Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 49: Vân Bất Kham

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 49: Vân Bất Kham


Khương Ly vươn tay chỉ bên ngoài sân liên hoàn đại trận nói: “Nếu ngươi không đáp ứng, Khương mỗ sẽ đem toàn bộ trận pháp ở đây phá sạch, ngươi bố trí cái nào, ta sẽ phá cái đó”

“Đạo hữu tìm ta có việc gì không?”

Còn may, trong mấy chục cái trận pháp ở đây hầu hết là tam chuyển, tứ chuyển thì chỉ có một cái, Nhị Phẩm Chân Nhân mạo muội đi vào còn không đến mức bị trận pháp g·i·ế·t c·h·ế·t.

Khương Ly đang bình thản ngắm ông ta luyện chế trận bàn, bị Hỏa Nhãn nhìn chăm chú, trong lòng hơi run lên. Thầm nghĩ người này tu vi thường thường, nhưng ánh mắt thật là nóng bỏng, xem ra Hỏa Nhãn này cũng không chỉ dùng để khám phá ảo thuật, ẩn thân đơn giản như vậy.

Bước thứ hai, giữa trời đất nghe tiếng kiếm minh, ẩn hiện từng tia kiếm ý, hình thành đại thế.

“Tiền bối có thể không đi được sao?”

“Ha hả nếu ngươi làm được, cứ tùy tiện” Vân Bất Kham đứng dậy ngửa đầu cười lớn, xem thường mà nhìn Khương Ly. Tên Bạch Phàm vừa mới đến này cũng thật là ngông cuồng, dám nói có thể phá hết liên hoàn trận của mình.

Khương Ly trầm ngâm đôi chút, rồi đứng dậy đẩy cửa đi ra ngoài nói: “Ngươi dẫn đường, chúng ta đi gặp gỡ vị Hỏa Nhãn Chân Nhân Vân Bất Kham kia một lần”

“Tại hạ họ Bạch tên một chữ Phàm, xin gặp qua Vân đạo hữu” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Tiền bối!” Đứng bên cạnh Lục Triển thấy Khương Ly lỗ mãng như thế chợt giật thót cả tim kinh hô. Nhưng gã chưa kịp nói gì, thì Khương Ly đã bình an vô sự đi vào trong sân, thầm nghĩ nếu Bạch tiền bối đã dám đến đây, tự nhiên sẽ có cách giải quyết, nên đành an phận đứng ở bên ngoài chờ đợi.

Lục Triển sở dĩ sợ ông ta như vậy là bởi vì hai mươi năm trước, lão chưởng môn của phái Thanh Thành từng vì một chuyện nhỏ mà đắc tội với Hỏa Nhãn Chân Nhân.

Vừa nghe lời này, ngữ khí của Vân Bất Kham lập tức biến đổi, lạnh giọng: “Xin lỗi, Vân mỗ chỉ là một gã trận pháp sư, chỉ muốn nghiên cứu trận pháp. Chuyện đấu đá ở Xích Hỏa Thành, lão phu không muốn lẫn vào, Bạch đạo hữu xin mời về cho”

Vân Bất Kham đang cặm cụi luyện chế trận bàn, cũng không chú ý tới có người đi vào trong tiểu viện, đợi đến khi Khương Ly đi đến trước mặt ông ta, cúi đầu nhìn chăm chú, mới giật mình quát lên: (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Không chỉ phái Thanh Thành, mà những thế lực khác cũng cực kỳ kiêng kỵ Vân Bất Kham, bởi vì không ai muốn đang yên đang lành vừa ngủ dậy, đã thấy quanh phòng ngủ của mình bị người bố trí một cái khốn trận cả.

Khương Ly mỉm cười nói: “Rất đơn giản, ta nghĩ mời Vân đạo hữu đến dưới trướng của Xích tiểu thư”

Chương 49: Vân Bất Kham (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Hừ không biết đạo hữu định làm gì?”

Vân Bất Kham nhìn kỹ Khương Ly, thấy hắn dáng vẻ tuấn tú lịch sự, hơn nữa lại có thể vô thanh vô tức vượt qua liên hoàn trận pháp đi đến trước mặt mình, hiển nhiên trận đạo tạo nghệ cũng không kém. Sắc mặt hơi hòa hoãn nói:

Ông lão này hẳn là Vân Bất Kham đi. Quần áo xộc xệch, đầu tóc rối bời, hình tượng chẳng khác gì một lão ăn mày. Vân Bất Kham tính cách quái gỡ lạnh lùng, nhưng trận pháp tạo nghệ rất cao, đạt tới Ngũ chuyển thượng phẩm, so với Khương Ly ngày trước cũng không hề kém cạnh.

Khương Ly nheo mắt nhìn quanh, chỉ thấy nho nhỏ tiểu viện lại được bố trí mấy chục cái sát trận chồng chéo lên nhau, giống như bày thiên la địa võng. Người ngoài không hiểu chuyện lung tung đi vào, khởi động một cái sát trận, thì toàn bộ trận pháp ở đây sẽ bạo động, công kích đối phương.

Bước thứ ba, thiên địa đại thế hóa thành vô cùng vô tận kiếm khí trảm về phía liên hoàn trận pháp.

“Ngươi là ai?”

“Ầy” Lục Triển trợn mắt, vẻ mặt xoắn xuýt vô cùng.

Nghe nói Vân Bất Kham từng là trưởng lão của Thiên Trận Tông, không hiểu bởi vì lý do gì, mà mấy chục năm trước bị trục xuất khỏi tông môn, chạy đến Xích Hỏa Thành sinh sống.

"Phía trước là nhà của Vân tiền bối" Lục Triển dẫn Khương Ly đến trước trạch viện, rụt rè nói.

Vân Bất Kham tính cách bướng bỉnh cổ quái, vừa đến Xích Hỏa Thành đã đắc tội với rất nhiều người, ngay cả con cháu Xích gia cũng không hề nể mặt. Nhưng ông ta dù sao cũng từng là trưởng lão của Thiên Trận Tông, hơn nữa trận đạo tạo nghệ kinh người, nên ít ai dám trêu chọc.

Trên đường đi, thông qua lời kể của Lục Triển, Khương Ly cũng hiểu được phần nào về vị Hỏa Nhãn Chân Nhân này.

Chỉ nghe từng tiếng nổ vang liên miên không ngớt, xung quanh tiểu viện của Vân Bất Kham chớp mắt đã bụi mù ngập trời, cây cối giả sơn đều hóa thành bụi mịn.

Xung quanh trạch viện này bố trí hai mươi sáu cái tam chuyển trận pháp, một cái tứ chuyển trận pháp, liên kết với nhau hình thành đại thế, lại không hề kém Ngũ chuyển trung phẩm đại trận. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Còn về đôi mắt đỏ kia, nghe nói năm xưa Vân Bất Kham cùng người giao đấu, bị đối phương dùng hỏa diễm đốt cháy con mắt, thế nhưng không chỉ không thể đốt mù mắt của ông ta, mà còn khiến Vân Bất Kham luyện thành một môn nhãn thuật gọi là Hõa Nhãn, có tác dụng khám phá ảo thuật, thuật ẩn thân.

“Vậy tại hạ chỉ có thể dùng một ít thủ đoạn khác thường rồi” Khương Ly lạnh nhạt nói.

“Ừm”

Thiên Trận Tông và Tiêu gia dù sao cũng là hai cái thế lực cực lớn, lấy bản sự của hắn còn chưa dám chắc có thể lôi kéo thành công, cho nên việc này trước tiên cần phải suy xét kỹ càng.

Khương Ly tản ra thần niệm chậm rãi quan sát, tránh né từng cái trận pháp, chừng mấy hơi thở đã đi vào trước thềm trạch viện. Ngồi trong nhà là một ông lão đầu tóc rối tung, mắt đỏ như máu đang cặm cụi luyện chế trận bàn.

Ừm! Vân Bất Kham nhíu mày, một đôi Hỏa Nhãn cháy rừng rực nhìn xung quanh, tựa hồ nhìn ra điều gì đó.

Rầm rầm rầm rầm

Thế là ông ta không nói không rằng chạy đến sơn môn của phái Thanh Thành bố trí một cái khốn trận, đem cả môn phái vây nhốt ở trong, nội bất ngoại bất nhập. Suốt nửa năm trời, phái Thanh Thành gần như biến mất khỏi nhân gian, làm cho lão chưởng môn phải khóc lóc cầu xin, cũng dâng lên một nửa của cải, thì mới được bỏ qua.

Nhà của Vân Bất Kham được bố trí tầng tầng lớp lớp trận pháp, để người khác hoa mắt chóng mặt, nhưng đối với Khương Ly lại chẳng khác gì trò trẻ con. Bởi vì không lâu trước đó, hắn từng đối mặt với mấy ngàn tòa trận pháp của vị Hoàng đạo nhân kia, nói về độ phức tạp tinh vi, thì đại trận ở đây phải gọi bằng ông tổ.

Vân Bất Kham cười lạnh, Hỏa Nhãn càng thịnh nói: “Chuyện tương lai ta không biết, nhưng hiện tại lão phu sẽ không giúp ai hết”

“Hừ” Khương Ly hừ nhẹ cười như không cười nhìn gã, Lục Triển mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, vội vàng dẫn đường, mang theo Khương Ly đi đến một gian trạch viện nhỏ nằm ở nam thành .

Vì thế Khương Ly chỉ liếc mắt một cái, đã từ trong liên hoàn đại trận tìm ra sinh môn, một bước bước vào.

Khương Ly trầm giọng nói: “Vân đạo hữu, chuyện này không phải ngươi nói không lẫn vào là được, lấy bản sự của ngươi ở trong Xích Hỏa Thành cũng đã xem như một phương nhân vật, tương lai ngươi nhất định phải lựa chọn đứng đội, ngươi sợ là trốn không thoát”

Trạch viện này toạ lạc ở nơi hẻo lánh, trước cổng trồng hai cây tùng cao lớn, xung quanh toà viện dân cư cực kỳ thưa thớt. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Theo một bước chân vừa dẫm xuống, bỗng nhiên không khí ở trong tiểu viện trở nên trầm trọng lạ thường.

Hiện tại, nhắc đến Hỏa Nhãn Chân Nhân, toàn bộ phái Thanh Thành cả già lẫn trẻ đều lo được lo mất.

Ngay cả ông ta tự mình phá cũng tốn công phí sức, thật không rõ Bạch Phàm này lấy tự tin ở đâu ra.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 49: Vân Bất Kham