Nghịch Trần
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 55: Phàm Điểu, Rốt Cuộc Muốn Đi Nơi Nào?
Hình ảnh thứ hai là tràng cảnh Từ Hàng đại sĩ biến thành tro bụi, trước khi c·hết còn đang gào thét ba chữ "Ta không tin!" (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Đó là khí tức của Luân Hồi!
"Đáng tiếc, ta vốn tìm kiếm thập phẩm Hoa Hoàng, làm hộ thân chi khí, bây giờ chỉ lấy được cửu phẩm. Hiện tại muốn bổ sung e là không dễ dàng. Đã từng ở Hạo Thiên đạo vực có một đoá như vậy, lại mất đi số mệnh, cuối cùng héo tàn, nếu không, thập phẩm Hoa Hoàng hợp hồn, ta liền có bảy thành nắm chắc độ kiếp thành công. Có điều, nếu không phải bởi vì hoa ấy héo tàn, ta cũng không thể lĩnh ngộ được phật ý, không thể đạo thành, đúng là khó nói được mất. Hazz, bông hoa kia vốn là một phẩm cuối cùng mà ta mong đợi nhất, lại vì một con phàm điểu mà sinh ra linh trí, có tình cảm, rồi lại vọng phu mà c·hết, theo Cổ Thiên Đình mà tiêu vong, đáng tiếc, đáng hận..."
Mặt trời ngã về tây, gió đêm hơi lạnh, Từ Hàng đại sĩ tựa hồ đã linh cảm được lần độ kiếp sắp tới sẽ không thuận lợi, để Kim Đồng Ngọc Nữ lui xuống, một mình đứng ở trên thiên nhai, lặng lẽ quan sát Vô Ưu Lan, thần sắc nghiêm nghị.
Từ Hàng đại sĩ thi triển thần thông, quanh thân nhất thời bay ra mười chùm sáng, mỗi một chùm sáng, đều là một đoá hoa tản ra khí tức Đế Hoàng.
Thời gian gần đây, không hiểu vì sao nàng bỗng nhiên phát bệnh, bắt đầu hôn mê, bắt đầu mơ thấy một giấc mộng kỳ quái.
Dù như vậy, phàm điểu vẫn rất quật cường, không chịu nhận thua, không chịu khuất phục.
"Ngốc phàm điểu, kéo xuống cánh hoa của ta, ngươi liền có thể bù đắp cánh chim!"
Xích Tuyết thấp giọng lẩm bẩm.
Chẳng trách, hắn lại lưu ý Vô Ưu Lan trên Bách Hoa Phong như vậy, luôn có cảm giác không dời nổi mắt.
Hình ảnh thứ nhất, Từ Hàng đại sĩ dứng ở bên trong một mảnh lôi hải màu xanh, dựa vào một cái ngọc tịnh bình, một nhánh liễu, chống đỡ công kích của vô tận kiếp phạt.
Hồi lâu sau, Khương Ly đem ký ức thuỷ tinh thu hồi, thần sắc không nhìn ra hỉ nộ, không biết đang suy nghĩ điều gì.
Cùng một thời điểm, bên trong Lạc Thần Giới, Xích Tuyết cũng đang ngồi ở giữa vườn hoa lan, lặng lẽ đánh đàn.
Đáng tiếc, những ký ức đó quá mức tàn tạ, không cách nào thấy rõ toàn bộ quá trình Từ Hàng đại sĩ độ Cửu Cửu Thiên Kiếp, chỉ có thể nhìn thấy chút ít hình ảnh vụn vặt.
Vô Ưu Lan, Vọng Phu Lan...
Khương Ly bỗng nhiên dừng lại, đem thần niệm chuyển dời, quan sát một đoạn ký ức phá nát.
Đoá hoa lan kia lén lút đem nhuỵ hoa đặt lên người phàm điểu, đem cánh hoa bù đắp lên cánh chim, đem số mệnh cả đời độ vào cơ thể phàm điểu.
Hô hấp của Khương Ly ngừng lại, đem hình ảnh kia nhìn một lần lại một lần.
Là Xích Tuyết!
Tuyết nhi càng ở kiếp trước vọng phu mà c·hết, vọng phu, vọng phu, chờ...chính là chờ hắn sao?
Cánh chim của nó là bị cương phong của giới môn xé nát.
Hoa lan rốt cuộc đau lòng.
Ánh mắt Khương Ly trầm xuống, tiếp tục tra xét oán khí thuỷ tinh, từ bên trong hàng trăm hàng ngàn hình ảnh phá nát, phàm là những hình ảnh liên quan tới độ kiếp, toàn bộ bỏ qua, lại rất khó tìm được những hình ảnh liên quan tới Xích Tuyết.
Hoa lan thấp giọng khuyên bảo, nhưng phàm điểu không nghe thấy lời của nàng, coi như nghe được, cũng không thể cải biến ý chí của nó.
Hình ảnh thứ bốn, vẫn là tràng cảnh Từ Hàn đại sĩ chinh chiến thiên kiếp.
Về phần giọt thích hình hàn lộ kia, tuy rằng Khương Ly sẽ không ăn vào, nhưng vẫn tiện tay lấy đi, đã rơi vào túi hắn tự nhiên khó có khả năng trả về.
Thời khắc đó, hoa lan tan nát cõi lòng, dường như phát ra tiếng khóc nghẹn ngào, cũng mất đi tia sinh cơ cuối cùng...
Nàng không hiểu tại sao mình lại đau lòng, chỉ là nhìn thấy vẻ mặt vùng vẫy giãy c·hết của phàm điểu, nàng không đành lòng, nàng phải cứu con chim nhỏ trước mặt.
Khúc đàn không ưu mỹ bằng cầm đạo tông sư, nhưng lại có tình cảm hoà vào tận xương cốt, từng chút ẩn sâu ở trong tiếng đàn.
Hình ảnh thứ sáu...
Lập tức, có vô số oán khí ầm ầm xông tới, t·ấn c·ông thần niệm của hắn. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Ngốc phàm điểu, ngươi quá nhỏ yếu, thân thể của ngươi không đủ kiên cố, không ngăn được cương phong, ta nguyện ý đem số mệnh của ta tặng cho ngươi, để cho cánh chim của ngươi kiên cố như thiết thạch, ngươi liền có thể ngăn trở cương phong, bay qua giới môn..."
Trong đó, có một đoá hoa lớn nhất cũng hư ảo nhất, phía trên ngủ say hoa hồn, thình lình là một nữ nhân có dung mạo để Khương Ly hết sức quen thuộc....
"Ngốc phàm điểu, ngươi vì cái gì không quay đầu nhìn ta một lần..."
Mà lại phàm điểu ở trong cố sự của Từ Hàng đại sĩ, chính là hắn sao...
Cuối cùng, phàm điểu đã có sức mạnh bay lên bầu trời, vượt qua giới môn, lại chưa từng biết được, có một đoá hoa lan, cứu sinh mạng của nó...
Hình ảnh thứ ba, lại chuyển trở về tràng cảnh Từ Hàng đại sĩ đang tinh tế chuẩn bị cho độ kiếp.
Không người nào có thể đi vào thế giới của nàng, nàng cũng không cần đi tìm hiểu thế giới của bất kỳ ai. Nàng có thể mèo khen mèo dài đuôi, có thể cả ngày ca hát một mình. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Ánh mắt Khương Ly lộ ra vẻ buồn bã, trong lòng nổi lên một cảm giác không tên.
....
Thập phẩm Hoa Hoàng, số mệnh tiêu thất, theo Cổ Thiên Đình mà tiêu vong, phàm điểu và hoa hồn cùng Xích Tuyết giống nhau như đúc.
"Con phàm điểu kia, rốt cuộc muốn đi nơi nào?"
Càng có một luồng đạo vận mờ mịt, chậm rãi hiện ra từ trên người Khương Ly, theo tiếng đàn mà từ từ tăng lên.
Phảng phất cách thời không, cách quá khứ vị lai, nhìn thấy khuôn mặt tươi cười chờ chồng trở về.
Không nhịn được, liền lấy ra cổ cầm hồi lâu chưa đàn tấu, biểu diễn một bài nhạc mà Xích Tuyết từng dạy cho hắn.
Đoá hoa này, chẳng lẽ là kiếp trước của Tuyết nhi?
Kiếp trước từng sinh tử tương phó, kiếp này từng cùng tay trong tay...
Đồng thời, trong não hải của Khương Ly hiện lên từng hình ảnh phá toái, chính là ký ức độ kiếp thất bại của Từ Hàng đại sĩ.
Hắn muốn thấu hiểu chuyện kiếp trước...
Linh hồn của hắn dường như đang run rẩy.
Đáng tiếc, ký ức chỉ có một đoạn ngắn ngủi.
Cho đến một ngày, phàm điểu ngã xuống, hoá thành tro tàn, một chút số mệnh tro bụi quay trở về bên trong hoa lan.
"Thật là giấc mộng bi thương...là ta quá đa sầu đa cảm ư?"
Trong mộng, nàng là một nhánh phong lan màu trắng, cô độc ở giữa một chốn u cốc, hoàn toàn tách biệt với thế gian.
Đám thanh niên tuấn kiệt nhận được lợi ích, sau khi trở về khách phòng, bắt đầu kiểm kê chiến lợi phẩm, Khương Ly cũng không ngoại lệ.
Dung nhan đó đủ để khiến cho linh hồn của hắn rung động.
Ngoài ra, còn có ký ức độ kiếp thất bại của Từ Hàng đại sĩ. Khương Ly mang ra không phải là ký ức cắt ghép mà là hoàn chỉnh đế tử oán khí, hầu như đem toàn bộ oán khí trong biển máu lấy đi chẳng còn một mống.
Xích Tuyết thở dài, thu hồi đàn cổ, đưa mắt nhìn về phía vườn hoa bốn phía. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cả người nó loạng chà loạng choạng, yếu đuối mong manh, một cánh chim dường như bị mưa gió ở nơi nào đó đập nát.
Dần dần, mười chùm sáng trên đoá hoa, bỗng nhiên hiện ra thân ảnh của mười tên nữ nhân to bằng ngón tay, đang ngủ say ở trong nhuỵ hoa, chính là hồn của hoa biến thành, đều là mỹ nhân tuyệt sắc.
Chương 55: Phàm Điểu, Rốt Cuộc Muốn Đi Nơi Nào?
Cầm oán khí thuỷ tinh màu máu trong tay, Khương Ly khẽ trầm tư chốc lát, tiếp theo, thử nghiệm từng chút từng chút thăm dò bên trong.
"Cửu Cửu Thiên Kiếp, ta chỉ nắm chắc ba thành đột phá thành công, theo lý thuyết, lẽ ra ta nên tiếp tục áp chế đại kiếp, tiếp tục tích trữ thực lực, chờ đợi sau khi nắm chắc hơn mới tiến hành. Nhưng đáng tiếc, ta đã không cách nào chờ đợi thêm, ta muốn ở trong đại kiếp sắp tới đánh cược một lần, cũng xác minh một cái suy đoán...Có lẽ, đáp án kia sẽ khiến cho ta tan vỡ, khiến cho ta điên cuồng, nhưng ta tuyệt đối không tin, suy đoán ấy là thật! Coi như là thật, ta cũng sẽ lấy lần đại kiếp này làm mồi nhử, nhằm tính toán người giật dây kia, c·ướp lại mọi thứ..."
"Ngốc phàm điểu, nơi đó là giới môn của Hạo Thiên đạo vực, nơi đó có một nữ nhân cực kỳ đáng sợ trấn giữ, ngươi chỉ là một đầu phàm điểu nho nhỏ, vì sao lại chấp nhất như vậy?"
Đại khái là vào thời khắc cuối cùng, Từ Hàng đại sĩ mới nhớ tới gốc Vô Lưu Lan bị mất số mệnh kia, chỉ thoáng nhớ qua một lần, cũng không trọng yếu, cho nên chưa xuất hiện quá nhiều.
Trong lúc giật mình, Khương Ly hình như rõ ràng điều gì.
Từ Hàng đại sĩ nhìn bông Vô Ưu Lan màu trắng xám như mỹ nhân ốm yếu nọ, khe khẽ thở dài. Tiếp theo, bông hoa hư huyễn thứ mười, ẩn chứa hoa hồn có dung mạo giống Xích Tuyết từ từ nhạt đi, biến mất, chỉ còn lại chín bông hoa.
"Chỉ thiếu mỗi mình ngươi..." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Mấy ngày sau đó, Khương Ly vẫn cứ xuất hiện ở trên thiên nhai, nhưng không còn lĩnh ngộ Thần Ma Phá Thiên Kích mà là lẳng lặng quan sát từng đoá trắng xám Vô Ưu Lan.
Luân Hồi là gặp lại.... Luân Hồi...là gặp lại...
Hô hấp của phàm điểu dần dần yếu ớt, dần dần lạc lối, lại vẫn như cũ quật cường vỗ cánh, nỗ lực bay về phía trời xanh.
Nói vậy, kiếp trước của Tuyết nhi chính là một chủng Hoa Hoàng, cũng chính là Vô Ưu Lan.
Hình ảnh chấm dứt ở đây!
Thời khắc ấy, hoa lan đã hiểu rõ, nàng đã biết vì sao phàm điểu lại b·ị t·hương, bởi vì phàm điểu quá ngu, muốn dựa vào cánh chim yếu ớt, bay qua giới môn.
"Ngốc phàm điểu, hái đi nhuỵ hoa của ta, ngươi liền có thể khôi phục thể lực!"
Hình ảnh thứ năm, là tràng cảnh Từ Hàng đại sĩ trước khi độ kiếp, buồn bã nhìn về phía từng đoá từng đoá Vô Ưu Lan.
Hắn và Tuyết nhi, kiếp trước từng gặp nhau?
Phàm điểu lần lượt vỗ cánh, lao lên trời, lần lượt rớt xuống cánh hoa.
Nhưng mà thời khắc này, Khương Ly lại không quan tâm tới ký ức liên quan tới độ kiếp, chỉ mong muốn tìm những ký ức có quan hệ với Xích Tuyết.
Lúc phàm điểu vừa vặn bay qua đầu của hoa lan, rốt cuộc không thể bay nổi, rơi ở bên trên thân hoa.
Cho đến ngày đó, bên trong u cốc, chợt bay đến một con phàm điểu nho nhỏ, màu đen như mực.
Lần này ở trong bảo khố, hắn thu được rất nhiều thứ tốt, như Thí Thánh Tam Hoang Hoa, vật ấy Khương Ly không định dùng để g·iết người, mà là dự định chờ ngày sau thực lực đầy đủ sẽ tiến hành phục dụng, tăng cường độc kháng.
Đoá hoá lan kia bởi vì mất đi số mệnh, mà chậm rãi khô héo.
Lại như bát phẩm đạo hà, mười hạt Thần Nguyên Đan, hai hạt Lạn Đà Bát Niết Đan cùng không ít đan phương cổ và mười vạn năm vườn trái cây...đều là tuyệt thế trân bảo, giá trị khó lòng đong đếm.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.