Nghịch Trần
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 123: Lại Bắt Một Nô Bộc
"Phu quân!"
Nhưng những người khác đều giật mình, ánh mắt co rụt lại.
Đã thấy Khương Ly chẳng biết lúc nào, đã trực tiếp xuất hiện ở trước mặt lão, lạnh lùng nhìn xuống.
Tuy là mở ra, nhưng lại rất mệt mỏi, mệt đến toàn thân cao thấp đều như tan ra thành từng mảnh, liền cả ngón tay cử động một chút đều sẽ sinh ra một loại cảm giác mệt mỏi.
"Cứ để bọn chúng tới, nếu dám tới, phu quân ta sẽ để cho bọn chúng có đi không về!"
Mỹ mâu của Xích Tuyết cũng đã mở ra. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Tha mạng, Bạch đạo hữu có gì từ từ nói!"
Nàng mặc dù biết phu quân bản lĩnh hơn người, nhưng người vừa rồi thả ra tu vi là tứ phẩm hậu kỳ, khủng bố tuyệt luân, để nàng âm thầm lo lắng. Nhưng hiện tại, nhìn thấy Khương Ly lông tóc vô thương, nàng chợt cảm thấy, lo lắng của chính mình là dư thừa.
Hỗn Thiên Chưởng!
Sáng sớm chưa đến. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Khương Ly không nói nhảm, nhấc chỉ điểm tới, đánh ra từng đạo, từng đạo Ngự Linh Ấn.
Thôi cung phụng sững sờ, tiếp theo sắc mặt trở nên cực kỳ khó coi, lão không nghĩ tới tốc độ của Bạch Ma Diêm Vương lại nhanh như vậy.
Hắn còn từ từ nhắm hai mắt đang ngủ.
"Rất tốt."
Đây là sự đáng sợ của Cổ Ma Ngự Linh Quyết, vô thanh vô tức thay đổi ý chí của kẻ kịch, so với bất kỳ loại niệm cấm, chú thuật nào đều đáng sợ hơn rất nhiều. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Lão phu Thôi Giác, chính là nô bộc của chủ nhân!"
"Đúng là quả quyết!"
Ý tứ rất rõ ràng, trong vòng ba hơi, Thôi cung phụng không phục, liền c·hết!
Thôi cung phụng cắn răng một cái, quỳ rạp xuống trước người Khương Ly, mặt xám như tro tàn nói, "Ta...nguyện ý làm nô bộc!"
Ánh mắt của Xích Tuyết, chỉ đặt ở trên người Khương Ly, ngược lại không chú ý tới sự xuất hiện của Thôi cung phụng.
Trong t·iếng n·ổ ầm ầm, thật giống như một đạo cụ phong, trong nháy mắt, cuốn ùa hơn ngàn dặm đại địa, cỏ cây ngã rạp.
Lập tức, sơn nhạc trong ngàn dặm, không ngừng được sụp đổ, gió khói nổi lên bốn phía!
Thôi cung phụng vừa muốn phản bác, nhưng tiếp theo, mồ hôi lạnh ứa ra.
Thôi cung phụng quát lớn, đồng thời toàn lực đánh ra một chưởng.
.....
Có điều, lần này, Khương Ly không còn tiếp tục ra tay, mà lạnh lùng nhìn lão một mắt, lạnh giọng:
Chỉ kình còn chưa đến, Thôi cung phụng đã sợ đến vong hồn đạo mạo, vội vàng hét toáng lên:
"Phu quân lần này trở về, dự định ở lại bao lâu?" Nàng thấp giọng hỏi.
"Cái gì! Làm nô bộc của ngươi! Không thể! Lão phu đường đường là tứ phẩm cường giả...."
Chuyện đó, bản thân Thôi cung phụng cũng không biết, lão chỉ cảm thấy, trong lòng bỗng nhiên đối với Khương Ly dâng lên vô hạn trung thành, nếu Khương Ly để lão đi chịu c·hết, lão cũng không dám hé miệng nửa lời.
Thôi cung phụng nói thế nào cũng là tứ phẩm hậu kỳ cường giả, coi như ngũ phẩm Chân Vương như Viêm Dương Vương xuất thủ, lão cũng có thể đại chiến vài chục hiệp, không thể nào thất bại lưu loát như vậy, điều ấy có nghĩa thực lực của Khương Ly vượt qua Viêm Dương Vương.
"Cái gì!"
"Bạch đạo hữu, làm người nên lưu lại một đường, lão phu cùng ngươi không cừu không oán, chỉ cần ngươi thả ta đi, Thôi mỗ cam đoan từ nay về sau sẽ không bao giờ bén mảng tới Xích Hoả Châu!" Thôi cung phụng cắn răng nói.
Thôi cung phụng gầm to một tiếng, tứ phẩm hậu kỳ khí thế ầm ầm tản ra, những tưởng đối phương sẽ cùng Khương Ly liều mạng đại chiến một trận. Ai ngờ Thôi cung phụng vừa phô trương thanh thế xong xuôi, liền trở tay tóm thấy t·hi t·hể của Viêm Ngạo, sau đó trực tiếp đâm thủng tầng thứ ba mươi hai, chạy ra ngoài. Vừa thoát khỏi Tế Vũ Lâu, lão không chút do dự, hoá thành bạch quang bỏ trốn mất dạng.
Thân là lão quái sống lâu năm, Thôi cung phụng nào phải kẻ ngốc, sao sẽ tự mình tìm phiền phức.
Tế Vũ Lâu tầng thứ ba mươi ba, trong tẩm cung.
"Hiện tại bổn toạ cho ngươi một cái cơ hội. Trở thành nô bộc của ta, có thể bảo vệ tính mạng, nếu không, c·hết!"
Phu quân vừa trở về liền bắt một vị cường giả làm hộ vệ cho nàng đây.
Người ta nói, tiểu biệt thắng tân hôn, đối với Xích Tuyết mà nói, hai người mới hơn một năm không gặp, nhưng với Khương Ly lại là hơn trăm năm. Hiện tại gặp gỡ tự nhiên phải phóng thích tất cả nhớ nhung.
"Sao....sao có thể!" Thôi cung phụng cả kinh. Lão mặc dù biết chính mình chưa hẳn đối thủ của Khương Ly, nhưng ngay cả một chiêu của hắn cũng không đỡ nổi, vậy thì quá bất khả tư nghị rồi.
Nhưng đáp lời của lão là một đạo kiếm chỉ đánh tới.
"Tuân lệnh chủ thượng!" Thôi cung phụng cung kính nói, không để ý tới thương thế của bản thân, vội vã đi theo.
Chưa đợi Khương Ly giải thích, Thôi cung phụng đã tiến lên một bước, ôm quyền:
Ba ngày sau.
Hơn nữa, lấy thân phận của Viêm Ngạo còn chưa đủ để lão bốc lên nguy hiểm cùng Khương Ly liều mạng.
Hiện tại, lão hối hận không ngớt, chính mình vì sao lại nghe lời ngon ngọt của Viêm Ngạo chạy tới Xích Hoả Thành tìm phiền phức cơ chứ?
Khương Ly từ sau ôm sát lấy nàng, cái cằm chính nhẹ khẽ tựa vào vai đẹp.
Cứ như thế, trọn vẹn ba ngàn đạo thủ ấn, rốt cuộc đem thần hồn của đối phương nhận chủ thành công, từ nay về sau, thần hồn của Thôi cung phụng không còn thuộc về chính lão, mà thuộc về Khương Ly.
Hai hơi đi qua, Thôi cung phụng tâm loạn như ma.
Chương 123: Lại Bắt Một Nô Bộc
Khương Ly chẳng để ý tới bọn họ, mà quay đầu nói với Thôi Giác:
Bên ngoài Xích Hoả Thành, Thôi cùng phụng đem t·hi t·hể của Viêm Ngạo thu vào trong túi trữ vật, liều mạng phi độn.
Thoáng cái, cả hai lần nữa xuất hiện ở trước Tế Vũ Lâu, Xích Tuyết, Hồng Vũ Yêu Vương cùng ba vị phó cung chủ đã đứng đợi ở trước cửa. Nhìn thấy Khương Ly bình an trở lại, nàng không khỏi thở nhẹ một hơi, nhoẻn miệng cười nhẹ:
Thân hình loé lên một cái cũng biến mất tại chỗ.
Về phần sống c·hết của những người khác, Thôi cung phụng chẳng để trong lòng. Chính mình mặc dù không thể bảo vệ tính mạng của Viêm Ngạo, nhưng đem t·hi t·hể về, cũng có thể bàn giao với Viêm Dương Vương. Nghĩ đến, đối phương sẽ không vì thế mà trách phạt lão.
Sở hữu hết thảy tương tư cùng tình căn thâm chủng, tại thời khắc này đều lắng đọng lên men, để cho Xích Tuyết cơ hồ muốn mê muội hạnh phúc.
Xích Tuyết lẳng lặng nằm trong ngực Khương Ly, chăn tằm bị kéo xuống, lộ ra bả vai như như bạch ngọc.
"Ta nghe nói, Đao Thành, Liệt Dương Thành, Bách Hoa Thành cùng Tà Phật Thành đều muốn gây sự với chàng. Hiện tại chàng g·iết c·hết Viêm Ngạo, bọn họ chỉ sợ sẽ liên thủ đánh tới Xích Hoả Thành..."
Khương Ly nghe vậy, nhẹ nhàng xoa xoa lưng ngọc của nàng, thản nhiên nói:
"Ba hơi." Khương Ly nhàn nhạt phun ra hai chữ.
Gặp Thôi cung phụng xoay người bỏ trốn, Khương Ly nhếch miệng cười gằn. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Một hơi đi qua, Thôi cung phụng lòng như đao cắt.
Thoáng cái đã chạy xa mấy ngàn dặm, chỉ là lúc lão vừa định thở phào một hơi, thì lập tức kinh hãi phát hiện, Khương Ly chẳng biết lúc nào đã xuất hiện ở trước mặt mình.
Bấy giờ, Xích Tuyết mới chú ý tới sự xuất hiện của đối phương, hơi kinh ngạc một thoáng liền bình tĩnh trở lại, nội tâm tràn đầy ngọt ngào.
"Nô bộc?" Cả Hồng Vũ Yêu Vương lẫn ba vị Chuẩn Vương phó cung chủ đều kinh ngạc đến ngây người. Bọn họ tự nhiên nhận ra, lão giả trước mặt chính là vị tứ phẩm cường giả vừa chạy trốn ban nãy.
"Tuân lệnh! Lão nô gặp qua chủ mẫu!" Thôi Giác không chút dị nghị, cung kính hướng về phía Xích Tuyết cúi đầu.
Xích Tuyết nghe vậy, xoay người, ghé đầu vào lồng ngực hắn hỏi:
Bốn người lập tức rung động nhìn về phía Khương Ly, coi như Xích Hoả Thần Vương tự mình xuất thủ cũng không lưu loát như thế đi. Chẳng lẽ nói, thực lực của hắn đã không thua gì Xích Hoả Thần Vương?
"Từ nay về sau, ngươi liền gia nhập Xích Hoả Thần Cung, trở thành cung chủ hộ vệ!"
"Khoảng thời gian này, ta sẽ ở lại Loạn Ma Vực, tạm thời chưa rời đi"
Quần áo tán loạn, cả phòng xuân quang.
Trong lòng Thôi cung phụng, Khương Ly chính là trời, mệnh lệnh của Khương Ly chính là thiên uy.
Mẹ nó! Bạch Ma Diêm Vương là quái vật gì, sao mà khủng bố như vậy, chẳng lẽ trên đời lại xuất hiện một cái Loạn Thiên Vương thứ hai?
"Cùng ta trở về!" Khương Ly lạnh nhạt nói, nhấc chân bay về hướng Xích Hoả Thành.
Oanh, một t·iếng n·ổ vang truyền đến, không gian bốn phía bị dư uy đánh nứt toát, Hỗn Thiên Chưởng của Thôi cung phụng càng bị chỉ lực oanh nát bấy, cả người như diều đứt dây bay ra ngoài, phun máu tươi phè phè.
Hơi thứ ba. . .
Có điều, Khương Ly không để lão suy nghĩ quá nhiều, lần nữa sấn người tới gần, nhấc chỉ điểm xuống.
Thôi cung phụng tuyệt vọng thở dài, lại không dám phản kháng.
Bạch Ma Diêm Vương này vô cùng tà môn, không phải lão có thể chống lại. Tốt hơn hết vẫn nên chạy là thượng sách!
Nhưng mà chưa đầy nửa khắc đồng hồ đã bị Khương Ly bắt giữ, thu làm nô bộc rồi? (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Vị này là...!" Hồng Vũ Yêu Vương con ngươi thít chặt, kinh hãi nói.
"Khinh người quá đáng!"
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.