Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 23-24: 23: Sẽ Không Làm Em Đau - 24: Ai biết được chữ ngờ

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 23-24: 23: Sẽ Không Làm Em Đau - 24: Ai biết được chữ ngờ


"Thôi được rồi mà, chốc nữa anh muốn xử lý ai cũng được, còn bây giờ thì đi ăn sáng đi...!"

Hà Uy Kiệt gật gật đầu hài lòng vì sự thức thời của Tiêu Hiên. Tuy tên này thường lấy phí rất cao sau mỗi vụ kiện, nhưng ít ra chưa từng trở thành kẻ thua cuộc khi đối diện với thẩm phán...

"À mà chị nhà đâu rồi...?"

Hà Uy Kiệt đưa ánh mắt nghi hoặc nhìn Nhuận Phát, giọng nói nửa đùa nửa thật...

TruyenHD

Hà Uy Kiệt nhìn đồng hồ đã tám giờ sáng, hắn chưa bao giờ ngủ lâu như vậy, chắc chắn là do cơn sốt hoành hành nên mới khiến hắn lâm vào trạng mê man không tỉnh táo mà thiếp đi.

Tôn Giai Ân ồ lên một tiếng, cô chậm rãi quay sang nhìn hắn...

"Em làm đồ ăn xong rồi, hai anh chuẩn bị dùng bữa đi ạ...!"

- Được, tôi sẽ phân công bên dưới đi làm ngay...vậy hôm nay ngài không đến sở cảnh sát làm việc à...?

Hà Huy Kiệt nuốt nước bọt khi nghe thấy tiếng gọi vang lên, hắn đánh mắt nhìn Nhuận Phát hãy mau nghĩ cách gì cứu lấy vị giác của bọn họ đi, bình thường cậu ta thông minh lắm cơ mà...

Phía bên kia điện thoại cứ liên tục hiện lên vô số cuộc gọi nhỡ từ trợ lí, còn có cả tin nhắn của Tiêu Hiên... (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nhuận Phát nghe xong liền cảm thấy có điều gì đó không ổn, cậu muốn xin phép Hà Uy Kiệt để về trước vì có việc cần giải quyết thì người kia cũng đã từ siêu thị trở về...

"Lần đầu nên không có kinh nghiệm, sau này hôn nhiều một tí sẽ không làm em đau..."

Hà Uy Kiệt hắn cả đời cao ngạo sao có thể làm loại chuyện đáng xấu hổ như vậy, hắn thầm cảm kích vì nghĩ rằng may mắn đây chỉ là một giấc mơ đẹp mà thôi...!

"Trước khi tôi cho cậu ngồi tù mọt gông thì nên ngậm miệng lại mà nghe cho thật kĩ những gì tôi sắp nói đây...!"

Tôn Giai Ân mắng Hà Uy Kiệt hai tiếng vô sỉ, nhưng cô cũng cảm thấy có gì đó vui vui trong lòng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

"Này...cậu nhìn gì mà nhìn chằm chằm như vậy hả...?"

"Mơ cái gì cơ chứ, anh hôn tôi đến mức sứt môi luôn rồi này, đã thế còn đòi tôi lặp đi lặp lại cái câu tôi thương anh nhất, tôi sẽ không rời bỏ anh...!".

- Này, tôi có phải cấp dưới của cậu đâu mà nói chuyện như sai bảo tôi thế hả...?

Hà Uy Kiệt bày ra vẻ mặt không vui vẻ là mấy, bất quá nên hắn mới phải gọi trợ lí mang hồ sơ đến nhà, chứ không thì nằm mơ hắn mới để người khác bước vào không gian riêng tư của hắn với Tôn Giai Ân...

Hà Uy Kiệt một lần nữa tỉnh dậy, hắn cảm giác như vừa mơ một giấc mơ khá dài, trong mơ hắn còn ôm lấy Tôn Giai Ân làm nũng, không những thế còn cùng cô dây dưa một chỗ.

Hà Uy Kiệt không thể hiểu nổi định nghĩa bình thường trong đầu Tôn Giai Ân chính là cái tên Tiêu Hiên c·h·ế·t tiệt kia dám chụp hình khỏa thân của hắn khi hắn không phòng bị cơ đấy...!

Hôm sau trợ lí mang chứng cứ đã được thu thập đến tận nhà của Hà Uy Kiệt, nhưng mục đích chính vẫn là mong muốn được nhìn thấy cô gái kia, xem thử dung mạo lẫn gia thế có giống như những gì cậu suy nghĩ hay không...

"Tôi muốn cậu trở thành luật sư đại diện cho tôi, vì có thể tôi sắp bị vướng vào một vài rắc rối không đáng có..."

Cả đêm hôm qua cô cứ trằn trọc không ngủ được khi nghĩ đến cảnh Hà Uy Kiệt hôn mình là do cố tình, nhưng không ngờ được rằng hôm nay hắn lại được nước lấn tới...

Hà Uy Kiệt cúp mắt trước, hắn vào mục tin nhắn để xem Tiêu Hiên đang bày trò gì, nhưng thứ đập vào mắt khiến hắn lập tức đen mặt...

"Thích thì ai chẳng thích cái đẹp, nhưng nếu phải kết hôn thì tôi vẫn sẽ chọn những cô gái có thiện cảm như vậy, thực sự mang đến cho người ta cảm giác vô cùng dễ chịu...!"

23: Sẽ Không Làm Em Đau

"Em dâu nhìn trẻ thật đấy, chắc độ chừng hai mươi tuổi là cao...ngài thật sự rất có mắt nhìn người...!"

Nhuận Phát mỉm cười gật đầu với Tôn Giai Ân, tuy cậu cảm thấy người trước mắt vô cùng bình thường nhưng lại trông vô cùng dịu dàng ấm áp, càng nhìn càng có thiện cảm...

- Dạ sếp...em nghe ạ...!!

Tôn Giai Ân nghe tiếng Hà Uy Kiệt gọi liền gấp rút chạy vào phòng hắn, nào ngờ tên kia không nói không rằng đã đưa tin nhắn điện thoại đến trước mặt cô...

- Chỉ cần sếp chuyển khoản đủ thì dù sếp có đánh tên nào bại liệt em cũng có thể giúp sếp trắng án ạ...

"Hôm qua tôi mệt nên ngủ đến bây giờ, cậu gọi nhiều cuộc như vậy rốt cuộc là có chuyện gì...?"

Hà Uy Kiệt định thay quần áo để ra ngoài nhưng lại bị Tôn Giai Ân ngăn cản, cô nhẹ nhàng xoa dịu hắn...

Hà Uy Kiệt nhớ đến tối hôm qua vừa ăn món mì ý kia mà cảm giác nhợn hết cả cổ họng, hắn cảm giác có bao nhiêu gia vị trên đời này bị cô thả hết vào trong nồi, rồi quậy đều lên như nấu thuốc độc của phù thủy trong phim.

"Đêm qua tôi có mơ thấy một giấc mơ vô cùng kì lạ, trong mơ tôi dựa dẫm vào em, còn hôn em nữa đấy...!"

Nhưng xét đi xét lại, thì ít ra Tôn Giai Ân hiện tại là vợ hắn, tuy là vợ giả nhưng nói chung cũng có mối quan hệ thân mật với hắn nhất...vậy hắn hôn một chút cũng được mà...

"Cậu cho người đi điều tra tất cả những bằng chứng tham ô của Ánh Bách đi, nếu ông ta giấu chúng ở nhà riêng thì cho người đến trộm, để lại một đống hồ sơ giả là được...dù sao thì tôi cũng có cách ứng phó rồi...!"

"Ánh Bách muốn tôi biến cho khuất mắt ông ta thì tại sao tôi phải xuất hiện, cứ để cho ông ta ngủ trên chiến thắng thêm mấy ngày nữa đi...!"

"Em thích không...?"

- Trời ạ, ngài còn có thời gian ngủ nữa à, tin tức mới vừa công bố ngày tranh chức thị trưởng sẽ bắt đầu sau ba tuần nữa, sớm hơn hẳn một tuần so với ban đầu đấy...ngài đã nghĩ ra được cách tóm ông ta chưa...?

"Anh chắc là trợ lí của anh ấy rồi, hôm nay hãy ở lại dùng bữa cùng chúng tôi nhé...!

"Có việc giao cho cậu đây...!"

Hà Uy Kiệt cũng cảm thấy đói bụng nên hắn đành phải ra ăn sáng trước, nhưng trong lòng hắn lại không hề vui vẻ khi Tôn Giai Ân có thể bình thản như vậy được, như kiểu cô cố tình chơi khăm hắn vậy...

"Lần sau nhẹ nhẹ một tí thì thích hơn, tốt nhất anh đừng cắn tôi..."

"Anh ra bàn đợi đi, để tôi dọn đồ ăn sáng lên cho anh...!"

Hà Uy Kiệt vô thức lùi ra xa, hắn vậy mà có thể làm chuyện vô liêm sỉ như mấy tên lưu manh đầu đường xó chợ vậy à.

"Nói sang chuyện kia đi, cậu điều tra được những gì rồi...?"

"À, hôm qua anh bị sốt, anh tắm xong liền leo lên giường nằm ngủ ngay mà không mặc quần áo, may sao Tiêu Hiên cùng Kiều Anh ghé qua đưa cháo với thuốc nên tôi nhờ Tiêu Hiên thay đồ giúp anh đấy...dù sao đều là đàn ông thì mấy chuyện này là bình thường mà...anh việc gì phải làm quá lên chứ...?"

Chương 23-24: 23: Sẽ Không Làm Em Đau - 24: Ai biết được chữ ngờ

Hà Uy Kiệt cảm thấy lời này của Nhuận Phát rất đúng, hắn cũng tự cảm nhận được Tôn Giai Ân của hắn rất ấm áp, lại biết quan tâm yêu thương người khác... (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Cả buổi sáng Hà Uy Kiệt cứ bám lấy Tôn Giai Ân không dứt, dường như trong đầu hắn quên mất việc bản thân đang theo đuổi một chuyên án hình sự nghiêm trọng...!.

"TÔN GIAI ÂN...EM VÀO ĐÂY NGAY CHO TÔI...TRƯỚC KHI TÔI XỬ LÝ EM...!"

Hà Uy Kiệt tiến sát lại ôm lấy Tôn Giai Ân từ phía sau, hắn cười cười đểu cáng hôn lên má cô một cái... (đọc tại Nhiều Truyện.com)

"Mẹ nó...tôi phải xử lý cái thằng c·h·ế·t tiệt này mới được...!"

Nhuận Phát chẹp miệng lắc đầu, tuy cậu thích nhũng người xinh đẹp hay những ngươi có gia thế, nhưng trong tình yêu thì ai biết được chữ ngờ...

"Em ấy đi mua nguyên liệu để nấu ăn rồi, chốc nữa cô ấy mời cậu ở lại ăn trưa thì cứ ở lại...nhưng tuyệt đối đừng chê đồ ăn cô ấy nấu...!"

24: Ai biết được chữ ngờ

Hà Uy Kiệt bày ra vẻ mặt không mấy hài lòng, ngay lập tức hắn đã lên tiếng chỉnh đốn lại cô...

"Tôi tưởng cậu sẽ phàn nàn rằng tôi có mắt như mù lại đi chọn người bình thường như vậy, rồi chê lên chê xuống cơ chứ...vì trước giờ cậu đều thích những người hoàn hảo mà...?"

Hà Uy Kiệt nhanh chóng gọi điện cho Tiêu Hiên, đến lúc cậu ta nên trả giá vì sai lầm hôm bữa rồi... (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nhuận Phát lôi từ trong cặp tap ra tệp hồ sơ khá dày, cậu dương dương tự đắc đẩy chúng về phía Hà Uy Kiệt...

Nhuận Phát định thần lại cười trừ, cậu muốn hỏi nhưng không biết nên hỏi gì cho đúng, dường như cậu cảm giác được Tôn Giai Ân rất được lòng những người xung quanh, tuy không phải kiểu người quá xuất sắc so với những cô gái khác, nhưng cũng không phải người tầm thường...

"Rồi được rồi, nhưng khi nào vui thì sẽ xưng em, còn khi nào không vui sẽ xưng tôi, anh cứ liệu làm...!"

Hà Uy Kiệt đã nói Tôn Giai Ân không cần phải quá câu nệ khi tiếp đón Nhuận Phát, nhưng cô lại cảm thấy người nào đến nhà cũng là khách nên từ sớm đã đi mua nguyên liệu nấu ăn và trái cây để tiếp đãi. Huống chi cô muốn giữ chút thể diện cho Hà Uy Kiệt...

"Sao tôi bấm chuông mãi ngài mới mở cửa thế, lại còn đổi mất khẩu vào nhà luôn rồi...!"

Nhuận Phát vẫn không hiểu ý của Hà Uy Kiệt cho lắm, rõ ràng hắn chỉ cần lên tiếng với ngài chủ tịch, thì e rằng sẽ nhận được lệnh cho phép khám xét nhà ở thôi mà, việc gì phải tự mình rước họa vào thân cơ chứ...

Tôn Giai Ân bĩu môi tỏ ý không thích, nhưng thôi kệ dù sao mấy chuyện xưng hô như thế này thì cô cũng không bị thiệt thòi là bao...

"Ngài chỉ cần nói một tiếng với ngài chủ tịch thôi mà, việc gì lại phải làm thế...!"

"Tất cả đấy, đảm bảo không sót thứ gì, nhưng có một bất lợi mà tôi đã nói từ trước, ông ta có quyền kiện ngài về việc xâm phạm quyền riêng tư bất hợp pháp, xâm nhập thổ cư trái phép vì phần lớn số tài liệu này đều nằm trong nhà của ông ta, ngài tự ý lấy đi khi chưa có lệnh khám xét nhà ở..."

Hà Uy Kiệt liếc nhìn Nhuận Phát khiến cậu ta im bặt, dù có bị xử bao nhiêu tội đi chăng nữa thì nằm mơ hắn cũng không đên cầu xin sự giúp đỡ của người đàn ông kia.

Nhuận Phát nhìn ngang nhìn dọc lại chỉ thấy mỗi mình Hà Uy Kiệt, cậu tò mò lên tiếng hỏi hắn...

"Tôi á...phải xưng em mới đúng chứ, tôi toàn gọi là em...như vậy mới tình cảm, mới giống một cặp vợ chồng..."

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 23-24: 23: Sẽ Không Làm Em Đau - 24: Ai biết được chữ ngờ