Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 125: Tứ Đại Ma Thành, Quần Ma Loạn Vũ

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 125: Tứ Đại Ma Thành, Quần Ma Loạn Vũ


"Tốt!"

Đao tu của Đao Thành trước nay hành sự luôn bá đạo tàn nhẫn như vậy, hơn nữa, nghe đồn, Lão Đao Vương Độc Cô Tuyệt là hạng người cực kỳ bao che khuyết điểm.

Đương nhiên, xếp hạng trên sẽ không tính đến đám lão bất tử giống như Hoàng đạo nhân, nếu không liền khỏi cần so sánh. Hơn nữa, những lão quái này một mực tiềm tu không ra, coi như ma châu huỷ diệt, bọn họ cũng chẳng để trong lòng.

Chương 125: Tứ Đại Ma Thành, Quần Ma Loạn Vũ

Thế nên cùng với việc tứ thành điều động đại quân tiến đến, cũng có vô số lão quái từ các ma châu khác, nhao nhao đổ xô chạy tới gần Xích Hoả Thành dự định xem cuộc vui.

Trong đó, Kiếm Tôn Diệp Trần hay Đan Tôn Lăng Hàn chính là ngoại vực thất tôn, từng người danh chấn thiên hạ.

Hai ngày sau, lâu thuyền vượt ngang mười vạn dặm, thẳng hướng Xích Hoả Thành mà đi. Dọc đường mấy chục cái tu hành gia tộc cùng vài chục cái tông môn nhỏ bị bọn họ thẳng tay tiêu diệt.

Đám ma tu trước mặt, cùng một thế lực cực kỳ phù hợp.

Thỉnh thoảng, có vài tên Hàn Băng Châu võ tu xuyên qua trận môn, bọn họ cũng chỉ thu tiền, thậm chí, có lúc ngay cả tên tuổi cũng lười hỏi.

"Ha ha, sư đệ chỉ sợ chưa biết! La sư muội mặc dù không quá xinh đẹp, nhưng kỹ xảo thượng thừa...ha ha, nghĩ đến sư huynh còn cảm giác d·ụ·c tiên d·ụ·c tử..."

Mấy tên Trường Nhạc Tông đệ tử nhàm chán rãnh rổi, thỉnh thoảng đùa giỡn mấy câu. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Trong vạn tên ma tu, có trên trăm gã nhất phẩm, nhị phẩm Chân Nhân cao thủ, bốn tên Chân Vương lão quái.

Hôm nay, Trường Nhạc Tông do một tên nhất phẩm Chân Nhân trưởng lão cùng mười tên Kim Thân cảnh đệ tử đang nhàn nhã trông chừng đại trận.

Ba gã tam phẩm Chân Vương còn lại, hai nam một nữ, tất cả đều đeo sau lưng một thanh đao hình thù khác biệt.

Đao Thành!

Xích Hoả Châu, phía tây nam giáp với Hắc Diệu Châu, phía tây bắc giáp với Kiếm Châu, phía đông nam giáp với Đan Châu, phía đông bắc giáp với Hàn Băng Châu. Nếu xét về thực lực bên ngoài ánh sáng thì Xích Hoả Châu chỉ mạnh hơn Hắc Diệu Châu và Hàn Băng Châu đôi chút, so với Kiếm Châu hay Đan Châu đều kém xa.

Thanh âm này mang uy áp kinh khủng của tứ phẩm đỉnh phong Chân Vương, vang mạnh trong tai của mỗi một tên Trường Nhạc Tông đệ tử, lập tức mười tên Trường Nhạc Tông đệ tử, não hải chấn vỡ mà c·h·ế·t.

Khoảng cách trận môn chừng một dặm, tên nhất phẩm Chân Nhân trưởng lão ngồi xếp bằng ở trên tháp canh, dùng thần niệm đảo qua, nghe thấy đệ tử đùa giỡn hạ lưu, khuôn mặt xụ xuống, lộ ra vẻ không vui. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Lần này, tiến về Xích Hoả Châu, không chỉ một mình Đao Thành mà Bách Hoa Thành, Liệt Dương Thành, Tà Phật Thành đều tham dự, thậm chí bọn họ còn kéo theo một chút bằng hữu tới tham dự thịnh yến.

Thân hình hoá thành một đạo khói xanh bay ra ngoài, đứng ở trên đỉnh pháp nhìn về phía khoá vực trận môn ở xa xa, lộ ra vẻ sợ hãi.

Nhất thời, toàn bộ Xích Hoả Châu, quần ma loạn vũ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

"Cố Thiếu Dương, một tên nhất phẩm Chân Nhân, ngươi cũng muốn tranh với ta?"

"Hắc hắc, còn một tháng, nhiệm vụ thủ trận năm nay coi như hoàn thành, một trăm điểm cống hiến, cộng thêm ba ngàn khối nguyên thạch làm tưởng thưởng, hẳn là có thể mua được lễ vật tốt cho Tĩnh Vân Phong La sư muội rồi" (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Tổng cộng ba chiếc cự hình lâu thuyền, trên mỗi một chiếc lâu thuyền có không dưới ba ngàn gã ma tu, hai mắt lom đom.

Đợi Xích Hoả Thành bị công phá, Xích Hoả Thần Cũng tuyệt diệt, tứ đại ma thành ăn thịt, bọn họ cũng có thể húp một miếng canh. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

"Một cái nhị lưu tông môn ở Xích Hoả Châu, có cái rắm mặt mũi!"

Cho nên tại Loạn Ma Vực, Đao Thành mặc dù không tính là thế lực mạnh nhất, nhưng rất ít ma tu muốn trêu chọc bọn họ.

Những ma tu nọ, đồng loạt mặc áo giáp màu đen, tu vi thấp nhất cũng là Ngọc Mệnh Cảnh.

Đây là một lão giả râu tóc bạc phơ, người gầy như que củi, sau lưng đeo một thanh đao màu đen sì như mực, quanh người lượn lờ một cỗ đao khí quét ngang thiên hạ.

Đúng vậy, là thịnh yến!

Nhất phẩm Chân Nhân trưởng lão hừ lạnh nói, âm thanh rành mạch rơi vào trong tai tất cả mọi người.

Theo cái nhìn của tất cả mọi người, Xích Hoả Châu đối mặt với bốn thành liên minh, căn bản không có phần thắng.

Tại Loạn Ma Vực không có quốc gia, mà thịnh hành từng toà ma châu, mỗi ma châu ngăn cách nhau bằng từng toà khoá vực đại trận.

"Trần sư huynh thứ lỗi, tiểu đệ vừa mới trở thành Đao Thành thất tử, cần thêm công lao để đổi một chút võ kỹ, kẻ này sư huynh nhường ta được chứ?"

Trường Nhạc Tông trưởng lão bị chiến trận kinh khủng kia trước mặt dọa cho tái mặt. Lão ta trấn thủ biên giới của Xích Hoả Châu cùng Hàn Băng Châu mấy chục năm, tin tức linh thông, đối với một ít cường giả ở mấy cái võ châu xung quanh đều hơi hiểu biết một hai.

Bất kể Kiếm Châu hay Đan Châu đều là những ma châu mạnh nhất của Loạn Ma Vực, thực lực hùng hậu, cường giả nhiều như mây.

Nhưng lão ta vừa mới xoay người, trong đám Chân Nhân cao thủ, có hai người tung người lao ra, đuổi theo Trường Nhạc Tông trưởng lão.

"Hừ! Nhất phẩm Chân Nhân, giá trị một trăm điểm công lao, bằng bản sự g·i·ế·t người đi"

"Mạnh sư huynh, lấy tư chất của ngươi, tội gì tình hữu độc chung với La sư muội. Ta ngược lại cảm thấy Ngọc sư tỷ càng thêm phù hợp với ngươi"

Mà ba chiếc lâu thuyền của Đao Thành cũng vừa lúc xâm nhập vào cương vực của Xích Hoả Châu.

Tuy nhiên, cũng không phải thế lực nào cũng bàng quan hoặc bỏ trốn, có một ít thế lực lớn như Thiên Trận Tông, Tiêu Thị không sợ sinh tử, điều động cường giả chạy tới tiếp viện.

Mà ngoài một dặm, Trường Nhạc Tông trưởng lão ngồi bên trong tháp canh, trong lòng lập tức dâng lên một cổ cảm giác rợn cả tóc gáy.

Sau mười hơi thở, một gã ma tu ngửa đầu cười ha hả xách theo một cái đầu lâu đẫm máu tiến về lâu thuyền.

Lần này Đao Thành toàn lực xuất động tiến về Xích Hoả Châu là đã cùng ba toà thành trì khác hội ý với nhau, hợp lực san bằng Xích Hoả Thành, chém g·i·ế·t Khương Ly, phân chia tài vật của Xích Hoả Thần Cũng.

Đao Thành điều động nhiều cường giả như vậy, chạy đến Xích Hoả Châu là muốn làm gì? Không được, phải đem chuyện này hồi báo cho Xích Hoả Thần Cung mới được.

.....

Trong bốn tên Chân Vương lão quái kia, có một vị khí thế mạnh nhất, chính là người vừa phát ra tiếng cười lạnh ban nãy.

"Thì ra là như vậy, sư huynh diễm phúc không cạn hắc hắc"

Toàn bộ biên giới giữa Xích Hoả Châu và Hàn Băng Châu có ba toà trận môn, trong đó toà trận môn lớn nhất do trưởng lão của Xích Hoả Thần Cung tự mình trấn thủ, hai toà trận môn còn lại do hai cái môn phái phụ thuộc chia nhau trông coi.

Chợt nghe bên ngoài trận quang của khoá vực đại trận, đột nhiên truyền tới tiếng gió to lớn của lâu thuyền phá không. Mà trong tiếng gió, vang lên một tiếng cười lạnh châm chọc, âm dương quái khí.

Nhất là lúc hay tin Đao Thành càng không chút kiêng kỵ đồ tông diệt tộc, để rất nhiều tông môn, gia tộc thần hồn nát thần tính, vội vàng dẫn dắt môn nhân cuống quýt chạy khỏi Xích Hoả Châu, sợ tai bay vạ gió.

Trường Nhạc Tông là một cái Chân Nhân cấp thế lực ở Bích Hà Phủ, chiếm cứ một trong hai toà trận môn này, mấy ngàn năm qua, thu không hết nguyên thạch.

Không chỉ bốn tên lão quái này, tất cả võ giả ở trên lâu thuyền đều lấy đao làm vũ khí, lâu thuyền đi tới đâu, đao thế quét ngang bốn phía, đem khoá trận màn sáng chém bể tan tành.

"Đứng đắn một chút, coi chừng để võ tu của những ma châu khác nghe thấy, mất hết mặt mũi của Trường Nhạc Tông ta!"

Trường Nhạc Tông trưởng lão cắn răng một cái, liều mạng chạy trốn. Lão ta từ trong chuyện đám ma tu g·i·ế·t mười tên đệ tử đã nhìn ra, những người kia thủ đoạn ác độc, nếu như bị những bọn họ bắt lại, chính mình nhất định chỉ có một con đường c·h·ế·t.

Tin tức tứ đại ma thành liên hợp tiến đánh Xích Hoả Thành chỉ vẻn vẹn nửa ngày đã lan truyền khắp bốn phương tám hướng, để cho các thế lực ở Xích Hoả Châu đều run sợ lẩy bẩy.

Chúng đệ tử lập tức vâng vâng dạ dạ, không dám loạn ngôn nữa, nhưng bọn họ không dám phản bác, lại có người khác dám phản bác.

Đông bắc Xích Hoả Châu tiếp giáp với Hàn Băng Châu, xưa nay thường xuyên có võ giả của hai châu qua lại.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 125: Tứ Đại Ma Thành, Quần Ma Loạn Vũ