Nghịch Trần
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 137: Cả Nhà Các Ngươi Mới Là Nghiệt S·ú·c!
Đây là dây thừng gì? Sao lại buộc chặt như thế? Lão càng thêm tức giận!
Lão rõ ràng đã nói không cho phép người khác quấy rầy mình ăn uống, nhưng Ma Ha Đại Đế lại vẫn cố tình làm.
Ma Ha Đại Đế mạnh mẽ đè xuống nội tâm kh·iếp sợ.
Lão muốn thực hiện tuyên ngôn ban đầu, đem tất cả mọi người nơi đây đều ăn sạch.
Cực Băng Di Lặc Phật không phải nhị hàng, lão cũng đã hơi hơi nhìn ra, Khương Ly tựa hồ không quá yêu thích mình xưng hô hắn là Phật Tổ.
"Phật Tổ cứ trực tiếp gọi ta là Cực Băng Tử là được, danh xưng đạo hữu, đệ tử không dám nhận!"
"Thì ra là như vậy, Phật Tổ càng dùng Ma nhập Phật? Cổ nhân nói bỏ xuống đồ đao lập địa thành Phật, việc ấy nghe tới thì đơn giản, kỳ thực vô cùng gian nan. Phật Tổ càng làm được hành động vĩ đại như vậy, thực sự khiến cho đệ tử kính nể, mặc cảm!"
Bạch Trạch lão tổ tham lam cười to nói.
Bạch Trạch lão tổ nguyên bản bởi vì ăn được mỹ thực mà vui cười hớn hở, nháy mắt bạo nộ.
Dây thừng tan vỡ càng lúc càng nhanh, dần dần đã không thể ngăn cản, chỉ mười cái hô hấp, Bạch Trạch liền đem dây thừng buộc quanh miệng mình toàn bộ huỷ diệt, chửi ầm lên.
Bởi vì hành vi của lão bị Ma Ha Đại Đế ngăn cản!
"Nghiệt s·ú·c! Bản Tổ còn chưa c·ướp được bảo bối, ngươi liền muốn phá huỷ Thiên Đồ giới, bức bản Tổ rời đi ư? Bản Tổ thật vất vả mới chờ được một cơ hội thoát vây, há có thể mặc cho ngươi p·há h·oại!" (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Khổng Khâu Đế Quân, Minh Nhân Đế Quân, chúng Nghiệt Vân môn đồ...giờ đến Cực Băng Di Lặc Phật nữa, bản tôn của đối phương tốt xấu gì cũng là nhị giai Chuẩn Thánh, lại vẫn không nghe hiểu tiếng người...
Đây là khí huyết khổng lồ đến cỡ nào! Coi như khí huyết của tất cả mọi người ở đây cộng lại, sợ rằng cũng không sánh bằng một phần trăm khí huyết của Bạch Trạch lão tổ đi! Phải biết, đầu Bạch Trạch trước mặt còn chỉ là một đạo phân thần, nếu bản tôn đến đây, khí huyết chẳng phải càng thêm đáng sợ?
Ban nãy Bạch Trạch sở dĩ kêu la thảm thiết, là bởi vì thân thể nổ tung quá mức đau đớn, cùng thương thế nặng nhẹ quan hệ không lớn.
Khương Ly không còn lời gì để nói, cảm giác chính mình gần đây mắc bệnh khó câu thông, luôn có người không nghe hiểu lời của hắn.
Đối mặt với đòn phản dame của Bạch Trạch lão tổ, lão nhất định phải toàn lực chống đỡ, không dám phân tâm chút nào.
Nếu đối phương không thích bị kêu là Phật Tổ, lão liền thay đổi xưng hô khác, Phật ở trong lòng chứ không phải ở ngoài miệng nha.
Sát cơ của Bạch Trạch nháy mắt khoá chặt tất cả mọi người, há mồm phun ra từng ngụm nước miếng giống như sương trắng, đem toàn bộ Thiên Đồ giới hoá thành một cái đầm lầy rộng lớn vô hạn. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nhưng hiện tại tận mắt nhìn thấy Bạch Trạch ăn Thiên Đồ xong sinh ra lông tím, tự nhiên có thể đoán được, những sợi lông tím còn lại kia hẳn là đồ vật tương tự.
Khương Ly lần đầu tiên mở miệng nói chuyện với Cực Băng Di Lặc Phật. Hắn có thể câu thông vạn rật, tuy rằng không rõ nguyên nhân, nhưng hắn có thể cảm giác được, Cực Băng Di Lặc Phật thật sự không có địch ý với hắn, thậm chí còn có thiện ý.
Ma Ha Đại Đế là người đầu tiên xông về phía Bạch Trạch, năm ngón tay nhấn một cái, Phong Hào Hư Không nhất thời hoá thành một sợi giây thừng màu đen, đem miệng của Bạch Trạch quấn chặt mấy ngàn vòng, nỗ lực ngăn cản Bạch Trạch gặm Thiên Đồ giới.
Lão nỗ lực há mồm, nhưng bởi vì dùng quá nhiều sức lực, mặt dê hầu như đỏ bừng một mảnh. Có điều hiệu quả cũng cực kỳ tốt, hư không dây thừng bị man lực của lão giãy dụa cho liên tục đứt đoạn.
Rõ ràng bị mênh mông Tiên Linh lực nổ thành chật vật không chịu nổi, nhưng lão vẫn có lòng nói cười, giống như hoàn toàn không đem thương thế trên người để vào trong mắt.
"..."
Vết thương biến mất rồi, thân thể không đau, Bạch Trạch liền lần thứ hai lộ ra vẻ mặt hưởng thụ, mở ra chậu máu lại gặm xuống một ngụm, hoá thành đầu trời sương trắng, tràn ngập thiên địa.
Tuy rằng bọn họ đối với Bạch Trạch lão tổ không hiểu quá nhiều, lúc trước nhìn thấy trên đầu lão có một nhúm lông tím, cũng chưa quá để ý.
"..."
"Tội lỗi, tội lỗi, rõ ràng là Ma Ha đạo hữu đắc tội rồi Bạch Trạch đạo hữu, vì sao còn muốn liên lụy chúng ta cùng nhau bị nhổ nước miếng. Phật Tổ chớ sợ, có đệ tử ở đây, tuyệt đối sẽ không để cho Phật tổ chịu đến nửa điểm tổn thương!"
Nhưng lão mở không nổi miệng, thật khó chịu, thật khó chịu!
Khương Ly thân là Cổ Thần Cổ Ma, từ trước đến nay hắn vẫn luôn tự đắc lượng khí huyết của mình vượt xa Đế cảnh thông thường, nhưng nếu đem ra so sánh với Bạch Trạch lão tổ, quả thực là tiểu vu gặp đại vu, căn bản không thể so sánh.
"Ta có thể xưng hô ngươi là Cực Băng đạo hữu được chứ?"
Những người khác đồng dạng nằm ở trong phạm vi công kích của Bạch Trạch, vì vậy đồng dạng cần làm ra chống đỡ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Sức mạnh dưới cằm của Bạch Trạch càng thêm khủng kh·iếp.
"Cổ Ma?" Cực Băng Di Lặc Phật đầu tiên là sững sờ, sau khi tinh tế đánh giá Khương Ly, lại gật gật đầu:
Khí huyết khổng lồ có ích lợi gì?
Đối với thân hình khổng lồ của Bạch Trạch, kia chỉ là từng ngụm nước miếng.
Hắc Diệu Đế Quân, Cực Băng Di Lặc Phật đều kinh hãi trợn tròn mắt, làm sao có thể không kinh hãi được. Bởi vì lông tím như vậy, trên người Bạch Trạch không chỉ có một sợi, sớm đã có mấy ngàn, mấy vạn sợi.
Ở bề ngoài xem chừng thương thế rất nặng, nhưng kỳ thực, khí tức của lão không hề có bất kỳ hỗn loạn, hiển nhiên trình độ thương thế như thế ối với lão mà nói, quả thực nhỏ bé không đáng kể.
"Lão phu giận rồi! Các ngươi mới là nghiệt s·ú·c, cả nhà các ngươi mới là nghiệt s·ú·c! Các ngươi lại dám mắng ta, còn dám buộc ta, lão phu phải ăn sạch các ngươi!"
Bạch Trạch lão tổ khẳng định không phải lần đầu tiên ăn Thiên Đồ, lão già này trước kia, nhất định đã ăn qua không biết bao nhiêu cái Thiên Đồ hoặc là đồ vật tương tự như Thiên Đồ.
"Ta không phải Phật Tổ trong miệng ngươi, mà ngược lại ta là một đầu Cổ Ma!"
Nhẹ nhàng thôi thúc khí huyết, khổng lồ huyết uy của Bạch Trạch khiến cho loạn thiên động địa, để đám Ma Ha Đại Đế đồng loạt kinh hãi há hốc mồm.
Chương 137: Cả Nhà Các Ngươi Mới Là Nghiệt S·ú·c!
Khương Ly thấy thế, vốn còn định vận dụng Luân Hồi Chung chống đỡ sương trắng, chợt thu tay, trầm tư nhìn về phía Cực Băng Di Lặc Phật, sau đó lại thay đổi ánh mắt, nhìn về đầu Bạch Trạch nọ, mang theo một tia lạnh lẽo.
Thấy Khương Ly chủ động hỏi han, Cực Băng Di Lặc Phật nhất thời đứng thẳng người, cung kính đáp:
Bởi vì quá mức tức giận, thân thể của Bạch Trạch bỗng nhiên bắt đầu bành trướng, trở nên càng thêm khổng lồ, hầu như lớn gấp đôi.
Hành vi của Bạch Trạch, thực đã chọc giận Khương Ly, tất cả mọi người đều đến bắt nặt hắn, thật cho rằng hắn là quả hồng mềm, ai thích bóp thì bóp hay sao?
"Đau c·hết ta rồi! Có điều Chưởng Vị Thiên Đồ ăn cũng thật ngon nha, không uổng công lão phu liều mạng trọng thương gặm một miếng! Khoản buôn bán này không thiệt thòi!"
Đáng tiếc, lão không cắn được Thiên Đồ Giới.
Kẻ trêu chọc Bạch Trạch rõ ràng là Ma Ha Đại Đế, nhưng Bạch Trạch tức giận, ngay cả chính mình cũng đánh nốt. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Lão rất tức giận!
Lão chỉ quan tâm một điểm, Khương Ly nắm giữ Nghịch Trần Kiếm là thật, quả thật có thân phận đệ tử của Hỗn Côn thượng tông.
Loại bành trướng ấy, cũng không phải phổ thông pháp tướng biến hoá, mà là sức mạnh tăng lên.
Chỉ nói về chuyện ban nãy Bạch Trạch cắn Thiên Đồ một ngụm, ngũ tạng lục phủ toàn bộ bị Tiên Linh lực của Thiên Đồ nổ nát, thân thể cũng bị nổ ra một lỗ máu dữ tợn. Thương thế cỡ đó, đối với bất kỳ một gã nhất giai Chuẩn Thánh nào mà nói, đều đã đủ để nguy hiểm tính mạng, nhưng Bạch Trạch lão tổ thì sao?
Cực Băng Di Lặc Phật trước sau như một bảo hộ trước người Khương Ly, thời điểm sương trắng hải dương đánh tới, lão liền giơ tay tế lên mười tám khoả niệm châu, hoá thành mười tám toà băng sơn thật lớn, trấn áp mười tám cái phương vị xung quanh.
Đem hết thảy sương trắng đều đóng băng, không thể tới gần Khương Ly nửa phần.
"Không thể! Hư không dây thừng của bản Tổ tuyệt đối không phải dùng man lực là có thể tránh thoát! Sức mạnh của lão già kia rốt cuộc khủng bố đến cỡ nào, chẳng lẽ đã chạm tới ngưỡng cửa lấy lực phá pháp!"
Nhưng đối với đám Ma Ha Đại Đế, đó đâu phải nước miếng mà rõ ràng là từng cái đại dương sương trắng mênh mông vô tận mà lại còn mang theo lực ăn mòn cực kỳ kinh người.
Chỗ tốt thật mẹ nó quá lớn!
Trên bộ lông trắng muốt trên đỉnh đầu có thêm một đạo tàn văn màu tím loá mắt! Đạo tàn văn kia ban đầu còn loá mắt, nhưng theo ánh sáng ảm đạm, từ từ hoá thành một sợi lông màu tím. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Quả nhiên khí huyết của Bạch Trạch vô cùng dồi dào, chỉ mấy cái hô hấp đi qua, lỗ máu dữ tợn trên người liền lành lặn, khôi phục như lúc ban đầu.
Không, cũng không thể nói là khôi phục như lúc ban đầu, so với lúc trước, dáng dấp của Bạch Trạch tựa hồ biến hoá chút ít.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.