Đôi Ta, Cùng Về Chung Một Nhà
Khuyết Danh
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 15: Chương 15
"Vậy thì em làm phụ bếp cho anh."
Nhưng thói quen hình thành qua nhiều năm không dễ gì thay đổi, từ khi ba mẹ qua đời, Giang Chấn vẫn dựa vào việc trộm cắp để nuôi sống hai anh em họ, trộm cắp vặt đã trở thành thói quen.
Nói xong, Giang Hoài hôn một cái vào má Lục Thần Phong, nhìn anh với ánh mắt nịnh nọt.
Sau khi ăn sáng xong, Lục Thần Phong như thường lệ đến lớp học.
Trước kia cũng từng xảy ra tình trạng như vậy, sau đó Lục Thần Phong nói Giang Hoài vài câu, hai người chiến tranh lạnh hết mấy ngày, cuối cùng Giang Hoài thỏa hiệp, hứa sẽ không trốn học đi làm thêm nữa mới xem như tạm cho qua chuyện.
Anh kéo chăn đắp lên người hai người, ôm Giang Hoài vào lòng, nhẹ giọng nói.
Giang Hoài nằm trên người Lục Thần Phong, kéo cổ áo anh, ra vẻ mặt dữ tợn.
Anh biết vì sao Giang Hoài lại cố gắng như vậy, chính là vì anh trai cô, Giang Chấn.
Lục Thần Phong cho rằng bệnh của Giang Hoài một phần là do làm việc quá sức, cho nên sau khi trở về, điều đầu tiên anh nghĩ đến là đổi nhà, thứ hai là cho cô nghỉ việc làm thêm, không được làm việc quá sức.
Chỉ những ai đã từng trải qua mới hiểu được cảm giác đoàn tụ với người thân yêu là như thế nào.
Ăn xong, Lục Thần Phong bảo Giang Hoài nghỉ ngơi, mình đi rửa bát.
Môi cô thật mềm mại, sau tám năm không gặp, Lục Thần Phong dường như quên mất cả cách hôn.
"Anh muốn em nghỉ công việc bán thời gian của em, anh không muốn em mệt mỏi như vậy."
"Thần Phong, sáng nay em phải học bù. Bữa sáng đã chuẩn bị xong rồi, anh ăn xong rồi thì đi học nhé."
Trong thời gian này, anh phải đặc biệt chú ý quan sát tình trạng sức khỏe của Giang Hoài.
Suy nghĩ của Lục Thần Phong bị Giang Hoài cắt ngang, anh nhìn vẻ mặt nịnh nọt của Giang Hoài, trong lòng cảm thấy rạo rực.
Cô vùi đầu vào n.g.ự.c Lục Thần Phong, hồi lâu vẫn không ngủ được.
Giang Hoài lập tức đỏ mặt, nhưng vẫn kiên trì hỏi.
Lục Thần Phong từng ngụm từng ngụm ăn hết đồ ăn trên bàn.
"Không sao đâu, đừng lo cho em, em tự có chừng mực, anh đừng giận nữa mà."
Lần này, Lục Thần Phong quyết định dạy cho Giang Hoài một bài học, cho cô biết anh rất quan tâm đến chuyện này, sau đó thuận nước đẩy thuyền, bắt Giang Hoài nghỉ công việc làm thêm này.
Lục Thần Phong nhìn tờ giấy nhớ trên tay và bữa sáng trên bàn, sự phiền não dâng trào.
Anh dùng đũa gắp đồ ăn bỏ vào chén của Giang Hoài: "Không sao, anh chỉ đói quá thôi, em cũng ăn đi."
Lục Thần Phong trong đầu liên tục tính toán những sắp xếp tiếp theo nên cũng chẳng chú ý tới lời Giang Hoài nói.
Giang Hoài đặt đĩa thức ăn trên tay xuống, nhìn Lục Thần Phong với vẻ mặt khó hiểu.
Giang Hoài ngồi trên ghế sofa nhìn bóng dáng bận rộn của Lục Thần Phong, trong lòng càng thêm hoài nghi.
Vấn đề của Giang Chấn cũng cần phải được giải quyết.
Lục Thần Phong nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, cả ngày nay phải tiêu hóa quá nhiều, đầu óc đã mệt mỏi, nằm trên giường một lúc thì đã ngủ thiếp đi.
Giang Hoài tức giận giơ tay lên đánh Lục Thần Phong.
Giang Hoài lo lắng nhìn Lục Thần Phong, thấy anh ăn hết, cô lại đẩy thêm hai đĩa đến trước mặt anh.
Cô ấy để lại một tờ giấy nhớ trên bàn với nội dung như sau:
Đúng như dự đoán, sự tức giận giữa hai lông mày của Giang Hoài dần tan biến.
Lục Thần Phong thầm cầu nguyện trong lòng, nếu như đây là một giấc mơ, vậy thì hãy để giấc mơ này kéo dài thêm một chút, anh không muốn tỉnh lại.
Anh biết Giang Hoài dễ dính chiêu này nhất, thế nên mỗi lần cãi nhau, chỉ cần anh để lộ ra vẻ mặt này, Giang Hoài sẽ lập tức bình tĩnh lại.
Lục Thần Phong ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt lo lắng của Giang Hoài, anh biết bản thân vừa mới rơi vào trạng thái cảm xúc, khiến cô lo sợ.
"Chúng ta không phải đã hứa là cùng nhau cố gắng sao? Hơn nữa, hiện giờ cũng chỉ có hai công việc bán thời gian, sẽ không ảnh hưởng đến việc học của chúng ta đâu."
Trong mắt cô đột nhiên hiện lên một tia tức giận, cô ra sức an ủi Lục Thần Phong một tràng nhưng anh lại không nghe gì lọt tai.
Sau một tràng dài tối qua, anh chẳng mong chờ Giang Hoài sẽ nghỉ hết công việc làm thêm của cô.
Lục Thần Phong đưa tay ôm chặt cô vào lòng, bất lực nói.
Mặc dù không hiểu ý anh, Giang Hoài vẫn lấy hai quả trứng ra chuẩn bị nấu.
Lục Thần Phong chẳng còn cách nào khác, chỉ đành bất lực nhìn Giang Hoài.
Lục Thần Phong theo sát phía sau, đón lấy đĩa thức ăn từ tay Giang Hoài, nói: "Từ giờ anh sẽ nấu cơm, em đi nghỉ ngơi đi."
Nói xong, Giang Hoài cởi áo khoác rồi đi về phía bếp.
Nhưng không ngờ cô ấy lần nữa tái phạm.
Giang Hoài viết trong nhật ký rằng từ khi đi học đại học, cô đã đưa hầu hết số tiền mình kiếm được cho anh trai, chỉ để cuộc sống của Giang Chấn tốt hơn và ngăn anh ăn cắp đồ.
Giang Hoài hiển nhiên cũng phát hiện ra điều này, cô ngẩng đầu nhìn Lục Thần Phong, thấy anh chỉ mãi nhìn xuống đất, căn bản là không nghe cô nói. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Sau khi món cà chua xào trứng của Giang Hoài làm xong, món ăn của Lục Thần Phong cũng hoàn thành.
"Tiểu Hoài, làm chút cà chua xào trứng đi, anh muốn ăn."
"Lục Thần Phong, anh có nghe em nói không đó? Anh đang nghĩ gì vậy?"
Bây giờ là năm 2014, cách khoảng thời gian Giang Hoài mắc bệnh còn hai năm.
Một lúc sau, cô thở dài, bất đắc dĩ nhìn Lục Thần Phong nói: "Được rồi, được rồi, em không tức giận nữa, em đi nấu cơm, anh muốn ăn gì?"
"Không sao, đừng nghĩ nhiều nữa, đi ngủ sớm đi."
"Ngủ thôi, sáng mai còn có tiết học nữa."
Kiếp trước Giang Hoài cũng làm công việc bán thời gian này, lúc đó anh còn giúp Giang Hoài nghĩ ra lý do để xin vắng nên giảng viên mới không nói gì.
Chương 15: Chương 15
Anh ôm chặt Giang Hoài, thở dài liên tục, trong đầu chỉ suy nghĩ cách kiếm tiền. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Hai người hôn nhau say đắm, đúng lúc Giang Hoài nghĩ Lục Thần Phong sẽ làm cả bước tiếp theo thì anh nằm lại xuống giường.
Nghe vậy, giọng điệu của Giang Hoài dần dần dịu xuống.
"Không, chắc hẳn là anh đang có chuyện giấu em, anh đừng hòng đánh lạc hướng, mau mau khai thật."
"Hơn nữa, em còn có học bá là anh ở đây mà, mấy môn em cúp thì anh cứ giảng lại cho em là được."
Nhớ lại suy nghĩ vừa rồi của mình, Giang Hoài không khỏi đỏ mặt.
Đây chính là lý do vì sao dù lương của Giang Hoài có cao nhưng cô cũng không có tiền để mua nhà.
Lục Thần Phong bị đánh thức bởi mùi thơm của thức ăn.
"Thần Phong, hôm nay anh không như bình thường, giống như một người khác vậy, anh thật sự không có chuyện gì đang giấu em sao?"
Lục Thần Phong cố ý lộ ra vẻ mặt đáng thương.
Cô không biết rằng anh đã mong nhớ món cà chua xào trứng này trong tám năm.
Nói xong, Giang Hoài xắn tay áo lên, chuẩn bị rửa rau.
Lục Thần Phong nhìn dáng vẻ bận rộn của Giang Hoài, khoảng trống trong lòng anh dần được lấp đầy.
"Thần Phong, ăn từ từ thôi, nếu không đủ, em nấu thêm cho anh được mà."
Sau giờ học, anh tìm đến giảng viên, nói rằng Giang Hoài đã trốn học để đi làm thêm.
Anh nhổm dậy, đè Giang Hoài xuống dưới, sau đó cúi đầu hôn lên môi Giang Hoài.
Giang Hoài thấy Lục Thần Phong tâm trạng không tốt, cho rằng anh vẫn còn tức giận nên cúi xuống hôn anh lần nữa.
29.
Hai người nấu ba món, Lục Thần Phong nhìn bữa ăn đơn giản này, cảm thấy vô cùng thỏa mãn.
Lục Thần Phong ăn một miếng cà chua xào trứng, hương vị quen thuộc tràn ngập trong miệng, suýt nữa thì khóc thành tiếng.
Nói xong, Lục Thần Phong nhẹ nhàng hôn lên khóe môi Giang Hoài.
Buổi tối, khi hai người nằm trên giường nghỉ ngơi, Giang Hoài không nhịn được nữa, cất lời hỏi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Lục Thần Phong biết Giang Hoài không muốn anh mệt mỏi như vậy, suy nghĩ một lát rồi nói với Giang Hoài.
Ngày hôm sau, sáng sớm. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Thấy Giang Hoài tức giận, Lục Thần Phong vội vàng xin lỗi.
Mặc dù sau này anh đã được ăn vô số món ngon, nhưng thứ khiến anh nhớ nhất chính là những bữa cơm gia đình cùng Giang Hoài. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nhưng anh thực sự không ngờ Giang Hoài lại dậy sớm, trốn học chỉ để đi làm thêm.
Lục Thần Phong lắc đầu: "Cứ món này đi, em làm ngon nhất."
"Chúng ta không phải mới ăn ngày hôm qua sao? Không muốn đổi món khác sao?"
Mặc dù sau này Giang Chấn không còn đến đồn cảnh sát thường xuyên như trước nữa nhưng anh ấy vẫn thường xuyên trộm cắp vặt.
Lục Thần Phong xoay người ôm chặt Giang Hoài, ghé vào tai cô nói.
Cô đã tiêu hết tiền của mình vào Giang Chấn.
Sau khi vào lớp, giáo viên điểm danh, lần này Lục Thần Phong không giải thích gì thêm giúp Giang Hoài nữa.
Bây giờ anh vẫn là một cậu bé nghèo không có gì cả, bước đầu tiên để giải quyết những vấn đề này là phải có tiền.
"Tiểu Hoài, đừng tức giận, anh chỉ đang suy nghĩ một chút thôi, chúng ta đi ăn trước đi, bụng anh đói rồi."
Sau khi anh mặc quần áo và bước ra khỏi phòng ngủ, anh phát hiện Giang Hoài không còn ở đây nữa, nhưng bữa sáng đã được bày biện trên bàn.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.