Nghịch Trần
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 376: Phong Tuyết Trung, Tống Quân Nhất Tử
Chương 376: Phong Tuyết Trung, Tống Quân Nhất Tử
Đinh Thập Bát giống như bị Khương Ly chọc giận, gia tăng cường độ của cự kiếm, trực tiếp phủ đầu chém xuống Khương Ly.
Hắn muốn phá huỷ cự kiếm của tên Hoang Cổ chi tu trước mặt.
Nắm giữ Trảm Ức Luân Hồi lực, liền trở thành Hoang Sơn Cổ Hải chủ nhân đời tiếp theo?
Lại áp sát thêm vài bước, Khương Ly phảng phất nghe được tiếng gào thét của Đinh Thập Bát.
"Ta muốn...thần táng..."
Tiếng nổ vang điếc tai truyền ra, Đinh Thập Bát bị đẩy lùi về phía sau mấy bước, cự kiếm lần nữa bị đánh thủng, tràn đầy vết rạn.
Hắn muốn phá huỷ đi xiềng xích của lão.
Hoang Cổ chi tu!
"Giúp ta...giải thoát..."
Mà bên dưới trường đấu, Đinh Thập Bát giống như kẻ ngu si, hướng về phía Khương Ly yêu cầu lễ vật.
Càng có một âm thanh, vang lên từ sâu trong linh hồn Khương Ly.
Người nói chuyện, hiển nhiên là vị Cổ Thần tiền bối đã c·h·ế·t đi vô số năm, hình như có một loại thần thông, bảo lưu ở trong Thần Huyết, truyền lại di ngôn.
Bị Khương Ly đánh thủng cự kiếm, nhưng vẻ mặt Đinh Thập Bát vẫn cứng ngắc như cũ, phảng phất không để tâm.
Trên đài cao, Xích Đế hai mắt sáng ngời, lần nữa hỏi Hắc Đế.
"Xin mời đại nhân...lấy Trảm Ức Luân Hồi lực..giúp ta....thần táng..."
"Ngươi không g·i·ế·t được ta!"
"Ta...lấy tàn thi tàn huyết....trả lại nhân quả cho ngươi..."
"Giao ra...lễ vật...không giao...g·i·ế·t ngươi..."
Thần táng là cái gì, Khương Ly căn bản không biết!
"Giúp ta...thần táng..."
"Không tin? Vậy chúng ta đánh cuộc một trận!"
"Hắc Đế đạo hữu cảm thấy, ngoại tu họ Khương có sánh bằng đồ nhi của ngươi không?"
"Đồng tộc...vì sao...ngươi....không giúp ta...thần táng..."
Trên đài cao, Xích Đế đang tìm Hắc Đế đánh cược.
"Hoang Sơn...Cổ Hải chi chủ...vì sao...ngài...không giúp ta giải thoát..."
Phá huỷ đi tất cả!
Hắn muốn đưa cho Đinh Thập Bát một lần tan thành tro bụi.
Đinh Thập Bát càng liên tiếp đón đỡ bốn mươi tám quyền của Khương Ly, mà vẫn chưa bị đánh nổ.
Cư dân Đại La Thành bốn phía đồng loạt cảm thấy quái lạ.
"Ngươi đã muốn giải thoát. Khương mỗ liền, tống quân nhất tử!"
Phải khẳng định một điều, Đinh Thập Bát quả thực rất mạnh.
Mà lại, hiện tại, hắn cũng không kịp suy nghĩ nhiều, thân hình không lùi mà tiến, nhấc quyền đón đỡ cự kiếm giữa trời.
Nhưng hiện tại, hắn không cần.
"Ha ha, Xích Đế đạo hữu cứ thích nói đùa, nhưng chuyện cười của ngươi, giống như không buồn cười chút nào!"
Khương Ly lại cực kỳ bình tĩnh, chỉ là hơi cảm thấy bất ngờ về độ cứng rắn của cự kiếm, càng có thể tiếp được một quyền của mình mà không tan vỡ.
Vẫn là một chiêu kiếm vô cùng trầm trọng, loại trầm trọng đó, không chỉ bởi vì trọng lượng của cự kiếm mà còn liên quan tới một tia đạo tắc biến hoá.
Phá huỷ đi thi thể của lão.
"Giúp ta...giải thoát..."
Tống Quân Nhất Tử!
"Ta...Hoang Cổ chi tu...không thể cúi đầu..."
"Trảm Ức Luân Hồi lực...là Hoang Sơn...Cổ Hải chi chủ...chứng minh..."
Người khác không nghe được, chỉ có Cổ Thần như hắn mới có thể nghe.
Bốn phía tất nhiên vang lên vô số tiếng kinh ngạc.
Lời nói khí phách của Khương Ly lại bị nhấn chìm ở trong gió tuyết, không có bất kỳ người nào nghe được.
Cuồng phong gào thét, gió tuyết kịch liệt, trong gió tuyết, Khương Ly nhấc tay phải lên, huyết khí cuồn cuộn.
Nhưng có người tinh tường, chú ý tới biến hoá trên người Khương Ly, lập tức giật nảy cả mình.
Hoang Sơn Cổ Hải chi chủ, có ý gì?
Nhưng hiện giờ, tự nhiên không phải thời điểm cân nhắc Hoang Sơn Cổ Hải chi chủ là gì, để Khương Ly hiếu kỳ nhất, chính là câu nói của Đinh Thập Bát, lấy Trảm Ức Luân Hồi lực thần táng, rốt cuộc là có ý gì.
"Ngài là...Hoang Sơn...Cổ Hải...chi chủ đời này...ta có thể...cảm thụ...được..." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Thấy Khương Ly chỉ dùng một đòn liền tổn thương binh khí của Đinh Thập Bát, bốn phía nhất thời truyền ra từng tiếng kinh hô.
Khương Ly cùng Đinh Thập Bát đối chiến, vẫn còn tiếp tục.
"Ta...Hoang Cổ chi tu...không thể làm nô..."
Hài cốt Hoang Cổ chiến sĩ, không nên nhận phải kết cục thê lương như vậy.
Mà để Khương Ly khó hiểu là mỗi lần Đinh Thập Bát nâng kiếm chém tới, đều sẽ dùng phương thức hồn âm, hướng về phía hắn yêu cầu thần táng.
Người bên ngoài không thấy Khương Ly xuất thủ thế nào, đã phát giác cự kiếm được chế tạo từ Thái Cổ Tinh Thần càng bị Khương Ly đánh thủng, lưu lại một lỗ hổng dữ tợn.
Thời khắc này, vạn vật xung quanh người hắn đều trở nên yên tĩnh, nhưng từ trong thiên địa, lại vang lên vô số tiếng gào thét không cam lòng....
Kiếm thứ bảy, kiếm thứ tám...kiếm thứ bốn mươi tám.
"Hí! Ngoại tu họ Khương càng tổn thương binh khí của Đinh tự hào Thi Ma!"
Ngày trước, lúc còn ở trong Man Hoang Cổ Địa, hắn gặp được Hoang Cổ Chí Tôn, được đối phương truyền thụ Luân Hồi chi đạo, không nghĩ tới, Luân Hồi chi đạo mà mình học được lại mang ý nghĩa trọng đại cỡ đó.
"Không bằng, đương nhiên là không bằng! Hắn chỉ là giun dế, há có thể đánh đồng với đồ nhi của ta! Xích Đế đạo hữu hẳn là cũng cho rằng như vậy đi..."
"Đây chính là Cổ Thần binh được chế tạo từ Thái Cổ Tinh Thần, dù niên đại đã xa xưa, linh tính giảm nhiều, nhưng cũng không dễ dàng bị huỷ hoại như vậy. Không thấy, ngay cả Thạch Cảm Đương, Huyền Hiêu đều không thể làm nổi ư? Vì sao một tên ngoại tu lại làm được?"
Đây là lần đầu tiên Khương Ly nhìn thấy loại đạo tắc này, lấy kinh nghiệm tu đạo nhiều năm của hắn, càng không cách nào nhìn ra đó là loại đại đạo nào, chỉ cảm thấy mông lung hỗn độn, không cách nào phân rõ.
Chẳng biết vì sao, càng tới gần Đinh Thập Bát, Khương Ly càng cảm nhận được một loại thê lương toả ra từ trên người lão.
"Đồng tộc...giúp ta...giải thoát..."
"Kiếm thứ nhất!"
Hiện tại, cảm giác của Khương Ly hết sức kỳ quái, hắn phát hiện, loại âm thanh từ sâu trong linh hồn kia, là căn cứ vào huyết thống của hai tên Cổ Thần cộng hướng với nhau mà sinh ra.
"Quái lạ, vừa rồi trời còn nắng to, vì sao đột nhiên có tuyết rơi..."
Kiếm thứ bốn, kiếm thứ năm....vết rách trên cự kiếm càng ngày càng nhiều, nhưng đáng tiếc, linh trí của Đinh Thập Bát không cao, hiển nhiên không ý thức được cự kiếm sắp hỏng, vẫn nâng kiếm chém xuống.
Lấy tu vi của hắn, muốn đón được nhiều kiếm hơn Huyền Hiêu, dễ như ăn cháo.
Thần táng, thần táng là cái gì? (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Trảm Ức Luân Hồi lực là chứng minh cho vị trí Hoang Sơn Cổ Hải chi chủ.
Cự kiếm của lão lớn hơn mười trượng, so với cự kiếm, thân hình Khương Ly vốn không khôi ngô, càng lộ ra vẻ nhỏ bé.
Khương Ly chưa kịp suy nghĩ nhiều, kiếm thứ ba đã đánh tới, chỉ có thể nhấc quyền đón đỡ.
Đinh Thập Bát khi còn sống càng là cường giả xuất thân từ Hoang Cổ đạo vực ư?
Phá huỷ đi kim cô của lão.
Nếu lúc trước, Khương Ly chẳng qua là cảm thấy Đinh Thập Bát đáng thương, nhưng hiện giờ, hắn càng nổi lòng tôn kính đối với Đinh Thập Bát.
"Ta...lấy tàn thi tàn huyết....trả lại nhân quả cho ngươi..."
Vù!
Đinh Thập Bát vừa mới chém xuống kiếm thứ nhất, liền đã chém xuống kiếm thứ hai.
Tuyết, từ từ rơi xuống, bao phủ toàn bộ Đại La Thành. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Hắn không hiểu vì sao Đinh Thập Bát lại nói như vậy, hay hoặc là hắn thử làm theo yêu cầu của lão, dùng Luân Hồi lực lượng, giúp Đinh Thập Bát thần táng?
Đám Tiêu Trường Sinh, Mị Khinh La, Thạch Cảm Đương, Huyền Hiêu, có thể chống đỡ được trên trăm kiếm của lão, tuyệt đối không phải có tiếng không có miếng.
Tuyệt đại đa số Hoang Cổ chi tu, đều sẽ vì bảo vệ Hoang Cổ đạo vực mà c·h·ế·t trận, Đinh Thập Bất hẳn là một người trong đó...
"Ngươi...muốn c·h·ế·t!"
Là một loại khẩn cầu xuất phát từ trong huyết mạch.
Đinh Thập Bát không cam lòng trở thành khôi lỗi, không cam lòng hầu hạ một đám Tiên Linh hậu duệ...lão, không cam lòng!
Nghĩ tới đây, Khương Ly âm thầm thôi thúc Luân Hồi lực lượng, ban đầu còn chưa có cảm giác gì, nhưng tiếp theo, biểu hiện bỗng nhiên thay đổi.
Đây không phải là do Vạn Vật Câu Thông gây nên, mà là một loại cảm ứng giữa Cổ Thần và Cổ Thần.
"Không, ta không cho rằng như vậy. Ta cảm thấy, ngoại tu họ Khương lợi hại hơn đồ nhi ngươi rất nhiều..."
"Ngài là...Chí Tôn...lựa chọn...người kế nhiệm..."
"Đồng tộc...giúp ta...giải thoát..."
Tên ngoại tu họ Khương cũng thật cao minh, bởi vì tâm tình biến hoá, mà dẫn động thiên địa khí tượng, khiến cho bầu trời sinh ra gió tuyết.
Ầm!
Ngay đúng lúc này, từ sâu trong linh hồn, lần nữa truyền tới yêu cầu của Đinh Thập Bát.
Liên tiếp ba kiếm, Khương Ly chưa bị ổn thương gì, nhưng cự kiếm của Đinh Thập Bát đã rách nát không thể tả.
Hoang Cổ chi tu, tiếc gì một trận chiến, sợ gì một trận chiến, sinh tử đều vì Hoang Cổ đạo vực. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Khương Ly vẫn là lần đầu tiên biết được chuyện trên. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Bàn tay xanh đen cứng ngắc của lão chỉ hời hợt run lên cự kiếm, liền hoá thành một luồng cự lực khó lòng tưởng tượng, như sóng dữ vỗ bờ, quét ngang thiên địa.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.