Nghịch Trần
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 72: Người Bị Loại Đầu Tiên
Nghe vậy, tất cả mọi người đều không khỏi trầm tư.
Thiên Trận Vương cười nhẹ: “Ha hả xem ra trận đánh cược này, người chiến thắng là lão phu rồi”
Ông ta chợt có dự cảm, tựa hồ lần này, Tiêu gia đặt cược đúng chỗ rồi!
Tiết gia lão tổ lắc đầu có chút thất vọng nhìn cháu trai mình. Đến bây giờ Xích Diệp vẫn không thấy rõ tình thế, hiện tại bị người của Xích Hằng vây quanh, ngoan cố chống trả chỉ có con đường c·hết.
Quá đốt tiền!
Mà trận chiến giữa Xích Tuyết, Xích Hằng và Xích Diệp ba người, cũng rơi vào trong mắt các thế lực quan chiến, khiến đám võ giả phía xa xuýt xoa không ngớt.
Giống như lời nói của Ly Hỏa lão tổ, mỗi lần vận dụng đại trận quả thật tốn hao quá nhiều Nguyên Thạch, nhất là triệu hoán ra tứ tượng trận ảnh, chỉ chừng một khắc đồng đồ, đã tiêu hao mất bảy mươi vạn Nguyên Thạch, để Khương Ly lòng đau như cắt.
Chỉ có Khương Ly là một mặt phiền muộn khổ sở.
Trời về khuya, trước cổng thành xác c·hết bị hỏa thiêu hoàn tất, tất cả mọi người đều tụ tập ở trong nghị sự điện.
Xích Tuyết ngồi ở chủ vị, lướt mắt qua một vòng, cất giọng nói:
Vân Bất Kham khi bắt gặp ánh mắt của hắn, cũng vội trốn xa, như sợ sư tôn mượn tiền mình vậy.
“Tứ Tượng Trận, chỉ dùng thấp kém thú huyết, lại có thể gọi ra bốn cái trận ảnh có thực lực Chuẩn Vương . Trận pháp kia ở trong Lục chuyển hạ phẩm cũng đã xem như đỉnh tiêm. Xích Hằng, Xích Diệp thua không oan!” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Hà Túc Đạo nhìn thấy vẻ mặt đưa đám của hắn, vỗ vai Khương Ly, cười ha hả một tiếng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Thế sự biến đổi nhanh chóng, ngay đêm đầu tiên, một thế lực đã bị diệt, người thất bại thật không nghĩ đến là cửu thiếu chủ Xích Diệp.
“Tiểu đệ xin gia nhập Minh Ngục Thành của nhị ca...” Vừa nói xong câu ấy, khuôn mặt của gã trắng xám như không còn chút sinh khí nào.
“Cửu đệ, hiện tại trước mặt ngươi có hai lựa chọn, một là gia nhập dưới trướng của ta, đợi nhị ca ta trở thành cung chủ, ngươi cũng sẽ nhận được một chén canh. Hai là nhị ca bắt ngươi bán cho Thần Cung, đợi mẹ của ngươi đến chuộc về”
Xích Hằng cười ha hả, chỉ huy đám người lên đường trở về thành. Trận chiến đêm nay, mặc dù thất bại thảm hại và tổn thất rất lớn, nhưng thu phục được thế lực của Xích Diệp, lại để thế lực của gã không những không giảm xuống mà còn tăng thêm nhiều.
Bàn về nhân số, bên phía Xích Hằng nhiều hơn gấp đôi, bàn về thực lực cá nhân, thủ hạ của Xích Hằng cũng nhỉnh hơn bên mình.
“Diệp nhi từ bỏ đi”
Chương 72: Người Bị Loại Đầu Tiên
Nếu là lúc ban đầu, gã còn có khả năng chống cự đôi chút, hiện tại thủ hạ tử thương gần hết, hiển nhiên không phải đối thủ của đối phương.
“Bạch tiền bối b·ị t·hương rồi hay sao mà sắc mặt kém cỏi thế!” Xích Tuyết đến trước mặt Khương Ly, ánh mắt đầy quan tâm.
Xem ra, Xích Diệp từ nhỏ bị con gái của mình nuông chiều, bảo vệ quá mức, tâm tính không đủ. Chống đỡ một kẻ như thế, chẳng khác gì đẩy Tiết gia vào chỗ c·hết.
Hơn nữa đám võ giả được Xích Diệp mời chào, đa số đều là tán tu, chỉ vì nguyên thạch, tài nguyên tu luyện mà trở thành thủ hạ của gã, không ai sẽ đi bán mạng cả. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Những Nguyên Thạch này, đều là do hắn tự mình bỏ ra nha, Tứ Tượng Trận không thể thường xuyên kích hoạt, nếu không chẳng mấy chốc hắn sẽ trở thành con đỗ nghèo khỉ mất. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Lựa chọn thông minh, cửu đệ rất thức thời!”
“Còn chưa chắc!” Ly Hỏa lão tổ hừ nhẹ: “Lục chuyển đại trận mỗi lần vận dụng, tốn hao rất nhiều Nguyên Thạch, theo lão phu thấy đám người Xích Tuyết chưa chắc đã vận dụng được mấy lần.
“Ha ha ha chúng ta cứ chờ xem rồi sẽ biết!”
Tiết gia vừa chịu thua, tất cả đám võ giả khác đều thở nhẹ một hơi, dồn dập đầu hàng.
Chỉ có điều, thủ hạ của gã bị vây kín như bưng, không ai dám động thủ. Chợt một tiếng thở dài vang lên:
Trầm mặc hồi lâu, Ly Hỏa lão tổ mới lên tiếng bằng chất giọng ậm trầm:
Đứng ở bên cạnh Tiêu Nhân Vương không nói gì, trong mắt lóe lên tia hào quang, không nghĩ Bạch Phàm lại là một vị Lục chuyểnTrận Vương, khó trách có thể đánh động Vân Phi Dương. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Những t·hi t·hể trên mặt đất, đa phần là Ngọc Mệnh cảnh võ giả, chỉ có tám bộ Chân Nhân cảnh t·hi t·hể. Trong đó Xích Hằng tổn thất ba vị Nhất phẩm Chân Nhân, Xích Diệp tổn thất năm vị.
Tiết gia lão tổ cũng không cùng gã giải thích thêm mà chắp tay hướng về phía Xích Hằng đạm bạc nói: “Tiết gia nguyện về chống đỡ Hằng thiếu chủ, mong được thu nhận!”
Lời nói lạnh lùng văng vẳng bên tai, khiến Xích Diệp càng thêm phẫn uất, hồi lâu gã nhẹ nhàng buông tay, từ trong ngực lấy ra Xích Hỏa Lệnh giao cho Xích Hằng.
“Xích Hằng, chớ nên ép người quá đáng” Xích Diệp gầm nhẹ, con mắt đỏ bừng quan sát xung quanh.
Lấy thực lực Chuẩn Vương cảnh của ông ta, muốn đi lúc nào cũng được, nhưng đám trưởng lão của Tiết gia sẽ phải táng mệnh ở đây, không đáng.
“Tiểu nữ không cam đoan tất cả mọi người ở đây đều sẽ an toàn ra khỏi bí cảnh, nhưng Xích Tuyết có thể hứa chắc, chỉ cần chúng ta thành công dành chiến thắng, thì những gì các ngươi nhận được sẽ nhiều gấp mấy lần tổn thất đã bỏ ra!”
“Cái gì!” Xích Diệp giật mình không thể tin quay đầu về phía sau. Người vừa lên tiếng là Tiết gia lão tổ.
“Đoạt đích chi chiến, chính là khốc liệt như vậy, các ngươi đã đồng ý tham gia, thì cũng cần chuẩn bị tâm lý, sẽ vong mạng bất cứ lúc nào”
“Tất cả mọi người giúp ta mở ra một con đường máu” Xích Diệp cắn răng lên tiếng.
Xích Hằng cười khoan thai: “Hoan nghênh lục muội! ha ha ha”
Tức khắc bên cạnh Xích Diệp chỉ còn lại gã và Xích Mộng.
Những chiến lợi phẩm đó, Khương Ly không hề đoái hoài đến, mà do Xích Tuyết tự mình xử lý.
Một người không hay hứa hẹn, nhất định sẽ là người hễ nói là làm.
Xích Mộng phản bội để Xích Diệp thẫn thờ tại chỗ.
Xích Hỏa Bí Cảnh, trên một đỉnh núi cao, ba vị phẩm Chân Vương cũng từ mở mắt ra, đem thần thức buông thả bên ngoài thu hồi trở về, trong từng đôi mắt không tự chủ tràn lên sự kinh dị.
Xích Mộng bấy giờ cũng rụt rè, miễn cưỡng nở nụ cười nói: “Nhị ca, ta cũng xin giúp ngài một chút sức lực!”
Võ đạo đạt đến cảnh giới của bọn họ, thế gian vạn vật đã khó có điều gì để khiến tâm trạng của họ chuyển biến, thế nhưng trận chiến ly kỳ đêm nay, lại khiến họ hào hứng.
Xích Hằng thấy đối phương thức thời như thế, trong lòng mừng thầm, chắp tay: “Tiết tiền bối quả nhiên là người sáng suốt, có Tiết gia gia nhập chúng ta, chẳng khác gì hổ mọc thêm cánh”
….
“Ông ngoại, vì sao?”
Ngoại trừ Vân Bất Kham, Hà Túc Đạo mấy vị người dời ra, những người khác đều tràn đầy kỳ vọng về tương lai sau này.
Nhưng Xích Diệp không cam tâm, gã mới là người được Xích Hỏa Thần Vương yếu quý nhất, gã không cam tâm từ bỏ tranh đoạt, nhường chức vị cung chủ cho người khác.
Kẻ địch vừa rút lui, trong Đông Ly Thành vang lên tiếng hoan hô, tất cả mọi người đều vui mừng, rất hài lòng uy lực của trận pháp.
Xích Diệp cũng không muốn b·ị b·ắt sống, biến thành chiến lợi phẩm bán cho Xích Hỏa Thần Cung, đến khi đó mặt mũi của gã coi như quét rác.
Thần sắc của mọi người đều hiện lên vẻ hoan hỉ. Có được câu nói này, là đủ rồi. Thời gian sát cánh giữa bọn họ và Xích Tuyết không hề dài, nhưng lại chưa từng nghe thấy nàng hứa hẹn bất cứ điều gì.
“Ta không sao!” Khương Ly lắc đầu, sai sử đám A Phi dẫn người ra ngoài thành thu lượm chiến lợi phẩm.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.