Nghịch Trần
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 202: Hắc Ám Luân Hồi Thụ Chi
Sâm La Đại Ma thở dài một hơi, trong lòng vẫn có chút nghĩ mà sợ.
"Có vật ấy, ta có thể cải tạo đạo niệm Ma Lâm Đại Địa, hình thành huyễn thuật công kích. Đáng tiếc, ta dùng Nghịch Mệnh Thần Thuật xuyên qua Luân Hồi, không cách nào đụng vào bất kỳ vật gì, đại khá cũng không thể đụng vào nó, càng không có khả năng mang nó về thế giới hiện thực..."
Thời khắc này, hắn bộc phát ra sát khí quá mạnh, khiến cho Sâm La Đại Ma hầu như không thể tưởng tượng nổi. Rõ ràng chỉ là một tên Vương cảnh tiểu bối, lại g·iết qua Đế Quân, Bán Thánh thậm chí Chuẩn Thánh.
Hắn vẫn cho rằng chính mình không thể chạm vào nhánh cây, nhưng cổ quái là hắn thế mà chạm tới.
Hắc Ám Luân Hồi Chi chính là loại đồ vật đặc thù như vậy.
"Nói cho ta biết tên và lai lịch của ngươi!"
Chương 202: Hắc Ám Luân Hồi Thụ Chi
Sâm La Đại Ma trước khi c·hết oán hận nói, để Khương Ly như có điều suy nghĩ.
Nếu không phải huyễn thuật của hắn lợi hại, sợ rằng đã bị Sâm La Đại Ma xử lý hai lần.
Đôi chủ tớ đang vui cười hớn hở, bỗng nhiên sắc mặt đồng thời đại biến, nội tâm phát lạnh.
Có lẽ, Luân Hồi tự có định số, không thể nào xuất hiện ngoài ý muốn, tất cả ngoài ý muốn, đều đã định sẵn, giống như lần gặp nhau hôm nay.
Rõ ràng chỉ là một nhánh cây nho nhỏ, lại mang cho Khương Ly cảm giác nguy cơ vô cùng trầm trọng.
Nhánh cây nhỏ trước mặt, càng lộ ra khí tức Luân Hồi của bước thứ tư. Có thể tưởng tượng, cái gọi là Hắc Ám Luân Hồi Thụ, đặt ở Chân Giới cũng là đồ vật có lai lịch cực lớn..."
Hắc Giáp Cự Nhân nguyên bản đã bị đại lượng nhánh cây đâm trúng, chợt hoá thành huyễn thuật quang mang tan biến tại chỗ.
"Không có khả năng! Người bị Hắc Ám Luân Hồi Chi chế ngự, tuyệt đối không có khả năng trốn thoát, ngươi cũng không phải nhị giai Chuẩn Thánh, vì sao còn chưa c·hết?"
Hắc Ám Luân Hồi Thụ Chi sao?
"Chủ nhân cẩn thận! Lần này vẫn là huyễn thuật!"
Khương Ly phát động Vạn Vật Câu Thông, trực tiếp cùng nhánh cây giao lưu với nhau.
Sâm La Đại Ma cùng La Hầu bị huyễn thuật khống chế bắt đầu tự g·iết lẫn nhau, đồng thời ngã xuống.
Không thể đánh g·iết Sâm La Đại Đế, Khương Ly có chút tiếc nuối. Nhưng nếu hắn đ·ánh c·hết quá khứ của Sâm La Đại Đế, thì tương lai của Sâm La Đại Đế liệu có chịu ảnh hưởng không?
Trên thế gian, cũng có một chút đồ vật đặc thù, có thể kết nối hiện thực và hư vô, liên tiếp quá khứ và tương lai.
"Phải sở hữu tu vi mạnh như thế nào, mới có thể viết ra loại kịch bản như vậy?"
"Hắc Ám Luân Hồi Thụ Chi, Hắc Ám Luân Hồi Thụ Chi..."
Chỉ thấy, Khương Ly vốn nên đã bị g·iết c·hết lại theo yêu mang màu tím đen loé lên, đã xuất hiện ở một chỗ không xa.
"Đáng c·hết! Đáng c·hết! Ma niệm c·hết ở trong Thẩm Vấn Không Gian, bản tôn không cách nào thu hoạch được bất kỳ tình báo gì. Cho dù tương lai cùng ngươi gặp nhau, bản tôn cũng sẽ không biết được ma niệm của ta từng bị ngươi g·iết c·hết, đáng hận!"
Lại hoặc là, bởi vì hôm nay hắn không g·iết Sâm La Đại Ma, nên mới có Sâm La Đại Đế trong tương lai...
Hắc Ám Luân Hồi Thuật, hiện!
Đó là một nhánh cây nhỏ!
Có thể thay đổi Luân Hồi, cần phải nắm giữ lực lượng vượt qua cấp độ của Luân Hồi...
Thần thông, bí bảo cấp độ nhân quả, luôn luôn khiến cho người ta khó lòng phòng bị.
Chuyện này để Khương Ly rất tò mò. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Hô, rốt cuộc chế trụ hắn..."
Y ý thức được, chính mình hôm nay sợ là đá phải tấm sắt, nếu sớm biết Khương Ly là một tên thời không lữ hành giả lợi hại như vậy, y tuyệt đối sẽ nhắm một con mắt, mở một con mắt, không chạy đến chất vấn tội danh của Khương Ly.
Trong âm thanh xì xì chói tai, thân thể của hai người hoá thành ma yên từ từ tiêu tán.
Hắn không cách nào đánh g·iết đối phương, mới là kết quả tốt nhất?
Khương Ly đem ấn ký của Sâm La Đại Ma ở trên Hắc Ám Luân Hồi Thụ Chi xoá đi, đem nó tế lên trời, tiện tay đánh nổ Thẩm Vấn Không Gian, trong nháy mắt, ý thức trở về thực tại.
Đối mặt với Luân Hồi rối rắm phức tạp, Khương Ly lại một lần nữa cảm giác được chính mình quá nhỏ bé, cảm giác được hiểu biết của mình quá thiếu thốn. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nhưng hắn không cảm thán quá lâu, bởi vì hắn đã bị chiến lợi phẩm của trận chiến vừa rồi hấp dẫn.
Hắn càng lấy lực lượng huyễn thuật mê hoặc bọn họ, làm cho bọn họ nghĩ rằng mình đ·ã c·hết!
"Đáng tiếc, không đ·ánh c·hết Sâm La Đại Ma cùng nô bộc của y...Bọn họ hẳn không phải là bản thể giáng lâm đuổi bắt ta mà là thông qua thủ đoạn nào đó, đem một phần ma niệm hình chiếu giáng lâm đến trước mặt ta, bị ta chém g·iết, chỉ là chút ma niệm mà thôi..."
Không phải Khương Ly không muốn dùng thủ đoạn khác diệt sát bọn họ mà là bởi vì hiện tại hắn dùng đại thành Nghịch Mệnh Thần Thuật xuyên qua thời không, không cách nào đụng vào bất luận kẻ nào, chỉ có thể mưu lợi, dùng huyễn thuật khiến địch nhân tự chém g·iết lẫn nhau.
Bị diệt sát, chỉ là một phần ma niệm của chủ tớ Sâm La Đại Ma mà thôi.
Chỉ có thể liều mạng đánh cược một lần!
Thửa thiếu thời, hắn bị Sâm La Đại Đế khi dễ một lần, vốn còn muốn thừa cơ hội hôm nay đòi lại nhân quả, đáng tiếc, vẫn không cách nào chân chính diệt sát Sâm La Đại Đế. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Hai mắt của Sâm La Đại Ma mặc dù không thể nhìn thấy, nhưng cũng phát giác được sự kinh khủng của Khương Ly, sau lưng tứa ra mồ hôi lạnh như mưa.
"Nhắc đến, lần thứ ba ta thi triển Nghịch Mệnh Thần Thuật, vì sao có thể dừng lại ở trong dị thời không mấy vạn năm. Hơn nữa, mặc dù dừng lại mấy vạn năm, mà chính ta lại không mảy may phát giác được thời gian trôi qua. Trạng thái kỳ dị lúc đó, tựa hồ cực kỳ bất phàm. Hiện tại muốn lần nữa tiến vào, lại căn bản không thể nào làm được. Xem ra là không cách nào cẩn thận nghiên cứu loại trạng thái kỳ dị kia rồi..."
Khương Ly tiếc nuối xoè bàn tay của mình đụng về phía Hắc Ám Luân Hồi Thụ Chi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Mới chống đỡ được vài hơi thở đã bị Hắc Ám Luân Hồi Chi xử lý rồi sao, yếu, quá yếu!"
Oanh!
Tuy rằng Sâm La Đại Ma là ma niệm giáng lâm, nhưng mang tới chiến lợi phẩm lại là bản thể, không phải hình chiếu, có thể thu lấy...
Khí thế của Hắc Giáp Cự Nhân đập vào mặt, càng khiến cho Sâm La Đại Ma sợ hãi muốn c·hết.
Khương Ly tiếc nuối thở dài.
Khương Ly chưa từng nghe nói qua Hắc Ám Luân Hồi Thụ, cũng không biết Hắc Ám Luân Hồi Thụ Chi là cái gì.
Hai người bọn họ căn bản không phải là bản thể tới đây, chỉ là dùng ma niệm giáng lâm.
"Ta đánh g·iết ma niệm của Sâm La Đại Đế. Ma niệm của y bị huỷ, không nhớ rõ ta, tương lai gặp nhau, tính toán ta, cũng không nhớ rõ quá khứ...hết thảy đều là kịch bản của Luân Hồi..."
Ánh mắt Khương Ly loé lên tinh quang, cảm thấy chính mình có thể nếm thử một chút.
Sâm La Đại Ma khinh thường nói.
Chân chính Hắc Giáp Cự Nhân, theo yêu mang màu tím đen lấp loé, một lần nữa huyễn hoá đi ra, xông tới trước mặt chủ tớ Sâm La Đại Ma.
"Là ta hồ đồ rồi. Địch nhân cầm Hắc Ám Luân Hồi Thụ Chi công kích ta, đã nói rõ nó có thể chạm tới ta, thương tổn ta. Ta đương nhiên cũng có thể chạm tới nó...Chỉ là không biết, ta có thể đem nó mang về hiện thực hay không?"
Huyễn thuật, hiện!
Khương Ly nhếch miệng cười gằn, phát động Bản Mệnh Chân Thân, hoá thành Kim Giáp Cự Nhân đánh về phía chủ tớ Sâm La Đại Ma.
Quả nhiên!
"Là từ lúc nào ngươi sinh ra ảo tưởng rằng ta đã bị công kích của ngươi đánh trúng rồi?"
"Không phải hắn quá yếu mà là chủ thượng quá mạnh!"
Có lẽ, kịch bản của Luân Hồi, là từ vừa mới bắt đầu liền đã viết xong, nếu Sâm La Đại Đế vẫn tồn tại ở tương lai, thì quá khứ của y không có khả năng b·ị c·hém g·iết.
Luân Hồi pháp tắc, chỉ cho phép đại thành Nghịch Mệnh Thần Thuật của hắn lưu lại ở dị thời không trên dưới ba trăm năm. Trạng thái kỳ dị có thể khiến hắn vi phạm Luân Hồi pháp tắc, tự nhiên vô cùng lợi hại. Không thể lần nữa tiến vào trạng thái kỳ dị ấy, thật sự rất đáng tiếc...
"Ha ha ha! Cái miệng nhỏ của ngươi càng ngày càng ngọt, nói đúng, nói đúng lắm! Là bổn Đại Ma quá mức cường đại, kẻ này không yếu, tuyệt đối không yếu ha ha ha!"
La Hầu phát động thủ đoạn cảm ứng, vội vàng nhắc nhở.
Thời điểm Sâm La Đại Ma vừa phát động công kích, Hắc Giáp Cự Nhân của Khương Ly lập tức bị mấy chục nhánh cây màu đen xuyên qua, không thể động đậy.
"Luân Hồi thật là thú vị, nhân quả tương liên, bất luận tu luyện tới cảnh giới cao bao nhiêu, kinh kịch bao nhiêu nhân quả, nhưng tiếp xúc đến, như cũ chỉ là phiến diện. Có lẽ, chỉ có đi hết tất cả Luân Hồi của chính mình, mới có thể hiểu rõ hoàn chỉnh nhân của của bản thân..."
Sau khi nghĩ đến chuyện khác, lại cảm giác mười phần tiếc nuối.
La Hầu lập tức nịnh nọt nói. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Xuy xuy xuy!
Nhưng bây giờ, hối hận thì đã quá muộn!
Khương Ly thấp giọng lẩm bẩm.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.