Nghịch Trần
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 406: Hoàn Chỉnh Nguyệt Quang Bảo Hạp
Khương Ly kinh ngạc thốt lên, mặc dù đã dự đoán từ trước, nhưng khi nhìn thấy Sát Đế lấy ra bảo hạp, hắn vẫn hơi bất ngờ.
"Tìm kiếm như thế nào?"
Nếu người khắc chữ thật là Nghiệt Vân, như vậy Nghiệt Vân sẽ là tồn tại cường đại đến cỡ nào, chẳng lẽ mạnh hơn Thiên Đế gấp hàng ngàn, hàng vạn lần sao?
Nhưng tiếp theo, Hao Bá Thiên gỡ ra bảo hạp, nháy mắt mắt, hướng về phía Sát Đế cười d·â·m. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Khương Ly vừa định nói gì, thì bên người hắn chợt loé lên hắc mang, tiếp theo, xuất hiện thân ảnh một đầu Dã Cẩu Tinh.
Sát Đế há miệng phun ra một đạo lưu quang, tiếp theo liền đem phong ấn dày đặc bên ngoài bí bảo chầm chậm giải khai.
Kẻ vừa hiện thân, không ai khác chính là Hao Bá Thiên.
Ánh mắt của nàng lập tức trở nên cổ quái, nhưng tiếp theo, thần sắc liền khẽ biến.
Nàng thật không nghĩ tới, Khương Ly càng nắm giữ một nửa khác của Nguyệt Quang Bảo Hạp, mà lại trong bảo hạp còn tồn tại một đầu hạp linh dê xồm.
Khương Ly hơi nao nao đáp:
"Cái gì cũng không biết, ngươi còn dám học!"
Lục Đạo Hoàng Tuyền không có ngươi!
Đáp lại Hao Bá Thiên, là một cái bảo hạp đập vào mặt, đem mặt gã đánh dẹt.
Dã Cẩu Tinh toàn thân đen nhánh, chỉ có da lông ở trên đầu lâu là màu trắng, giữa mi tâm ẩn hiện một vết nứt hình ngọn lửa. Nó rõ ràng là một đầu cẩu yêu, hết lần này tới lần khác lại mặc nho sam màu trắng cực kỳ phong tao, trên đầu đội một cái nón đen, hai bên mũ cắm kim diệp, hiển nhiên là cách ăn mặc của văn nhân sĩ tử.
Sát Đế trừng mắt liếc Khương Ly, đầy mặt giận dữ, nhưng trong lòng thì âm thầm kinh ngạc.
Nếu như hắn dám can đảm chạy tới phụ cận cổ sơn, sẽ chỉ có một kết quả, đó chính là...bị sát khí ngút trời trên văn tự trấn sát!
"A, ngươi cũng biết tới Nguyệt Quang Bảo Hạp?"
Nhưng bên trong bao hàm tình cảm, lại hoàn toàn khác biệt.
Nghiệt Vân! Là Nghiệt Vân!
Lục Đạo Hoàng Tuyền không có ngươi...
Khương Ly nhíu mày hỏi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Bởi vì khí tức của Dã Cẩu Tinh vừa xuất hiện, thế mà cùng Nguỵệt Quang Bảo Hạp trong tay nàng hoàn toàn tương đồng.
"Ai ui, chủ tử đẹp trai khoai to, phong lưu phóng khoáng của ta. Tiểu Hao giống như phát hiện khí tức một bộ phận khác của Nguyệt Quang Bảo Hạp. A ha ha ha, quả nhiên trong lòng chủ tử vẫn luôn ghi nhớ Tiểu Hao, Tiểu Hao thật cảm động chảy nước mắt!"
"Bớt nói nhảm! Nhị Lang Chân Quân đều đ·ã c·hết bao nhiêu năm, không cần lôi hắn ra khè ta! Ta chỉ biết một điều, nếu không có Nghiệt Vân chủ tử xuất thủ cứu giúp, Hồng Quân Thánh Tông các ngươi đã bắt ta đi tế luyện Vận Mệnh Bàn rồi. Các ngươi bất nhân, liền chớ trách Hao Thiên Khuyển ta bất nghĩa! Hôm nay, nói gì thì nói, lão tử cũng phải đại náo địa bàn Hồng Quân Thánh Tông các ngươi một trận! Ăn sạch môn đồ đệ tử của các ngươi!"
"Lời lúc trước của cô nương khiến ta rất lưu ý! Vì sao cô nương lại đem Định Thiên Thuật gọi thành Định Luân Hồi Thuật? Vì sao lại đề cập tới Hỗn Côn Thánh Tông? Cô nương còn nói, Định Thiên Thuật là Thiên Đế học trộm, là có ý gì..."
Thị lực của Khương Ly cực kỳ mạnh, dù cách xa trăm dặm vẫn có thể thấy rõ văn tự to lớn khắc bên trên toà cổ sơn ở phía đông.
"Ta là bởi vì chút gặp gỡ, cơ duyên xảo hợp học được Định Thiên Thuật. Có điều, ta cũng không biết Định Thiên Thuật còn có một tên gọi khác là Định Luân Hồi Thuật..."
Đây là nô bộc của Khương Ly?
Sát Đế có chút ngoài ý muốn.
Hao Bá Thiên thấy chủ nhân nổi giận, lập tức cúp đuôi làm c·h·ó, cuống cuồng lắc mình biến mất.
Bên trong Lục Đạo Hoàng Tuyền, càng có dấu chân của Nghiệt Vân!
"Ngậm miệng, cút trở về!"
Sát Đế dùng ánh mắt kỳ dị nhìn hắn.
"Trước khi ngươi tiến vào Lục Đạo Hoàng Tuyền, ta muốn hỏi ngươi một chuyện. Định Luân Hồi Thuật của ngươi là học được từ Hỗn Côn Thánh Tông, hay là ngươi cùng Thiên Đế giống nhau, đều là học trộm tới..."
Sát Đế cực kỳ im lặng.
Lục Đạo Hoàng Tuyền không có ngươi...
Nghiệt Vân đi vào Lục Đạo Hoàng Tuyền, là để tìm người nào đó...
"Vậy ngươi học được Định Luân Hồi Thuật từ đâu?" (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Dòng chữ kia viết bằng văn tự của Cổ Yêu. Mà lại khí tức trên chữ viết, để Khương Ly cảm thấy có chút quen mắt.
"Nếu ngươi đã nắm giữ Nguyệt Quang Bảo Hạp, vậy thì ta cũng không cần giải thích thêm về phương thức sử dụng! Chuẩn bị xuống Hoàng Tuyền đi!"
Thiên thượng địa hạ bích lạc hoàng tuyền, cửu thiên thập địa đều g·iết sạch!
"Ừm! Ngươi không biết Định Luân Hồi Thuật là cái gì?"
Bên tai không tự chủ vang lên lời đối thoại nghe được ở trong huyễn thuật ban nãy.
Bành!
Y muốn tìm ai?
"Người đẹp, có bạn trai chưa? Hắc hắc, có muốn làm áp trại phu nhân của Hao gia gia ta không? Chớ nhìn Hao gia gia ta tướng mạo hèn mọn, nhưng thời điểm toàn thịnh, chính là Quán Giang Khẩu phó soái, thống lĩnh mười vạn thiên binh. Người đẹp, chúng ta thương lượng chút, ngươi xem thế này được hay không, Hao gia gia liền kể cho ngươi chuyện năm đó ta cắn cái mông của thạch hầu, ngươi cho ta ngửi cái yếm của ngươi một phát. Hắc hắc, ta muốn ngửi cái yếm, Hao gia gia ta muốn ngửi cái yếm..."
"Nguyệt Quang Bảo Hạp!"
Chân dung của vật kia rốt cuộc hiện ra trước mắt Khương Ly, rõ ràng là một chiếc bảo hạp ẩn chứa khí tức ánh trăng, mặt trên che kín linh văn cổ lão.
Chương 406: Hoàn Chỉnh Nguyệt Quang Bảo Hạp
Trong lòng dâng trào cảm xúc, nhưng cuối cùng đối mặt với dòng văn tự trên cổ sơn, hắn chỉ lựa chọn trầm mặc, không nói gì thêm.
"Thời gian không nhiều lắm, chúng ta nên làm chuyện chính. Tiếp theo, ta sẽ chờ ngươi ở trên thuyền, mà ngươi cần chui xuống Hoàng Tuyền Hải, đi tới chỗ sâu xa nhất, giúp ta tìm kiếm đáp án!"
Nhưng mà bảy chữ trước mặt, lại mang cho hắn một loại sát cơ điên cuồng đập vào mặt.
"Định Luân Hồi Thuật? Ta chỉ biết tới Định Thiên Thuật, mà lại đúng là học được từ Thiên Đế..."
"Quản tốt nô bộc của ngươi!" (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Khương Ly từ bên trên dòng chữ, cảm nhận được loại sát cơ gần như điên cuồng, như muốn huỷ thiên diệt địa.
Sát Đế theo âm thanh nhìn sang, liền thấy được một đầu Dã Cẩu Tinh.
Giờ khắc này, hắn bỗng không hiểu rõ, cái gì là quá khứ, cái gì là tương lai...
Sát Đế nói xong, chợt nhớ tới chuyện Khương Ly thi triển Định Thiên Thuật lúc trước, sau khi cân nhắc kỹ càng, nàng vẫn quyết định nhắc nhở Khương Ly.
Không những thế, trên người cẩu tinh mặc càng tục khí đến cực điểm. Eo quấn đai lưng bằng vàng, trên cổ đeo một cái dây chuyền vàng sáng loáng, chính giữa điêu khắc một đầu đại bàng bằng vàng ròng. Mỗi cái ngón tay đều mang theo nhẫn vàng, khảm nhạm đủ loại bảo thạch. Nhếch miệng cười một tiếng, trong miệng đầy răng vàng...
Rất nguy hiểm, cực kỳ nguy hiểm, nhìn từ bên ngoài, dòng chữ kia bao hàm khí tức cùng hai "Nghiệt Vân" năm đó giống nhau, tựa hồ là cùng một người khắc xuống. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Đâu chỉ biết tới!"
Càng không có khả năng chạy tới gần dò xét những văn tự nọ.
Hẳn là Nghiệt Vân từng cưỡng ép xông vào Lục Đạo Luân Hồi.
Tựa hồ rất giống hai chữ "Nghiệt Vân" ở trên quan tài đá mà hắn từng gặp ở Man Hoang Cổ Địa.
"Nghiệt Vân! Ngươi thật to gan! Tam đại Chân Giới đều đang đuổi g·iết ngươi, ngươi còn dám chạy tới Lục Đạo Luân Hồi tự tìm đường c·hết, thật coi Viễn Cổ Thánh Tông ta nhỏ yếu dễ ức h·iếp hay sao! Hừ! Hôm nay, lão phu liền để ngươi có đến mà không có về!"
Khương Ly chợt phát hiện, giờ khắc này, bản thân đối diện với dòng văn tự trên cổ sơn, thình lình có một loại cảm giác thời không giao thoa.
Y từng đi qua nơi đây, cũng ở trên cổ sơn lưu lại văn tự.
"Không biết..."
Hao Bá Thiên nịnh nọt xong xuôi, rốt cuộc chú ý tới sự tồn tại của Sát Đế, mắt c·h·ó tức khắc sáng quắc:
Uy áp của bảy chữ kia, thậm chí mạnh hơn Thiên Đế văn tự hàng ngàn hàng vạn lần! Sát ý càng hung hiểm không gì sánh nổi!
Khương Ly có chút buồn cười, nhưng vẫn lạnh giọng quát mắng một tiếng.
"Ta cho ngươi mượn con mắt của ta. Ngươi mang theo nó, chui xuống đáy biển, nó sẽ chỉ đường dẫn lối cho ngươi. Đương nhiên, nếu không có một món bí bảo, ngươi dám mạo muội chui xuống chỗ sâu của Hoàng Tuyền, thì hẳn phải c·hết không thể nghi ngờ. Cho nên, tiếp theo ta sẽ giải phong nó, cũng đem thời gian điểm thiết trí ở trước khi ngươi nhảy xuống Hoàng Tuyền, nếu ngươi c·hết ở bên dưới, bảo vật sẽ đảo ngược thời gian, trở lại thời điểm trước khi c·hết..."
Hẳn là sau khi xông vào, Nghiệt Vân càng ở phía trên cổ sơn ở trong Hoàng Tuyền, lưu lại một dòng chữ như vậy.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.