Nghịch Trần
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 37: Tội C·h·ế·t Có Thể Tha?
Đáng tiếc, người trước mặt tựa hồ là bằng hữu của Quảng Hàn tiên phi, không thể câu dẫn, bằng không, nàng rất muốn được cùng Khương Ly cá nước vui vầy, sau đó, đem thân thể của hắn luyện chế thành thi ma, vĩnh viễn cất giữ ở bên người.
Bởi vì đại trận xung quanh Bách Hoa Phong gần như đã đạt tới Đế trận cực hạn, coi như cửu phẩm Đế Quân đi vào cũng không dám nắm chắc toàn thân trở ra.
Nàng cũng không triển khai số mệnh gia thân nhằm che lấp dung mạo, ngược lại tuỳ ý bại lộ thân thể nõn nà của mình, cũng không bài xích nam nhân nhòm ngó.
Bởi vậy, có thể thấy được, mức độ phức tạp của cấm chế của Bách Hoa Phong còn phức tạp hơn Thông Thiên Kiếm Trận của Thông Thiên Cổ Đế nhiều lần.
Nội tâm hắn chợt có chút cảm giác xúc động. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Chính giữa điện đặt một lư hương nhỏ, mùi hương đồng dạng có thể thúc giục d·ụ·c vọng của người khác, đáng tiếc, không có tác dụng với Khương Ly. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Bên dưới kim toạ, có ba bốn gã thiếu niên đang tận tình hầu hạ, tràng cảnh d·â·m mỹ đến cực điểm.
Đây là một tên Đế Quân quỷ quyệt khó lường, trở mặt vô tình, đối đãi với nàng, hoặc là một kích tất sát, hoặc là vạn phần cẩn thần.
Khương Ly thu hồi ánh mắt, đi theo sau lưng vài tên thiếu niên, bước vào trong động phủ.
Khương Ly phát hiện, ánh mắt của mình bị những bông hoa lan trắng xám nọ hấp dẫn, không phải là mê hoặc, không phải là thần thông, chỉ đơn thuần hấp dẫn, không dời nổi mắt.
Vài tên thiếu niên từ trong cửa động đi ra, nhìn thấy Khương Ly trên người dính v·ết m·áu đang đứng trước sơn môn, cũng không kinh sợ, chỉ lạnh nhạt nói:
"Khương lang có biết, th·iếp thân mời ngươi tới Bách Hoa Phong, là để làm gì không?"
Đôi mắt đẹp của Bách Hoa Đế chợt loé lên sát cơ. Một loại sát cơ lạnh lẽo như thực cốt, đủ để khiến Đế cảnh thông thường cảm thấy nghẹt thở, nhưng căn bản không doạ được Khương Ly.
Chính giữa cung điện là một cái ghế tựa bằng vàng dài một trượng, có một nữ tử thiên kiều bá mị đang nằm nghiêng, hai mắt khép hờ.
"Hoa này là giống hoa độc nhất ở Bách Hoa Phong ta, tên là Vô Ưu Lan. Chính là một trong thập đại phật hoa của Linh Sơn. Năm đó, sư tôn của bổn cung du lịch thiên hạ, tình cờ gặp được bọn chúng, bởi vậy mà lĩnh ngộ phật ý, cho nên cực kỳ yêu thích loại hoa này. Năm đó, nàng từng ở trên Cổ Phật đại hội biểu diễn hoa này, còn công khai viết một bài thơ: Nhất thiết ân ái hội, Vô thường nan đắc cửu. Sinh thế đa úy cụ, Mệnh nguy ư thần lộ. Do ái cố sinh ưu, Do ái cố sinh bố. Nhược ly ư ái giả, Vô ưu diệc vô bố! Từ đó, loài hoa trên liền danh chấn Linh Sơn, được xưng tụng là Vô Ưu Lan"
"Tự nhiên là để giải quyết chuyện ngươi chém g·iết hoá thân của bản cung..."
"Có điều, sư tôn của bổn cung định tên cho bọn chúng, cũng không phải là Vô Ưu Lan mà là...Vọng Phu Lan. Vọng Phu Lan, mỗi khi gió nổi lên sẽ phát ra âm thanh nghẹn ngào, kỳ thực là đang tưởng niệm phu quân của nàng..."
Lời vừa dứt, toàn bộ Bách Hoa Phong đột nhiên rung chuyển, vốn xinh đẹp mỹ miều tiên sơn, bỗng nhiên hoá thành một toà đại trận sát khí trùng trùng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Khương Ly tự lẩm bẩm, chỉ cảm thấy vị tiền bối kia lĩnh ngộ phật đạo cực sâu, không khỏi niệm thêm mấy lần.
Bên tai chợt truyền tới tiếng cười yêu kiều của nữ nhân:
Nếu muốn triệt để nhìn thấu, tối thiểu phải mất mười ngày nửa tháng.
Đây chính là chỗ dựa lớn nhất của Bách Hoa Đế.
Hắn là ma đạo lão quái, tự nhiên sẽ không khinh thường hành vi phóng đãng của Bách Hoa Đế, nhưng rất không thích bị nàng dùng ánh mắt giống như con mồi nhìn thẳng.
"Nhược ái ư ái giả, vô ưu diệc vô bố..."
"Không nghĩ tới, nhìn như ma khí ngập trời Bạch Tôn, cũng là một người yêu hoa" (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Xem ra, Bách Hoa Đế hẳn là người biết phân rõ phải trái, hoặc cũng có khả năng là đối phương xem ở trên mặt của Quảng Hàn tiên phi, mới không tính toán với ta..."
"Vọng Phu Lan sao..."
Dù sao, ngày đó Khương Ly phá Thông Thiên Kiếm Trận, căn bản không hao tốn quá nhiều thời gian.
Bọn họ chính là đám thi ma thiếu niên dẫn Khương Ly lên núi, sau đó biến mất tăm tích lúc trước.
Động phủ rõ ràng không lớn, lối rẽ cũng không nhiều, nhưng Khương Ly đi mất hơn một canh giờ mới đến được một chỗ đại điện trống trải.
Đây là một gã Đế Quân sống từ thời thượng cổ đến nay, nhiều lần trải qua sinh tử, sát khí tự nhiên nồng đậm.
Ánh mắt của Bách Hoa Đế lần đầu tiên lộ ra vẻ kinh hãi, nhưng rất nhanh đã bị nàng che giấu, vẫn như cũ nở cười khanh khách nói: (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Tội c·hết có thể tha?"
Nàng liền yêu thích loại nam tử ôn nhu uyển nhược, trắng nõn nà như hắn, yêu thích bọn họ thần phục ở dưới váy, giống như c·h·ó đực cuồng nhiệt hầu hạ nàng.
"Mời nói!"
Tiếng khóc nghẹn ngào ấy là âm thanh gì còn do người nghe tự mình phán đoán, nhưng rơi vào trong tai Khương Ly lại tựa hồ nghe được một tia bi thương truyền từ vạn cổ tới nay.
Một người thiếu niên lấy ra một tấm lệnh bài, nâng tay đánh ra một đạo chỉ quyết, cả toà cấm chế tuyệt sát nhất thời ngừng vận chuyện.
"Bạch Tôn, không, phải gọi Khương lang đi, hân hạnh gặp mặt!"
Chương 37: Tội C·h·ế·t Có Thể Tha?
"Có điều tội c·hết có thể tha, nhưng tội sống khó miễn, Khương lang ngươi phải bỏ ra một chút gì đó mới được...ưm..."
Đám thiếu niên vốn là phụng mệnh lệnh của Bách Hoa Đế đến tiếp hắn vào động phủ, thái độ của bọn họ liền chính là thái độ của Bách Hoa Đế.
Chợt có gió núi thổi tới, từng gốc hoa lan phụ cận sơn môn, bởi vì gió thổi qua mà truyền ra từng âm thanh nghẹn ngào, khi thì như tiếng trẻ con khóc, khi thì như tiếng thiếu nữ nức nở, vô cùng kỳ lạ.
Ngữ khí của bọn họ tuy rằng rất lạnh nhạt, nhưng vẫn bị Khương Ly nghe ra một chút khách khí, cùng thái độ lúc trước, đã khá hơn đôi chút.
Sau đó, đám thiếu niên xoay người, đi vào bên trong động.
(P/S: Mọi ân ái đời này, Đều vô thường chóng phai. Cõi thế nhiều khổ não, Đời người như sương mai. Do ái sinh sợ hãi, Do ái sinh ưu phiền. Kẻ nào lìa chữ ái, Tâm mới được an nhiên.)
Một tên trọng thương bát phẩm Đế Quân, coi như là Cổ Chi Đế Quân, cũng không mấy ghê gớm.
Bách Hoa Đế mặc dù là một gã phật tu trong ngoài bất nhất, nhưng trình độ trận đạo lại vô cùng cao minh.
Ngay lúc Khương Ly đang âm thầm nghiên cứu cách phá giải trận pháp, thì bỗng nhiên sơn môn tự mình mở ra.
Hắn đã nhìn ra, Bách Hoa Đế rõ ràng là thân mang trọng thương chưa lành, tuyệt đối không thể phát huy ra bao nhiêu chiến lực, mà lại tu vi của nàng vào lúc đỉnh cao cũng chỉ là bát phẩm Đế Quân mà thôi.
Chí ít, Khương Ly không hề nhìn thấy địch ý rõ ràng từ trên mặt bọn họ.
Ngay lúc Khương Ly đang lưỡng lự, thì sát cơ trong mắt Bách Hoa Đế đột nhiên biến mất, vẫn là tư thái yêu dã mê người kia, hướng về phía Khương Ly cười khanh khách nói:
Bách Hoa Đế cười khanh khách hỏi.
Khương Ly không khỏi đưa mắt nhìn hoa lan một chút.
Hai bên đại điện, đứng hầu hơn mười gã hầu gái thân mang lụa mỏng, từng người cúi đầu đợi lệnh.
"Ai tha ai, vẫn còn chưa biết đâu!"
Dù Khương Ly là Đế trận sư, lại nắm giữ Đạp Thiên Cửu Bộ, am hiểu vận dụng đại thế, nhưng nhất thời nửa khắc cũng không cách nào hoàn toàn nhìn thấu sự vận chuyển của trận thế ở nơi đây.
"Khương lang không phải lo lắng. Chỉ là một đạo hoá thân mà thôi, g·iết liền g·iết nhà. Coi như ngươi g·iết sạch võ giả ở Bách Hoa Phong, th·iếp thân cũng không để tâm...có điều...ưm..ưm...nhẹ chút, nhẹ chút, đúng, là chỗ kia, đưa lưỡi đi vào...ưm..."
Đối với trình độ trận pháp của Bách Hoa Đế, Khương Ly lần nữa nhận thức càng thêm rõ ràng.
"Không nghĩ tới, thực lực của Khương lang lại mạnh như vậy. Nếu là bên ngoài, th·iếp thân tự nhiên không dám cùng ngươi là địch, nhưng nơi đây là Bách Hoa Phong, vậy thì không chắc!"
Nữ tử nằm nghiêng ở trên kim toạ kia, tự nhiên chính là chủ nhân của nơi đây, Bách Hoa Đế.
Trong nháy mắt, nội tâm Khương Ly liền sinh ra rất nhiều loại ý nghĩ.
Trên đời, rất ít nam nhân, nhìn thấy nàng lại không bị hấp dẫn, thèm thuồng.
Có điều, trận pháp ở trước sơn môn quả thực có chút môn đạo, không thể khinh thường.
Hoa lan sẽ phát ra tiếng khóc, nhưng bản thân vẫn chưa thành tinh, chuyện ly kỳ như vậy, hắn vẫn là lần đầu tiên gặp được.
Trên người nàng khoác một lớp lụa mỏng màu hồng nhạt, chỉ là khó lòng che giấu dáng vẻ lồi lõm, mượt mà của nàng, thậm chí có thể thấy được ở trên bộ ngực đầy đặn, hằn lên hai điểm nhỏ, phía dưới thân, là một đôi chân trần trắng nõn không chút tì vết, giữa hai chân là bãi cỏ thơm như ẩn như hiện.
Khương Ly theo bản năng âm thầm phản cảm.
Không cần nhắc tới tu vi võ đạo, chỉ dựa vào trình độ trận đạo của nàng, đã đủ tư cách để kết giao với Quảng Hàn tiên phi thời kỳ đỉnh cao.
"Ừm!"
Trong lúc nói chuyện, ánh mắt của nàng dời xuống, rơi vào hạ thân của Khương Ly, làm động tác mút vào.
Không tệ!
Mà mấy tên thiếu niên dẫn đường vừa trở về đại điện, liền lập tức gia nhập vào đoàn thiếu niên, nhiệt tình liếm mút.
"Đế Tôn chờ đợi đã lâu, mời Bạch Tôn tới bên này."
Khương Ly nghe thế thì bật cười, tiếp đó, trên người hắn chợt bốc lên hồng mang ngập trời, lại triệu hoán ra tiểu bạch hồ, đem tu vi kéo lên bát phẩm đỉnh cao, lạnh lùng nhìn Bách Hoa Đế:
Chỉ dựa vào dáng vẻ ấy, đủ để kích phát d·ụ·c vọng nguyên thuỷ nhất của nam nhân.
Nên thẳng tay chém g·iết nàng, hay là chờ đợi thêm chốc lát...
Động phủ của Bách Hoa Đế có cách cục cực kỳ phức tạp, địa hình mười hơi thở sẽ biến đổi một lần, rất có mùi vị của ảo trận, nếu không đi theo sau lưng đám thi ma thiếu niên, mà là tự mình cất bước, Khương Ly tin tưởng, chính mình khả năng cao sẽ bị lạc đường.
Sự phản cảm trong lòng Khương Ly càng ngày càng nhiều, nhưng vẫn chưa vội phát tác.
Bởi vì quá mức thoải mái, Bách Hoa Đế khẽ hừ một tiếng, nhắm hai mắt lại hưởng thụ, lát sau, nàng mới tiếp tục nói chuyện:
Hiển nhiên, tất cả mọi chuyện phát sinh ở ngoài sơn đạo, Bách Hoa Đế đã rõ như lòng bàn tay, đối với việc Khương Ly cả gan h·ành h·ung g·iết người, cũng không hề tức giận, bất mãn.
Bách Hoa Đế cười khúc khích, đưa mắt nhìn về phía Khương Ly, liếm liếm môi đỏ.
Lần này, đến lượt ánh mắt của Khương Ly co rụt, bởi vì hắn cảm nhận được một luồng nguy cơ không nhỏ, khoá chặt lấy người mình. Nếu chính mình thật cùng nàng phát sinh đại chiến ở đây, vậy thì chưa chắc đã chiếm được thượng phong.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.