Nghịch Trần
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 231: Không Yêu Phong Trần, Một Mực Nhiễm Trần
Ba tháng qua, Khương Ly ngày ngày nghe Hàn Nguyệt ca hát, Nghịch đạo trong cơ thể tăng lên ba lần, nhưng hiện tại đã không thể tăng lên.
Hắc Viêm chuyên đốt thần hồn, nếu không thể dập tắt, chắc chắn phải c·hết.
Hàn Nguyệt không cho rằng, Khương Ly có năng lực giúp mình. Nàng không muốn để cho Khương Ly đi tìm c·hết, vì lẽ đó, từ sau đêm đầu tiên, nàng không tiếp tục thăm dò Khương Ly, cũng chưa từng nhắc tới chuyện giúp đỡ.
Tuy rằng thấy được hành vi quỷ dị của Khương Ly tối nay, đoán được Khương Ly sở hữu tu vi, nhưng Hàn Nguyệt chỉ là cấp năm quỷ tướng, không đoán được thực lực cụ thể của hắn.
Hàn Nguyệt bị Khương Ly ôm vào trong ngực, trong lòng nửa là ngọt ngào, nửa là thất lạc.
Hoá ra quan hệ của mình và hắn, còn cần thi lễ, còn cần cảm tạ sao?
Hai tháng trôi qua, Khương Ly rốt cục hát ra chữ thứ bốn.
"Ngươi không có chuyện gì sao?"
Hai tháng trôi qua, ánh mắt của Hàn Nguyệt nhìn về phía Khương Ly, tình ý càng ngày càng nhiều, mà phiền muộn cũng càng ngày càng nhiều.
Hai tháng trôi qua, Hắc Ma lão tổ bị dằn vặt càng ngày càng suy yếu.
Nàng tận mắt chứng kiến hắn bị Hắc Viêm quỷ dị đốt thành tro bụi, trái tim của nàng, bất giác đau xót. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Toàn bộ Minh Thổ, không có ai, Khương mỗ không thể g·iết! Bao quát Quỷ Đế trong miệng ngươi!"
Khương Ly lạnh nhạt nói, ôm lấy Hàn Nguyệt hoá thành kim quang, phá không mà đi, tốc độ quá nhanh, nhanh đến mức không cách nào thấy rõ phong cảnh xung quanh.
Khương Ly nói đến đây, thần sắc bỗng nhiên nghiêm nghị, trầm giọng hỏi:
"Không nên đi, ngươi sẽ c·hết...hắn..hắn là Quỷ Đế. Hắn là d·â·m ma, hắn không phải là người!"
Nàng không muốn để Khương Ly nhìn thấy chính mình bi thương.
Ngộ đạo, ngộ đạo, quan trọng ở một chữ ngộ, nếu không thể ngộ, cưỡng cầu chỉ có một con đường c·hết.
Không yêu phong trần, một mực nhiễm trần!
Khương Ly lắc đầu một cái .
Giống như Khương Ly chưa từng tồn tại trên thế gian.
Nghe đồn, trong Tam Sinh Chủ Quan, có một vị kỳ nhân, trình độ ca hát hầu như vượt qua Minh Thổ đệ nhất linh ưu Hàn Nguyệt cô nương.
"Bởi vì ta có vài việc vẫn chưa xong xuôi, ta không thích thiếu nợ nhân tình của người khác!"
Trong mắt Khương Ly, sát khí ẩn sâu thật lâu, giống như cự long thức tỉnh.
"G·i·ế·t ai?"
"Ngươi không giúp được ta!"
Nếu chưa gặp gỡ Hàn Nguyệt, Khương Ly phỏng chừng, chính mình cần mấy chục thậm chí mấy trăm năm mới có thể tăng lên nhiều Nghịch đạo đạo lực như vậy.
Hắc Viêm kia có thể đem người chân chính tiêu diệt, nhưng Khương Ly nắm giữ Sinh chi đạo lực, có thể nghịch chuyển hết thảy, chỉ cần Sinh chi đạo lực còn chưa hết, thì hắn bất diệt.
Khương Ly quay đầu nhìn về phía rừng cây bên cạnh dịch quán, nở nụ cười áy náy.
"Ngươi chỉ đường đi, ta không quá quen thuộc Minh Thổ!"
Một tháng Khương Ly không chỉ quên mất việc lấy Thái Âm Hoàng Tuyền, thậm chí đã quên mất việc ngộ đạo, thậm chí, quên mất việc mình có tu vi.
Tháng thứ ba, Khương Ly vẫn chỉ có thể hát bốn chữ, chữ thứ năm, không cách nào hát xuống.
"Nếu phải đi, vì sao không đi ngay bây giờ, hà tất ở thêm một ngày..."
"Nếu như thế, ta liền mạnh mẽ hát một lần, bị đạo lực phản phệ, tự mình cảm thụ cảm giác, cái gì gọi là diệt!"
Khương Ly hát tử, để quỷ vật hồi tưởng lại nỗi không cam lúc c·hết đi.
Nàng dựa vào trong lòng Khương Ly, vô số khuất nhục những năm qua, tựa hồ đã không còn quan trọng nữa.
Khương Ly từ trong ánh mắt né tránh của Hàn Nguyệt, xác định được điều gì.
"Ta đã sớm biết, sẽ có một ngày người phải rời khỏi ta. Lần đầu tiên gặp ngươi, ta chỉ cho rằng ngươi cùng những nam tử khác giống nhau, lưu luyến dung mạo của ta, sau đó ta mới phát hiện, là mình nghĩ lầm rồi. Ngươi cùng những nam tử khác, không giống. Bây giờ ngẫm lại, ta tình nguyện ngươi và những người kia giống nhau, như vậy, ta có thể cảm thụ một chút sự ấm áp của lồng ngực ngươi..."
"Người c·hết, như đèn..."
Ngày thứ năm, Khương Ly hát bài Phan Chương, là cố sự hai tên nam tử yêu nhau ở trên học đường tại Sở quốc.
"Sát nhân độn!"
Ngày thứ bảy, Khương Ly hát bài An Lăng Quân...
"Ba tháng qua, cảm tạ Hàn cô nương ngày ngày giúp tại hạ ca hát!"
Không thể nào tưởng tượng được, ba tháng qua, Khương Ly vẫn luôn ôn thuần như công tử nhà hàng xóm, vừa triển lộ tu vi lại giống như núi cao không thể chạm tới.
Ngày thứ tư, Khương Ly hát bài Mộ Dung Phương Hoàng, là cố sự Phù Kiên sủng hạnh Mộ Dung Xung.
Hàn Nguyệt từ chối, chống cự, nàng sợ Khương Ly sẽ c·hết.
Khương Ly ngửa đầu nhìn đầy trời u hoả, nở nụ cười.
Chỉ là nguyên nhân dối trá, đã hoàn toàn khác nhau .
Cuồn cuộn kim quang hiện ra, áo bào không gió bay lên, mà Khương Ly tắm rửa ở trong kim quang, chậm rãi xuất hiện.
Hàn Nguyệt mất tự nhiên đi ra, khoé mắt mang theo nước mắt, nàng còn tưởng rằng Khương Ly c·hết rồi.
Khương Ly hướng về phía Hàn Nguyệt ôm quyền cảm tạ, nhưng Hàn Nguyệt lại đau xót tránh đi đại lễ của hắn.
"Đây là loại độn thuật gì?"
"Xin lỗi!"
"Không phải!" (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Khương công tử!"
Nhưng hắn không cách nào yêu Hàn Nguyệt, hai người sớm đã chú định, Tương vương có mộng, Thần nữ vô tâm, hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình.
"Bởi vì ta đã mất thuần khiết sao...có phải ngươi xem thường ta..." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Một tháng sau, hắn rốt cục hát ra chữ thứ ba.
Thời khắc này, ánh mắt Khương Ly ngưng lại, Nghịch đạo đạo lực bay loạn quanh thân.
Hắn là thật tâm cảm tạ Hàn Nguyệt, mặc dù chỉ là bằng hữu cảm tạ.
Ngọt ngào là bởi vì cái ôm của hắn, quả thực rất ấm áp.
"Ngày mai ngươi sẽ đi sao? Ngươi không nghe ta hát Tam Sinh nữa ư..."
Nhưng sau một khắc, tình hình thay đổi.
Ngày thứ ba, Khương Ly hát bài Hàn Yên, là cố sự Hán Vũ Đế sủng hạnh Hàn Yên.
Hiện tại, hắn có thể chân chính hát ra câu thơ đầu tiên, hắn dùng một lần diệt vong để đánh đổi, đồng thời, hơi lĩnh ngộ được hàm nghĩa của chữ diệt.
Ngày thứ tám, Khương Ly hát bài Tịch Nhụ...
Hàn Nguyệt thê lương nói, mà Khương Ly thì trầm mặc.
Trong lòng Hàn Nguyệt bỗng chốc chảy qua một dòng nước ấm, nhưng nước mắt lại chảy càng nhiều.
Hắn là lão quái sống mấy trăm năm, trải qua vô số thăng trầm, làm sao không nhìn ra tình ý của Hàn Nguyệt.
"Ta hiểu rồi, đây chính là diệt. Nghịch đạo phải là như vậy...Mệnh tục mà sinh, mệnh trảm mà tử, từ sinh đến tử là một quá trình, là một loại Luân Hồi. Mà diệt thì khác, diệt không nằm trong Luân Hồi, Chỉ có thể hiểu rõ nó, ta mới có thể hát ra câu thứ nhất. Người c·hết, như đèn diệt!" (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Dần dần, danh tiếng của hắn truyền ra.
Nghệ danh "Giọng ca vàng lấy nước mắt Khương công tử" chậm rãi truyền ra khắp Minh Thổ.
Lại qua một tháng, Khương Ly như cũ dừng lại ở Tam Sinh Quan ca hát.
Phàm là nghe được tiếng hát của Khương Ly, đều không ngoại lệ, gào khóc lã chã.
Mất đi một phần ba Sinh chi đạo lực, Khương Ly căn bản không để trong lòng.
Trong bóng đêm xa xa, Hàn Nguyệt đang nhìn lén Khương Ly bỗng nhiên sợ ngây người.
Ngày thứ sáu, Khương Ly hát bài Trương Phóng...
Chương 231: Không Yêu Phong Trần, Một Mực Nhiễm Trần
Một chữ diệt cuối cùng, dù như thế nào, hắn cũng không hát ra, hắn cảm giác, nếu chính mình mạnh mẽ hát xuống một chữ cuối cùng, tất sẽ bị đạo lực phản phệ mà c·hết!
Nhưng Khương Ly lại không bận tâm nhiều như vậy, từ trên người hắn một cỗ Chuẩn Thánh uy thế phóng lên trời cao, bao phủ trăm vạn dặm.
Bởi vì nàng, tận mắt nhìn thấy Khương Ly c·hết rồi.
Hàn Nguyệt mặc dù không muốn nhưng vẫn miễn cưỡng nở nụ cười. Nụ cười ấy, rất dối trá, giống như lần đầu gặp gỡ Khương Ly, vì bảo vệ mình mà nở nụ cười.
Sau khi hát xong, bên trên hồn phách của Khương Ly, bỗng nhiên xuất hiện một đạo Hắc Viêm không cách nào tưởng tượng nổi, Hắc Viêm không đốt cái gì, chỉ đốt thần hồn, trong khoảnh khắc, một luồng đau nhức tới tận xương truyền tới, để sau lưng Khương Ly chảy xuống mồ hôi lạnh.
Ròng rã một tháng, Khương Ly vẫn luôn ca hát, mỗi một ca khúc đều liên quan tới long dương cơ hữu.
Khương Ly hát sinh, để quỷ vật nhớ lại chuyện vui sướng khi còn sống.
Mỗi một đêm, hắn chỉ đứng ở trên đường phố cô linh, cảm nhận nhân sinh.
"Người c·hết như..."
Hai người, chú định vô duyên, nhưng Khương Ly thiếu nợ khúc hát tình của Hàn Nguyệt, mặc dù tình này, không phải tình yêu nam nữ.
"Hàn cô nương, đi ra đi, xin lỗi, làm cho ngươi sợ hãi rồi!"
"Người c·hết, như đèn diệt!"
Nàng ôn nhu hỏi.
Khương Ly hờ hững.
Khương Ly còn chưa dứt lời, liền bị Hàn Nguyệt đánh gãy, tâm tư của nàng lung linh cỡ nào, tự nhiên đoán được hắn muốn nói gì.
Chỉ trong thoáng chốc, thân thể Khương Ly bỗng nhiên từ trong ra ngoài bị đốt thành tro bụi, mà một thân áo trắng thì quỷ dị rơi trên mặt đất.
Đây là lần đầu tiên từ lúc ngộ đạo đến nay, hắn thả ra toàn bộ tu vi.
Nước mắt Hàn Nguyệt, lơ đãng rơi xuống.
"Ta không hát ra được chữ diệt là bởi vì mặc dù ta đã lĩnh ngộ tử, nhưng tử không bằng diệt. Trong Minh Thổ, có vô số quỷ vật đều đ·ã c·hết một lần, nhưng chưa từng diệt. Bọn họ vẫn còn hồn thể. Diệt là hoàn toàn biến mất. Sinh chi đạo lực là một phần của Nghịch đạo. Tử chi đạo lực lại chỉ là một loại đại đạo phổ thông, mà diệt mới là chân chính Nghịch đạo. Cho nên, ta không cách nào hát ra chữ diệt, là bởi vì, diệt cao hơn tử một cấp độ!"
"Đêm đầu tiên ngươi thăm dò ta, ta nhìn thấy gương mặt của ngươi lộ vẻ khó khăn, hẳn là gặp phải phiền toái mới sẽ có thần sắc như vậy. Nếu là chuyện g·iết người, ta có thể giúp ngươi!" (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Hắc Viêm chính là Diệt sao? Không thể chống lại!"
Loại đau xót ấy, so với cái đêm mà nàng mất đi thuần khiết còn đau xót hơn.
Không, không chỉ là c·hết, mà là diệt. Ngay cả hồn phách, khí tức, đều không tồn tại.
Thất lạc là bởi vì qua đêm nay, cái ôm ấy sắp không còn nữa.
Trong phương viên trăm vạn dặm, hết thảy quỷ vật, võ giả, bất kể tu vi cao thấp đều nằm rạp dưới mặt đất, sợ hãi biến sắc.
Ngày qua ngày, đây là tháng thứ ba Khương Ly đến Tam Sinh Quan.
Hàn Nguyệt đã quên mất bi thương, đã quên mất lo lắng, nàng dùng tay che miệng nhỏ, không cách nào tin tưởng.
Dần dần, kẻ mộ danh mà tới nghe Khương Ly ca hát đã không còn là quỷ hồn phổ thông, trong đó, có không ít cao thủ, cuối cùng thậm chí đến rồi vài vị Quỷ Đế.
Hắn mở miệng, hát ra một chữ mà trước kia không cách nào hát ra.
Tháng thứ ba, Khương Ly chưa từng hát ra một câu hoàn chỉnh, nhưng hắn rốt cuộc hiểu vì sao chính mình không cách nào hát ra.
"Ngươi muốn giúp ta?"
"Yên tâm, ta không sao. Ta ở đây đã ba tháng, ngày mai, ta liền..."
"Chỉ một đêm, liền đầy đủ..."
"Còn chưa đủ..."
Đối mặt với uy thế khủng kh·iếp như vậy, Hàn Nguyệt chỉ cảm giác chính mình phảng phất giun dế đối mặt với trời xanh, giống như một con thuyền độc mộc, lạc trôi giữa biển rộng.
Hàn Nguyệt đau khổ hỏi.
Ba tháng qua, hắn rốt cuộc hát ra một câu hoàn chỉnh, mặc dù cái giá là bị tiêu diệt một lần.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.