Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 1
Không cần hao tốn nhiều công sức, chỉ cần biết đỏ mặt khi cần đỏ mặt, biết rơi nước mắt khi cần rơi, anh ta đã thương tiếc tôi đến tận xương tủy, cũng hoàn toàn không hay biết tôi lớn hơn anh ta 8 tuổi.
Đó không phải vì anh ta ngốc mà bởi nhan sắc trời sinh cộng thêm vài mũi tiêm đã dễ dàng làm mờ đi tuổi tác.
“Xin lỗi, tôi không cố ý.” Tôi điều chỉnh nét mặt, làm ra vẻ yếu đuối đáng thương, khóe mắt còn long lanh nước, dù sao cái tát vừa rồi cũng thật sự rất đau.
Đã gọi tôi là tiện nhân, vậy thì tôi cứ làm đúng như thế đi.
Tôi ngẩng đầu nhìn, cách đó không xa, một người phụ nữ lạ mặt liếc tôi với ánh mắt châm chọc, lạnh lùng hừ một tiếng: “Diện cái váy rẻ tiền như thế mà cũng dám mò tới đây quyến rũ đàn ông.”
Chương 1
♡
Tôi cúi đầu, e lệ cười, ngay lập tức kiễng chân đặt một nụ hôn nhẹ lên má anh.
Cũng chẳng phải vì tôi ác ý, chỉ là khi giới thiệu bản thân, tôi cố tình nói nhỏ đi vài tuổi để phù hợp với gương mặt.
Đàn ông vốn là vậy.
Giản Ngôn nghiêng người lại gần, vén gọn những lọn tóc rối bên má tôi, giọng nhẹ nhàng đến mức khiến lòng người run rẩy: “Đừng lo, ổn cả rồi.”
Ngược lại, kẻ giỏi che giấu như tôi, thứ cặn bã biết ngụy trang, lại dễ dàng được ưu ái.
Thế là, vị công tử nhà giàu khó chiều mà thiên hạ đồn đại đã bị tôi dễ dàng hạ gục.
“Không hề.” Tôi cười, tháo sợi dây chuyền đá quý kia, tùy tiện ném vào ngăn kéo.
Chương 1: Tô tiểu thư ♡
“Cậu thật sự không có chút rung động nào với Giản thiếu gia à?” Diệp Quỳnh hỏi.
Trên đời này chẳng có tình yêu vĩnh cửu.
Bộ váy vốn bị coi thường nay phối cùng chuỗi ngọc lấp lánh lập tức trở nên rực rỡ.
Giản Ngôn đứng chắn trước mặt tôi, ánh mắt kiên định, trầm giọng nói với người phụ nữ kia: “Nếu cô có thiệt hại gì, tôi sẽ bồi thường gấp mười, nhưng xin đừng làm khó bạn gái tôi.”
Mỉa mai thay, người càng thật lòng thì lại càng không được trân trọng.
Không cần mánh khóe cao siêu, cũng chẳng phải may mắn, đơn giản chỉ vì tôi đẹp.
Như thể chỉ cần có anh, tôi sẽ không còn sợ bất kỳ tổn thương nào trên đời.
Tôi ngẩng lên, trông thấy Giản Ngôn rực rỡ như một vị cứu tinh.
Đúng lúc này, một giọng điệu khinh miệt vang lên bên tai tôi: “Tiện nhân.”
Đây là lần đầu tiên có người gọi tôi như thế.
Một khi đã như vậy thì ai lại chọn làm kẻ ngốc chứ?
So với để gương mặt này héo úa theo năm tháng, chi bằng tận dụng nó khi còn trong thời hạn sử dụng.
Như một phép màu, anh ta lấy ra một sợi dây chuyền gắn đá quý, đích thân đeo lên cổ tôi, khẽ thì thầm bên tai: “Tô tiểu thư, thật ra vừa rồi tôi đi chọn quà cho em. Vừa nhìn thấy đã cảm giác sợi dây chuyền này rất hợp với chiếc váy ấy.”
Thật chua xót. Bộ váy tôi cố tình chọn là đắt nhất, nhưng trong mắt người khác vẫn là đồ rẻ tiền.
Rõ ràng, Giản Ngôn chính là kẻ ngốc đó. Ánh mắt anh ta nhìn tôi lúc nào cũng chan chứa tình sâu nghĩa nặng, hơn nữa còn rất hào phóng, lần hẹn thứ hai đã tiếp tục tặng tôi mấy món quà đắt giá. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cho đến khi thành công gả vào hào môn.
Không chỉ thế, tôi còn phải nỗ lực diễn cho thật đạt.
So với những lão hồ ly thành tinh, Giản Ngôn 22 tuổi rõ ràng đơn thuần hơn nhiều.
Mái tóc không dính chút bụi, bộ vest tinh xảo cả chất liệu lẫn đường cắt, dáng nâng ly rượu tao nhã, cổ tay khẽ lộ ra chiếc đồng hồ xa xỉ.
Dù sao thì đóng vai một cô bạn gái dịu dàng ngoan ngoãn, hiểu chuyện biết điều cũng tiêu tốn không ít sức lực.
Giản Ngôn gật đầu, ánh nhìn sóng sánh: “Vậy Tô tiểu thư có bằng lòng cho tôi cơ hội này không?”
May thay, đối tượng xem mắt này quả thật không khiến tôi thất vọng.
Thay vì tự đẩy mình vào vũng lầy vô vọng, chi bằng ngay từ đầu đừng bao giờ trao gửi chân tình.
Vừa thấy Giản Ngôn rời đi, Diệp Quỳnh lập tức ghé đến: “Sao thế? Người ta bỏ đi rồi à? Chẳng lẽ không có hứng thú với cậu?”
Ngay lần đầu tiên nhìn thấy Giản Ngôn, tôi liền biết anh ta nhất định rất giàu. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Diệp Quỳnh là cô bạn thân duy nhất của tôi, rất thích lui tới những buổi tiệc xa hoa, bởi vậy quen biết không ít người giàu có.
Cho dù tôi vừa dội cả ly rượu lên đầu người khác, anh ta vẫn vô thức coi tôi như nàng Lọ Lem tội nghiệp bị hoàng hậu ác độc bắt nạt. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Những câu nói cũ kỹ nhưng trong buổi xem mắt lại không thể thiếu.
Giả vờ từ chối vài câu cho có lệ rồi tôi cũng lần lượt nhận hết.
Không xa, Diệp Quỳnh tròn mắt kinh ngạc, len lén giơ ngón cái với tôi.
“Giản Ngôn, 22 tuổi, vừa tốt nghiệp đã tiếp quản công ty gia đình. Một soái ca độc thân, nhà giàu hiếm có khó tìm, người theo đuổi nhiều không kể xiết. Nhưng mà này, tớ chỉ phụ trách giới thiệu thôi, còn có nắm được anh ta hay không thì phải xem cậu. Nghe nói anh ta kén chọn lắm đó!” Diệp Quỳnh ghé sát tai tôi thì thầm.
Tôi không phản kháng, mặc cho cô ta đánh, cho đến khi một bàn tay mạnh mẽ kéo tôi ra sau.
Nhan sắc chính là tấm vé thông hành vạn năng, có thể khiến những chuyện rắc rối trở nên dễ dàng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tôi bước thẳng đến trước mặt cô ta, nâng ly, dốc sạch số rượu còn lại lên đầu cô ta.
Uống cạn nửa ly rượu, Giản Ngôn mỉm cười nhã nhặn: “Tô tiểu thư, có thể chờ tôi ít phút không? Tôi cần xử lý chút việc.”
Bởi vì đó là thứ tôi xứng đáng được hưởng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Chỉ cần diễn chút dáng vẻ yếu đuối, khơi gợi bản năng bảo vệ, anh ta liền tưởng mình gặp được bạch nguyệt quang thuần khiết.
Quả nhiên, một tổng tài trẻ tuổi bận rộn.
Người phụ nữ kia không ngờ gặp phải kẻ điên, đứng ngây ra mấy giây, sau đó mặt mũi méo mó, tức tối lao đến tát mạnh một cái, tiếp đó túm tóc tôi, điên cuồng như muốn xé xác.
Mọi thứ dễ dàng đến mức thậm chí còn khiến tôi thấy chán.
Giản Ngôn đưa tay về phía tôi, khóe môi hơi cong lên: “Tô tiểu thư, rất hân hạnh. Tôi là Giản Ngôn.”
Tôi cụng ly với cô nàng, cười: “Cậu đoán xem.”
Dù cố tình giữ vẻ khiêm tốn, anh ta vẫn là tâm điểm chói sáng nhất trong buổi tiệc rượu.
Đây là lần đầu tiên tôi nhận lời sắp đặt xem mắt của cô nàng, còn đặc biệt mặc bộ váy đắt nhất trong tủ.
Dù có nồng cháy đến đâu, tình yêu rồi cũng sẽ phai nhạt trong mài mòn của tháng ngày, cuối cùng biến thành hận, thành chán ghét, thành thờ ơ.
Tôi khẽ nắm tay anh, đáp lễ: “Chào Giản tiên sinh, tôi là Tô Ý.”
Ánh mắt anh ta dịu dàng đến mức gần như có thể tan chảy.
Người phụ nữ kia thoáng do dự, hiển nhiên e ngại thân phận của anh, chỉ trừng mắt với tôi rồi bỏ đi.
Bạn gái.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.