Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 166: Tám Mươi Lần Luân Hồi Mộng

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 166: Tám Mươi Lần Luân Hồi Mộng


Ở chỗ sâu nhất trong thiên khung kia, có một hình bóng mông lung, cao lớn ngồi xếp bằng ở nơi đó, ở nơi đó, hắn diễn sinh vô tận Phật quốc, ở nơi đó, hắn thành chúa tể vũ trụ càn khôn.

"Là nhân quả, kẻ này lại có thể vận dụng nhân quả lực lượng khoá lại vị trí của ta!"

"Ngũ giác có thể gạt người, ký ức cũng có thể gạt người, chỉ có nhân quả, vô pháp gạt người. . . Người ngoài nhìn không thấy nhân quả, nhưng ta tu luyện Nhân Quả Chân Ý, có thể tuỳ ý tìm ra nhân quả tuyến..."

Đây là nhân quả giữa Khương Ly mà đoàn mê vụ kia, cả hai đã kết xuống tám mươi lần nhân quả.

Lần thứ sáu mươi tư luân hồi mộng... (đọc tại Nhiều Truyện.com)

"Điểu huynh, chớ ngủ, mau tỉnh dậy..."

Trí nhớ giống như trở lại thời điểm vừa tiến vào trong mộng giới của Đại Thiên Am.

Vô cùng vĩ ngạn, vô cùng cao thượng, nếu tận mắt nhìn thấy một tôn Cổ Phật như vậy, chỉ sợ là vô số người đều sẽ trong nháy mắt phục bái, trong nháy mắt quy y phật môn, bởi vì Phật lực quá cường đại, cường đại đến có thể độ hóa Đế Quân cường giả.

Một vị La Hán tiến lên một bước, chắp tay nói.

Sắc trời màu xám tro, bên trong tựa hồ cất giấu cái gì đó đang nhìn trộm hắn. Chỉ là, coi như hắn đồng thời vận dụng Thiên Nhân Pháp Mục cùng hai loại nhãn thuật khác, lại vẫn không cách nào nhìn rõ ràng bên trong bầu trời màu xám kia rốt cuộc ẩn giấu thứ gì.

"Người này đang làm cái gì?"

"Là ảo giác sao, ta luôn cảm thấy, chính mình đã đi qua nơi đây rất nhiều lần!"

Thần sắc của Khương Ly hơi trầm xuống, tiếp theo bỗng dưng cảm thấy mờ mịt, trong lòng luôn có một loại cảm giác bực bội, nhưng không tìm thấy nguyên do.

"Điểu huynh, chớ ngủ, mau tỉnh dậy..."

Cứ như vậy, vòng đi vòng lại.

"Mộng giới trong Đại Thiên Am quả thực đáng sợ, có thể khiến ta lặp đi lặp lại trải qua tám mươi lần luân hồi mộng, còn không tự biết. Cũng may, ta có thể nhìn thấy nhân quả, dựa theo nhân quả tuyến, có khả năng từ bên trong vô tận luân hồi mộng thoát ra!"

Lần luân hồi mộng thứ bảy mươi mốt, thứ sáu mươi hai...thứ tám mươi...

"Ta rõ ràng tiến vào trong hồ, vì sao lại xuất hiện ở đây? Những hình ảnh nơi này, đều là ảo giác sao...?"

"Khởi bẩm Bát Diện Quang Minh Phật, võ giả kia tựa hồ là tam phẩm Chân Vương..."

Đột nhiên, hắn ngẩng đầu lên, nhìn về phía thiên không.

Mà ở nơi sâu xa nhất của mộng giới, bên dưới vô số hư không đan xen là một toà thế giới.

"Ồ, lại có người cả gan tiến vào Phật Quốc, tu vi là gì?"

Sau đó nghe được tiếng đàn rả rích cùng âm thanh của một cô gái.

Không nghĩ ra... (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Cuối cùng, hắn lại lãng quên tất cả, xuất hiện ở trước cổng Đông Minh Thành.

Tu vi của hắn đã lui trở về trình độ lúc mới vừa tiến vào mộng giới. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Khương Ly lặng lẽ đứng ở trước cổng Đông Minh Thành, ánh mắt có chút mờ mịt.

Vì sao lại bảo ta chớ ngủ?

Ánh mắt ẩn giấu trong thiên địa lộ ra một tia khó hiểu, y không nhìn thấy nhân quả, tự nhiên không rõ Khương Ly vừa chộp được vật gì. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Thấy thế, vị La Hán nọ vốn còn muốn tiếp tục bẩm báo, chỉ có thể bất đắc dĩ ngậm miệng.

"Nơi đây cho ta một loại cảm giác cực kỳ cổ quái, dường như ta đang lặp đi lặp lại làm chuyện vô nghĩa nào đó, dường như ta bị vây khốn ở trong một vòng tuần hoàn vô hạn, không cách nào thoát ra!"

Khương Ly lần nữa bước vào tinh không, một lần nữa nghe được âm thanh của cô gái nọ, lại một lần nữa đánh lui mê vụ.

Thôi, nếu Phật Tổ chẳng thèm để ý kẻ này, cũng chỉ có thể do bọn họ liên thủ xử lý.

Mê vụ lớn tiếng kêu lên, khó có thể tin.

"Chưa tĩnh nhãn, không phải Chuẩn Thánh, Phật Tổ và Chư Phật hơn phân nửa sẽ không xuất thủ. Có chút phiền toái, người này lại đã nhìn thấu huyền cơ ở trong mộng giới, đem tu vi bạo tăng, có thể địch nổi nhất giai Chuẩn Thánh, ngay cả ta cũng không địch nổi..."

Mà quanh thân Cổ Phật là từng vị tăng nhân hình thù khác biệt, nhắm mắt xếp bằng giữa không trung, trình độ phật quang trên người bọn họ càng không thua kém Đại Lương Tự Bồ Tát.

"Khởi bẩm Phật Tổ, có ngoại giới võ tu xâm nhập Phật Quốc!"

"Tam phẩm Chân Vương? Một kẻ sâu kiến còn chưa ngưng tụ ra nguyên thần, chạy tới Phật Quốc làm gì? Thần hồn của hắn hẳn là không có nửa điểm mùi vị, chính các ngươi phân nhau ăn đi. Không được phép quấy rầy Phật Tổ ngủ say!"

Chương 166: Tám Mươi Lần Luân Hồi Mộng

Gã vốn còn muốn bẩm báo Phật Tổ, võ giả tiến vào Phật Quốc kia không thể khinh thường, ngay cả vị Bồ Tát xếp hạng thứ hai của Phật Quốc là Đại Thế Chí Bồ Tát cũng không phải đối thủ của hắn.

Trung ương phật tự, ức vạn trượng phật sóng phóng lên cao, ở nơi đó, nước biển đảo lưu, chảy lên thiên khung.

Bên dưới mặt đất, nội tâm Khương Ly khẽ động, hoàn toàn xác minh phỏng đoán của bản thân.

Khương Ly nâng tay phải lên, cầm chặt lấy tám mươi đạo nhân quả tuyến, giật mạnh một cái.

Những nhân quả tuyến này, một mặt nối với thân thể hắn, một mặt khác kéo dài vào trong chỗ sâu của tinh không, chẳng biết nối đến nơi nào.

Toà thế giới này dãy núi chập trùng, vô cùng tráng lệ.

Khương Ly nhíu mày thật chặt, luôn cảm thấy, âm thanh vừa rồi hắn đã nghe rất nhiều lần.

"Không có khả năng, ngươi còn chưa tĩnh nhãn, vì sao có thể tìm tới chỗ ẩn thân của ta?"

"Nơi này chính là tầng thứ nhất trong ba ngàn tầng mộng giới, người này bị vây khốn ở luân hồi mộng thứ bảy mươi... Hiện tại, hắn rốt cuộc cảm nhận được ánh mắt của ta. Đáng tiếc, người này chưa từng tĩnh nhãn, không thể thấy được Chân Giới, tự nhiên không thể nhìn thấy Phật Quốc, cũng không thể rời khỏi vô tận luân hồi mộng, chỉ có thể bị vây ở nơi đây..."

"Chớ ngủ, chớ ngủ...”

Nhưng vị Phật Tổ kia không hề đáp lời, vẫn nhắm chặt hai mắt như đang lâm vào ngủ say, ngược lại một vị Chân Phật có tám khuôn mặt, từ từ mở mắt ra, thờ ơ hỏi:

Lần thứ tám luân hồi mộng, trở về Đông Minh Thành...

Lần thứ bảy mươi luân hồi mộng, trở về Đông Minh Thành, Khương Ly đứng ở trước quan đạo, nhíu mày thật chặt.

"Luôn cảm thấy, có một ánh mắt giấu ở trên bầu trời đang nhìn chăm chú ta...là ảo giác sao?

Giờ khắc này, Khương Ly bị vây ở trong mộng giới, lại không biết, mộng giới trước mặt có tới ba ngàn tầng.

Tiếp theo, hắn bắt đầu tìm kiếm khắp Kiêu Dương Vực, rồi đến Loạn Ma Vực, cuối cùng đi khắp Đông Hoang.

Khương Ly dường như rơi vào vô tận vòng lặp, dù hắn làm thế nào cũng không thể đi ra, lần lượt trở về Đông Minh Thành.

Tại sao nội tâm lại xuất hiện loại ý nghĩ như vậy?

Khương Ly khẽ nhíu mày, vẻ mặt lộ ra một tia cổ quái, hắn luôn cảm giác, chính mình giống như đã từng nói qua lời nói tương tự, cũng từng gặp qua cảnh tượng tương tự.

Lập tức đem hư không trước mặt xé rách làm đôi, cũng lôi ra một đoàn mê vụ.

Toà thế giới này bị vô tận phật quang bao phủ, để cho người ta khó lòng nhìn rõ ràng, nhưng mà, trong mơ hồ, y nguyên có thể nhìn thấy rất nhiều thành quách, có lâu vũ, có cổ điện, trong lúc mơ hồ, có thể khiến người ta nhìn thấy ở trong phương thế giới này còn có phi cầm tẩu thú, có sinh linh khác.

"Tám mươi đầu nhân quả tuyến! Nói cách khác, ta và đạo mê vụ cổ quái kia đã giao phong tám mươi lần. Quả nhiên ta không phải lần đầu tiên trải qua chuyện này!"

Tiếp theo, mê vụ giống như hiểu ra điều gì, âm thầm kinh hô:

Lần thứ mười sáu luân hồi mộng, trở về Đông Minh Thành...

Ký ức của hắn, giống như bị xoá đi một phần, để hắn không cách nào nhớ rõ quá trình giao thủ cùng đoàn mê vụ kia.

Trên thực tế, trên bầu trời, quả thực cất giấu một ánh mắt, bắt gặp Khương Ly ngẩng đầu nhìn lên, lập tức lộ ra vẻ kinh ngạc.

Khương Ly vươn tay, hướng về phía vô tận tinh không trảo một cái, tức khắc có mấy chục đầu nhân quả tuyến xuất hiện trong tay hắn.

“Điểu huynh, chớ ngủ, chớ ngủ...”

Phật quang bao phủ hết thảy, để người ta không thể thấy rõ ràng toàn cảnh ở nơi đây, nhưng mà, ở bên trong thế giới mông lung kia, có một đồ vật có thể thấy rõ ràng, đó là một tòa phật tự, một tòa phật tự khổng lồ lơ lửng ở trên bầu trời.

Hắn tiếp tục giống như lần đầu tiên tiến vào mộng giới như thế, lặng lẽ tìm kiếm, lập tức phát hiện toàn bộ Đông Minh Thành không có một bóng người. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Bát Diện Quang Minh Phật lạnh nhạt nói, sau đó tiếp tục nhắm mắt lại.

Tiếp đó, hắn phát hiện ra huyền diệu của mộng giới, tu vi tăng lên, lần thứ hai bắt gặp thanh niên kì quái nọ, sau đó truy kích mê vụ, đem mê vụ đẩy lùi.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 166: Tám Mươi Lần Luân Hồi Mộng