổ, không nghĩ bọn hắn ba nhà, cộng thêm Xích Hỏa Tước Tộc, dẫn theo đại quân hùng hổ đến đây. Tưởng rằng sẽ dễ dàng đè bẹp Đông Ly Thành.
Chứng kiến cảnh tượng trước mắt, rất nhiều người âm thầm nuốt nước bọt, sau lưng chảy mồ hôi lạnh.
Đám yêu tộc vốn đã sợ hãi rụt rè, giờ nghe được mệnh lệnh của lão yêu, đều vội vàng hiện ra nguyên thân hướng phương xa bay mất.
Chỉ là gã vừa bay đến khoảng cách một trượng, thì bỗng nhiên bị cố định giữa không trung, trúng phải Định Thân Thuật.
“Ngươi dám!” Xích Hằng gầm nhẹ, nhìn hằm hằm nàng.
Vì vậy, suy tư chốc lát, lý Hồng liền chắp tay nói: “Từ nay về sau, Ly Hỏa Tông đoạn tuyệt quan hệ với Xích Hằng. Ly Hỏa Tông chúng ta sẽ rút khỏi đoạt đích chiến”
Xích Hỏa Tước Tộc trực tiếp c·h·ế·t ba vị chuẩn cấp bảy cường giả.
Ba ngàn thanh bảo kiếm từ trong bảo hạp vù vù xông lên trời, đem Xích Hằng lẫn đám môn đồ của Ly Hỏa Tông bao vây ở bên trong.
Mấy tên tiểu nha đầu sau khi nhận được lời khen của Khương Ly, rung đùi đắc ý, cái đầu nhỏ ngẩng lên thật cao, bay tới bên cạnh Xích Tuyết tiếp tục hỏi han.
Toàn bộ Ly Hỏa Tông, truyền thừa mấy ngàn năm, mới sở hữu hai món Vương Binh, vẫn là do đời thứ nhất Ly Hỏa lão tổ để lại. Bạch Phàm vừa ra tay liền có hai kiện, hơn nữa, năm tên tiểu kiếm linh kia, nói không chừng cũng là kiếm linh của một kiện Vương Binh nào đó. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Trận đánh này, Xích Hỏa Tước Tộc cái gì cũng chẳng chiếm được, còn c·h·ế·t mất ba tên chuẩn cấp bảy Đại Yêu và hơn ba mươi tên cấp năm, cấp sáu Yêu Tôn.
“Nhị ca, đến lúc lựa chọn rồi” Xích Tuyết nói.
Còn mình, tuy rằng tổn thất rất ít, lấy lực lượng hiện tại, vẫn có thể tiếp tục cạnh tranh. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Khinh người quá đáng! Ngươi nghĩ mình đã chiếm ưu thế rồi ư? Xích Tuyết, ta khuyên ngươi, làm gì thì cũng nên chừa lại cho mình một con đường lui!”
Xích Hằng chật vật từ dưới mặt đất đứng dậy, dùng chân lực cầm máu, hai con mắt đỏ bừng nhìn qua Xích Tuyết và Khương Ly, không thèm đòi lại cánh tay, mà xám xịt bỏ đi.
….
Xích Long bị đánh bại, xám xịt rời đi.
“A Bạch!” Đang triền đấu với Hà Túc Đạo lão yêu gầm nhẹ một tiếng. Trong lúc thất thần, bị Hà Túc Đạo bắt lấy cơ hội, một kiếm đâm trúng ngực, bay văng ra ngoài.
“Tự phế tu vi, rời khỏi đoạt đích chiến!” Xích Tuyết tiến thêm một bước, bức bách.
Chương 91: Chuẩn Vương Bên Dưới Người Thứ Nhất
Bành Bành Bành Bành
“Đúng vậy, chiến lực tổng hợp của kẻ này không thể dùng tu vi mà định lượng! Mặc dù ban nãy hắn g·i·ế·t c·h·ế·t hai tên Đại Yêu kia, có phần mưu lợi, nhưng dùng tu vi của Bạch Phàm, lại dễ dàng điều khiển được hai kiện Vương Binh cùng một lúc, không phải ai cũng có khả năng làm được” Thiên Trận Vương phân tích nói.
………
“Tiểu tiểu tiểu?”
Xích Luyện nhìn thấy tình thế không ổn, cũng hạ lệnh để Hàn, Dương, Lưu ba vị lão tổ dừng tay, lùi trở về.
“Định đi rồi? Nợ nần giữa chúng ta còn chưa tính xong đấy, nhị ca!” Xích Tuyết lên tiếng.
Trên không trung, có năm đạo ánh sáng màu sắc khác nhau đắc ý bay lượn.
“Xích công tử bảo trọng rồi!” Lý Hồng liếc qua gã một cái, liền dẫn đầu môn đồ Ly Hoả Tông, xoay người rời đi.
“Ừm!” Nhìn che kín đỉnh đầu bảo kiếm, khí thế như hồng, trong lòng Lý Hồng hơi hơi run rẩy.
“Ngươi nói xem tiểu muội có dám không!” Xích Tuyết tiến thêm một bước, khí thế trên người bộc phát ra.
“Không được!” Xích Tuyết kiên quyết nói.
“Lợi hại!” Khương Ly gật đầu, nâng ngón tay cái, miễn cưỡng khen các nàng một câu.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.