Nghịch Trần
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 366: Khách Không Mời Mà Tới
Hoàng Đế trên mặt mang nụ cười, không nhìn ra hỉ nộ, nhưng Khương Ly suy nghĩ chốc lát, vẫn hỏi một câu:
Miệng nói đáng tiếc, nhưng trong mắt Hoàng Đế lại hoàn toàn không có vẻ đáng tiếc, mà là lập loè tinh quang.
Khương Ly khẽ híp mắt lại.
Hoàng Đế thấp giọng dụ dỗ.
Đế Quân!
Tiếng cười kia vang lên quá mức đột nhiên, làm cho Khương Ly nhíu mày, mở ra hai mắt.
Đây là lời mời của Hoàng Đế.
Âm thanh vang vọng cửu thiên, đinh tai nhức óc, nhưng quỷ dị đó là âm thanh nọ chỉ mỗi mình Khương Ly có thể nghe thấy, căn bản không hề kinh động tới bất kỳ người nào xung quanh.
Chỉnh lý! Ha ha, lão phu mới không cần cái gì chỉnh lý! Đợi ngươi ngộ được kiếm đạo, lão phu liền g·iết ngươi sưu hồn, chẳng phải dễ dàng hơn ư?
Kiếm ý của Hoặc Thiên, tuyên cổ bất diệt, là đạo thống chi kiếm, ngoài ra, còn ẩn chứa viên mãn thiên đạo đệ nhất hoàn, sau đó lại phản phác quy chân.
Đây là một đêm cuối cùng trước khi Đăng Cung Chiến bắt đầu, Khương Ly vẫn đang chuyên tâm điều tức, khôi phục tâm thần đã tiêu hao. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Khương Ly trầm giọng hỏi.
"Không biết đạo hữu muốn nhờ Khương mỗ chuyện gì?"
Cả hai vốn đang trò chuyện với nhau thật vui, nhưng hiện tại bầu không khí trở nên tương đối lúng túng.
Hai mắt Hoàng Đế chấn động, khó mà tin nổi nhìn Khương Ly.
Quả nhiên, quả nhiên! Bên trong vỏ kiếm, cất chứa viên mãn đệ nhất hoàn lực lượng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Đáng tiếc, lão không nhìn ra kiếm ý ảo diệu, chỉ có thể suy đoán, không cách nào mô phỏng theo, không cách nào học tập, không cách nào lĩnh ngộ...
Khương Ly trên mặt không hiện, nhưng nội tâm lại có chút im lặng, lòng dạ của Hoàng Đế, thật giống như không lớn như biểu hiện bề ngoài của lão ta.
Trời dần về khuya, ngoài cửa phòng gió đêm rì rào, không biết đã qua bao lâu, chợt truyền đến một tiếng cười sang sảng.
"Hí! Đạo hữu không chỉ vẽ ra nét đầu tiên của thiên đạo đệ nhất hoàn, càng có thể thôi thúc thiên đạo đệ nhất hoàn lực lượng!"
Khương Ly lộ ra vẻ nghi hoặc hỏi: (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nhưng Khương Ly có thể! Ha ha, tên ngoại tu trước mặt, quả nhiên hữu dụng, ha ha ha ha!
Khương Ly âm thầm thở dài, hắn có thể nhìn ra kiếm đạo của Hoặc Thiên bác đại tinh thâm, nhưng lại không nhìn rõ kiếm đạo quy tắc biến hoá cụ thể ở bên trong, những biến hoá kia quá mức phức tạp.
"Thế nào! Kiếm đạo ẩn giấu ở trong vỏ kiếm như thế nào?"
Hoàng Đế xưa nay mặt dài gàn bướng, nhưng ngôn hành cử chỉ đối với Khương Ly lại vô cùng khách khí, cười ha ha, nhanh chân bước vào trong phòng.
Là một món cổ vật đã tồn tại rất nhiều năm, nhưng kiếm ý trên vỏ kiếm, lại tuyên cổ bất diệt, phả vào mặt, càng làm cho người ta có cảm giác vong hồn đạo mạo.
"Đạo hữu thấy vỏ kiếm như thế nào?"
"Nhưng nếu vỏ kiếm như vậy có tới hàng ngàn hàng vạn cái thì sao? Nếu ngay cả hài cốt của vị tiền bối lưu lại kiếm ý, lão phu đều có thể tìm tới cho ngươi thì sao? Đạo hữu có hứng thú cùng lão phu học vô thượng kiếm đạo sao? Lão phu chỉ có một yêu cầu, nếu tiểu hữu có lĩnh ngộ, tuyệt đối không thể giữ làm của riêng, cần chỉnh lý một phần kiếm ngộ, đưa cho lão phu!"
Tu vi càng cao thâm, đối mặt với vỏ kiếm càng cảm thấy e ngại!
Đợi sau khi Bàn Đào Hội kết thúc sẽ chia cho những lão quái tham dự mỗi một miếng thưởng thức.
Một miếng Bàn Đào tự nhiên không sánh bằng Tiên Thiên Bổ Hồn Linh Dược, thế là Khương Ly quyết định từ bỏ tham dự Bàn Đào Hội, tập trung cho Ám Võ bài vị chiến.
"Xem ra đạo hữu không muốn đem quá trình lĩnh ngộ đệ nhất hoàn nói cho lão phu. Thôi, đây dù sao cũng là bí ẩn của ngươi, lão phu không hỏi nữa vậy..."
"Ha ha, đúng là đã quên chính sự! Lúc còn trẻ, lão phu từng tiến vào thất cấp Táng Địa hái thuốc, từng đi nhầm vào một chỗ động phủ gọi là Ngạo Lai Động, từng chiếm được một món bảo vật, muốn mời đạo hữu giám thưởng giúp!"
"Trước khi trả lời câu hỏi của đạo hữu. Khương mỗ cũng muốn thỉnh giáo một chuyện, nét thứ nhất của thiên đạo đệ nhất hoàn là cái gì? Ta chưa hiểu cho lắm!"
Khương Ly dẫn Hoàng Đế vào phòng khách, sau đó chủ khách cùng ngồi xuống đối diện.
Tâm tư xoay chuyển, hắn lập tức bỏ dở điều tức, đứng dậy đi ra cửa phòng nghênh đón. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Ở ngoài phòng của hắn, càng xuất hiện một tên Đế Quân.
Lẽ nào, sở cầu của Hoàng Đế có liên quan tới thiên đạo đệ nhất hoàn?
Đây là Trảm Đạo Kiếm Ý của Hoặc Thiên...
"Ha ha, nếu ngay cả một người đã vẽ ra nét đầu tiên của thiên đạo đệ nhất hoàn đều không giúp được lão phu. Sợ rằng ở cái thời đại mạt pháp này, chẳng có mấy người làm nổi. Tuy rằng tư chất của lão phu không bằng đạo hữu, nhưng tự tin sẽ không nhìn lầm! Chẳng hay đạo hữu vẽ ra nét đầu tiên của thiên đạo đệ nhất hoàn khi nào, quá trình lại làm sao, có thể giảng giải cho lão phu một phen được chứ?"
Hừ! Vẻn vẹn là một tên ngoại tu, g·iết thì g·iết!
Nội tâm Hoàng Đế muốn cười lớn, nhưng mặt ngoài lại biểu hiện nhẹ như mây gió, đoạt lại vỏ kiếm trong tay Khương Ly, giống như bảo bối thu cất cẩn thận, sau đó mới lên tiếng:
Lúc trước, hắn không nhìn thấy điểm trên, hiện tại, lại có thể nhìn thấy vết tích phản phác quy chân bên trong.
"Cực kỳ lợi hại, có một không hai cổ kim!"
Khương Ly sắc mặt không lộ cảm xúc, nhưng nội tâm lại có một loại cảm giác khó lòng diễn tả.
"Lão phu Hiên Viên, không mời mà tới, mạn phép làm một hồi ác khách, đạo hữu không định mời lão phu tiến vào sao?"
Chương 366: Khách Không Mời Mà Tới
Chính mình không đi Bàn Đào Hội phó ước, Hoàng Đế càng tự tìm tới cửa.
"Đúng thế! Lão phu mời đạo hữu tới tham dự Bàn Đào Hội, vốn là có chuyện muốn nhờ, nếu đạo hữu không đi, lão phu không thể làm gì khác chính là không mời mà tới!"
Đó là một cái vỏ kiếm cũ cất, được cất giữ ở trong hộp ngọc, trên vỏ kiếm nhuộm huyết gỉ, là v·ết m·áu vô số năm trước.
Khương Ly vốn dĩ còn có đôi chút hứng thú với Bàn Đào Hội, dự định chạy tới xem có kiếm chác được khoả Bàn Đào nào không?
Hoàng Đế một bộ thành tâm thỉnh giáo, Khương Ly lại nhíu mày càng sâu.
"Nếu đã không chiếm được Bàn Đào, thì ta đi tham dự hội nghị của một đám Tiên dân để làm gì? Chỉ tiếc, là không thể nhân cơ hội thăm dò thâm ý của Hoàng Đế..."
Vỏ kiếm nhìn rất quen mắt...không, không phải vỏ kiếm quen mắt, mà là kiếm ý nhìn quen mắt.
"Trách tội? Đương nhiên không phải! Tuy rằng lão phu mời đạo hữu tham dự Bàn Đào Hội, nhưng có đi hay không, chính là ý nguyện của đạo hữu. Lão phu tuyệt đối không thể ép buộc! Chỉ tiếc, tiểu hữu không đến, đánh mất cơ hội thưởng thức Bàn Đào Quả, có chút đáng tiếc, đáng tiếc..."
"Xin mời đạo hữu!"
Vốn còn muốn thuận miệng giải thích chính mình không phải cố ý giấu làm của riêng, là thật sự chưa rõ về nét thứ nhất đệ nhất hoàn trong miệng của Hoàng Đế, bây giờ cũng lười giải thích.
Nơi tổ chức Bàn Đào Hội tựa hồ là một chỗ động thiên không gian nào đó ở trong Đại La Thành, thời gian tổ chức, vừa vặn trước ba ngày diễn ra Đăng Cung Chiến vòng thứ hai, cùng thời gian diễn ra Ám Võ bài vị chiến xung đột với nhau. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Đây là lần đầu tiên lão gặp gỡ Khương Ly.
Hoàng Đế cầm vỏ kiếm đưa cho Khương Ly.
Thấy Khương Ly đã đoán được ý đồ đến của mình, Hoàng Đế cũng không thèm ẩn giấu thêm, sảng khoái nói:
"Đạo hữu muốn học loại kiếm đạo cái thế kia sao? Nếu học thành, nói không chừng đạo hữu có thể dựa vào kiếm đạo bước vào cảnh giới trong truyền thuyết....Thánh Nhân cảnh!"
Nguyên bản, lão chỉ coi trọng Khương Ly ba phần, nhưng hiện tại, đã cực kỳ coi trọng.
Nhưng sau khi điều tra tường tận mới biết rõ, Bàn Đào Hội quả thực tồn tại Bàn Đào, nhưng chỉ có ba khoả, là nhiều năm trước, Hoàng Đế mạo hiểm tiến vào cấp bảy Táng Địa lấy được.
"Nếu không phải trách tội, chẳng hay vì sao đạo hữu đêm khuya tới chơi? Chẳng lẽ là có việc gì muốn thương lượng..."
"Ồ, đạo hữu thật có chuyện muốn nhờ ta! Khương mỗ người nhẹ sức mỏng, sợ là khó lòng giúp đỡ đạo hữu cái gì!"
Lão càng từ trong chuyện kiếm ý chém vỡ vòng tròn của Khương Ly, xác nhận một chuyện...
"Vậy lão phu liền quấy rầy rồi!"
Hoàng Đế phất tay, ở xung quanh thiết trí rất nhiều kết giới, sau đó cẩn thận lấy ra một vật.
"Việc đó quá khó! Vị tiền bối lưu lại kiếm ý, kiếm đạo quy tắc thiên biến vạn hoá. Chỉ là một cái vỏ kiếm, lại trải qua vô tận năm tháng, căn bản không cách nào bày ra toàn bộ đạo tắc biến hoá. Chỉ bằng một cái vỏ kiếm, cả đời cũng không học được!"
Khương Ly thở dài khe khẽ, thu hồi thiệp mời, tiếp tục nhắm mắt tu luyện.
Nhẹ nhàng bấm tay, vẽ một vòng tròn quét về phía vỏ kiếm, sau đó, vòng tròn càng bị kiếm ý dễ dàng chẻ làm đôi.
Lúc trước chưa thấy mặt, lão cho rằng Khương Ly đạo ngộ tuy cao, nhưng cũng chỉ giới hạn ở vừa mới sờ tới thiên đạo đệ nhất hoàn, nhưng bây giờ, bỗng nhiên ngơ ngác phát hiện. Khương Ly đâu chỉ là vừa sờ tới thiên đạo đệ nhất hoàn, mà là đã vẽ ra nét đầu tiên của thiên đạo đệ nhất hoàn rồi.
Khương Ly lắc đầu đáp.
Không phải Hắc Đế, Bạch Đế, Thanh Đế mà hắn từng nhìn thấy, cũng chẳng biết là vị Đế Quân nào.
"Đạo hữu đêm khuya tới đây là vì trách tội Khương mỗ thất ước Bàn Đào Hội sao?"
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.