Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Đôi Lần Gặp, Lỡ Bén Duyên

Minh Nguyệt Thính Phong

Chương 191

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 191


thấy Lỗ Thăng, đã biết là có chuyện xảy ra, lắc đầu nói: “Đại nhân, ta

Lỗ Thăng cười nhạt: “Ngươi tưởng Hình bộ do ngươi quản à, ngươi bảo điều tra ai thì sẽ điều tra sao. Vừa rồi ngươi còn mới khoa trương

thư cho Thôi thái thú, để hắn ta ở phía thành Thông cũng cảnh giác, như

nghịch thần tặc tử các ngươi thế nào. Các ngươi để Long tướng quân đến

Nhưng Lỗ Thăng còn chưa có cơ hội khiển trách Sở Thanh thì Sở Thanh đã giành nói: “Ta có nhân chứng.”

“Có. Một là giọng điệu trong thư khá cung kính. Ta cảm thấy

Lỗ Thăng giận dữ bật cười: “Ý đồ mưu phản? Ta thấy kẻ có ý đồ

“Ta chưa hề nói thế.”

thì đánh giặc thế nào được? Đại nhân tự xưng là thông minh, nhưng đã

Chương 191

Trong khoảng thời gian này Lư Chính đã dưỡng thương kha khá,

“Chỉ dựa vào việc ngươi cướp bức thư này? Chỉ dựa vào việc ta

chỉ vì dựa vào một công hàm hợp tình hợp lý này? Cái này mà gọi là có lý có cớ sao.”

lại càng có lòng tin vào miếng mồi của mình, cảm thấy dù có nói gì thì

nhân có ý đồ mưu phản, là do Lỗ đại nhân tự mình gây nên, hay vốn là có

lại.”

có thêm bức thư của đại nhân, bọn ta lại có thêm nhiều bằng chứng, cũng

rồi. Từ lâu tướng quân đã có dặn, các ngươi ‘gậy ông đập lưng ông’ với

Thăng thì không. Loại chuyện g·i·ế·t người diệt khẩu này, hắn thấy đã quá

đại nhân vẫn chưa tra ra được, bảo ‘hắn’ cũng phải cảnh giác. Hắn ở đây

động nhân thủ, hẳn ta phải quan tâm rồi.”

“Sở Thanh!” Lần này Lỗ Thăng thật sự hoảng sợ. Dù có nói hay ho đến đâu thì cũng không thể địch nổi đao kiếm gậy gộc. Lỗ Thăng tới đây

trước mặt mọi người, ý đồ xúi giục chúng binh sĩ, hạ thấp quốc uy của

một người khác quan trọng hơn, nên giọng điệu mới cung kính như vậy. Mà ở quận Mậu, người có thân phận cấp quan cao hơn Lỗ đại nhân, lại chính là Lương đại nhân. Nhưng rõ ràng Lương đại nhân bị đại sứ Đông Lăng uy

vậy thì có vấn đề gì sao?”

chứng cụ thể việc Sở tướng quân mưu phản. Tuần tra sứ giám sát quân tình xử lý tù binh, ngươi đường đường là đại tướng quân mà lại gây chuyện

Lỗ Thăng cười nhạt: “Ngươi không cần phải tỉa tót câu chữ mà

Thôi thái thú sẽ thụ sủng nhược kinh mà tè ra quần mất. Hai là nếu đã là mật thám, thì vì sao chỉ nhắc nhở mỗi quận Mậu mà không thông báo đến

Bình Nam. Rõ ràng nơi đại nhân phát hiện ra mật thám là thuộc về địa

biết Lương đại nhân sống hay c·h·ế·t?”

Bọn ta vẫn còn phải khổ sở tìm bằng chứng, phải xử lý các ngươi một cách có lý có cớ. Người tốt luôn khó xử hơn người xấu. Nếu thật sự có thể

vệ binh định nghe lén wor ngoài trường, bị đại nhân phát hiện, cũng là

mặc kệ tất cả mà g·i·ế·t hết, thì làm sao lại gây ra những thứ chuyện này,

nghiêm ngặt, mà chỉ lặng lẽ phái người của mình dọc đường bố trí chặn

khích, chẳng lẽ chúng ta còn phải quỳ xuống xin tha sao. Ta làm vậy thì

h**p, lấy lời đại nhân nói thì, còn chưa rõ sống c·h·ế·t, không rõ tung

Lỗ Thăng lấy lại bình tĩnh, đè nén nỗi bất an vì sao Sở Thanh

Lư Chính thấp giọng nói: “Đại nhân chớ trách ta, chuyện đại

Sở Thanh giơ thư trong tay lên, hỏi ông ta: “Trong thư này nói, ở thôn Hưởng Trúc cạnh dốc Thạch Linh có hai kẻ trẻ tuổi trốn thoát,

Sở Thanh trả lời: “Vậy theo như ngài đại nhân nói, ta đây cũng có bằng chứng chứng minh đại nhân có ý đồ mưu phản.”

thám ngang ngược. Trước đó vài ngày tra được ở thôn Hưởng Trúc có hai

quân bày mưu tính kế?”

bại sờ sờ ra đấy. Nay xem ra, cũng không phải như vậy!

suy nghĩ cho kỹ.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Lúc này Lỗ Thăng mới thực sự hiểu ra chuyện đã tệ hại đến mức

Sở Thanh nhìn vẻ mặt của Lỗ Thăng, trong lòng rất sảng khoái,

Sở Thanh, cầm chức tuần tra sứ, ông ta đại diện cho ý chỉ của hoàng

bất an. Phía thành Thông, không biết sẽ giải quyết thế nào. Vốn cứ tưởng một mình Long Đại không ai giúp, liên lụy đến gia quyến, dấu hiệu thất

liền mượn cờ điều huyện lệnh kia đi xa.”

là ai?”

hắn trở về Nam Tần, cho hắn thân phận mới để hắn sống tốt quãng đời còn

Lư Chính cũng sẽ nghe nấy, cho nên đại nhân mới yên tâm nói ra. Đương

điều tra kỹ Thôi thái thủ mới được. Vì Thôi thái thú cùng phe với đại

trách tội xuống, Long tướng quân cũng khó trốn khỏi xử phạt. Ngươi phải

ta cũng lười nhiều chuyện.”

nào rồi. Ông ta trợn mắt nhìn Lư Chính, không ngờ rằng, cuối cùng lại bị hủy hoại trong tay hắn ta.

lớp ngăn, có người luôn theo dõi mọi động tĩnh của hắn, nghe lén từng

“Phong thư này nhìn bề ngoài thì là một đống chuyện vặt, nhưng

lại, dĩ nhiên là đáng tin hơn việc Lỗ Thăng nói đưa hắn về Nam Tần rồi.

lập công biểu hiện mà còn từng cố ý tạo ra rắc rối, mưu hại bách tính,

bới móc như thế. Lương đại nhân bị Đông Lăng uy h**p đúng là sự thật, ta chém ba ngàn người Đông Lăng đáp lễ cũng là sự thật, Đông Lăng khiêu

lúc ông ta và Lư Chính nói chuyện, bọn chúng đã tìm cơ hội nghe lén thật sao?

không tệ. Như vậy nếu đại nhân có ý định muốn một mình chịu trách nhiệm, bao che cho tặc tử b*n n**c khác, cũng không được rồi.”

nhiều rồi.

nhân cam kết, từ sớm đã có người cam kết với ta rồi. Mà theo ta thấy,

rồi, nếu không phải muốn bắt đại nhân có lý có chứng, thì tội gì bọn ta

trong quân doanh này chính là dê trong bầy sói.

đẩy công lao vào tay hắn, khiến hắn được trong quân tán thưởng, từng

Sở Thanh lại nói tiếp: “Có điều còn có chuyện này, là đại nhân không thể nào biện giải được. Đại nhân và Nam Tần đồng mưu, bố trí mật thám ở

vào doanh trại này, bọn ta đều đã chuẩn bị cả rồi. Cố ý kéo dài không để đại nhân gặp Lư Chính, chẳng qua là để đại nhân gia tăng thêm lòng tin, để đại nhân cảm thấy bọn ta nắm giữ Lư Chính không được, cứ đề phòng (đọc tại Nhiều Truyện.com)

phải đợi đến bây giờ. Không phải ta vì bức thư này của đại nhân mà đến,

lại thành ta làm sai, ta đã đánh giá thấp Sở tướng quân rồi. Thì ra Sở

cũng không biết làm sao.”

nhân ư? Nếu thật có thể như vậy thì chuyện đơn giản đi nhiều rồi. Đáng

người kia cam kết đáng tin hơn.” Chính miệng Đức Chiêu đế đã đồng ý để

khí sắc tốt hơn nhiều. Hắn bị trói gô, mặc vệ binh đẩy vào. Hắn đi vào

phải Lỗ đại nhân đã kết luận Lương đại nhân bị sát hại, nên lúc ấy mới

gia, chỉ mình ta và Lỗ đại nhân so tài thì cũng nắm chắc phần thắng rồi. À đúng rồi, quên nói với đại nhân, những binh tướng đại nhân dẫn đến

ngại. Vì nể mặt Long tướng quân nên ta chưa trừng trị ngươi. Không ngờ

Sở Thanh la lớn với bên ngoài trướng: “Dẫn hắn vào.”

“Sở Thanh, ngươi đừng có hồ đồ.” Lỗ Thăng vội nói, “Chuyện ta

cái gì mà có lý có cớ đấy, ngươi bắt người của ta, còn muốn xử lý ta,

tích, làm sao có thể nhận được thư của đại nhân đây? Những điểm khả nghi này, đại nhân cứ từ từ mà biện giải.”

Sở Thanh càng nói thì sắc mặt Lỗ Thăng càng khó nhìn, chẳng lẽ

giới của Bình Nam. Đại nhân cũng không yêu cầu trong doanh kiểm tra

đại nhân thẩm vấn hắn. Lư Chính càng bị lăng nhục không giúp, đại nhân

chém ba ngàn tướng sĩ Đông Lăng sao, còn gióng trống khua chiêng chở thủ cấp của mọi người về Đông Lăng thị uy, sao bây giờ lại nói là không

mới là người phải chờ nhìn rõ, nhìn xem cuối cùng dọn dẹp sạch sẽ đám

người trẻ tuổi khả nghi, đáng tiếc chưa điều tra được thân phận thì bọn

cướp mật hàm công vụ của ta. Đây không phải là mưu phản thì là gì? Chỉ

họ đã bỏ đi mất. Ta phỏng đoán ắt hẳn là mật thám. Vì thế nên mới gửi

Lỗ Thăng cả kinh, vẫn còn giãy giụa: “Các ngươi uy h**p hắn cung khai giả, dĩ nhiên…”

Lỗ Thăng bị giải xuống. Chân ông ta bước lảo đảo, trong lòng

Sở Thanh nói: “Ta cũng muốn hỏi Lỗ đại nhân một chút, Lỗ đại

Sở Thanh phất tay để vệ binh đi đến bắt Lỗ Thăng lại.

nhân.”

hắn nói: “Đại nhân đừng có không phục nữa, từ khi đại nhân bắt đầu bước

không biết là Sở tướng quân tự mình gây nên, hay vốn là có Long tướng

Đại Tiêu ta trước mặt tù binh, làm nhục quốc thể Đại Tiêu ta, đấy là

hoàng thượng, gặp nguy hiểm vì quốc gia, bị Đông Lăng mưu hại, nay sinh

bước thăng chức. Còn có huyện lệnh từng hoài nghi vụ án này, đại nhân

giá họa ra thì là g·i·ế·t người diệt khẩu, thà g·i·ế·t lầm còn hơn tha lầm.

Lỗ Thăng nói thật nhanh: “Người của ngươi thì dạy nói thế nào

mưu phản là Sở tướng quân mới đúng! Từ khi tới dốc Thạch Linh này, Sở

giám sát quân tình ở dốc Thạch Linh này ai ai cũng biết, đừng nói tất cả người ta đem theo đều xảy ra chuyện, mà chỉ cần ta gặp chút bất trắc

“Ta cũng không hồ đồ. Đại nhân cho rằng ta sẽ làm gì, g·i·ế·t đại

Lỗ Thăng quát: “Sở tướng quân cướp thư của ta là có ý gì?”

Sở Thanh giả vờ nói: “Lỗ đại nhân mới là gan dạ can đảm, chút lá gan này của ta sao dám so bì.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Đừng có hàm hồ!” Lỗ Thăng quát, “Lương đại nhân phân ưu vì

Nhưng Sở Thanh lại nói: “Không phải người của ta, mà là người của đại nhân.”

câu một của hắn. Nếu hắn không vâng lời, thì chỉ có đường c·h·ế·t. Ta cho

biên giới Đại Tiêu, sắp xếp thân phận cho mật thám vì Nam Tần, lợi dụng

vật mà đại nhân nói với Lư Chính, bọn ta đều đã phái người cưỡi khoái mã đi thăm dò rồi. Chuyện ở thôn Vượng Phúc gần đây, cũng đã điều tra được bằng chứng rồi. Đại nhân tự mình giao phó, có thể biết nhiều hơn Lư

phải hy sinh chừng đấy người.”

tướng quân đã táy máy làm rất nhiều việc nhỏ, gây ra một vài chướng

cũng nhất định phải làm theo như yêu cầu của bọn ta, mỗi lần nói chuyện

kia, ta đã bắt lại cả rồi.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

tử còn chưa biết, không rõ tung tích…”

khả nghi, mà trước giờ ngươi lại không dễ tuân thủ theo dặn dò của ta, (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Lỗ Thăng còn chưa dứt lời thì bị Sở Thanh cắt ngang, “Không

quyền chức điều hắn lẫn vào trong quân thăm dò tình báo. Vì để cho hắn

chẳng được, sao có thể tính là nhân chứng.” Rốt cuộc cũng cướp được cơ

“Lỗ đại nhân nói oai thật. Chém ta! Dựa vào đâu? Dựa vào kẻ

hai, tuy bề ngoài là viết cho Thôi thái thú, nhưng thật ra là gửi cho

thượng, cho nên ông ta cảm thấy không ai dám làm gì ông ta, nhưng nếu

Lỗ Thăng đưa mắt nhìn, trong lòng nặng nề đi. Là Lư Chính.

Lỗ Thăng không nói nên lời, nghi ngờ trợn mắt nhìn Sở Thanh. Vậy hắn ta định dùng thủ đoạn gì?

ngài ấy, vậy thì bọn ta ‘bắt ba ba trong hủ’ với đại nhân thôi.”

nhất thời, sau này lại dẫn đến hậu họa. Không chỉ mỗi một mình ngươi mắc phải trọng tội, mà còn liên lụy đến binh tướng toàn doanh. Triều đình

Lỗ đại nhân? Ta muốn nói, không cần phải kéo binh tướng khác vào tham

“Ý của đại nhân là, cách xa như thế mà còn cố ý dặn dò Thôi thái thú, là vì Thôi thái thú biết nghe lời?”

vụ, lại thêm trọng tội. Bây giờ ta có thể chém ngươi trước trướng!”

Lương đại nhân bày mưu tính kế?”

trại này bọn ta đã bắt đầu suy đoán đủ khả năng đối phó với đại nhân

thành Thông, muốn mưu hại ngài ấy, đoạt binh quyền của ngài ấy, đại nhân tưởng tướng quân ngu, không biết gì sao! Võ tướng mà không có đầu óc

thỉu như mong muốn, trong lòng thoải mái đôi phần.

có thể đọc hiểu mật hiệu ông ta dùng, nói: “Bây giờ là thời chiến, mật

Lỗ Thăng đang định giễu cợt Sở Thanh già mồm át lẽ phải, nhưng

cầm chắc chiến tranh, có quan uy của mình. Chức quan của ông ta lớn hơn

Lỗ Thăng lạnh lùng nói: “Bình Nam cũng phải báo, nhưng ta còn

gian của đại nhân?” Sở Thanh cười, “Hay là dựa vào võ nghệ cao siêu của

thực chất có chứa mật hiệu, mà những phương pháp mật hiệu này lại rất

có gì sai? Dù đặt trước mặt hoàng thượng để hoàng thượng phân xử, ta

hội nói chuyện, tự thấy mình đã làm Sở Thanh nghẹn lời, còn nói lời bẩn

chưa kịp viết thư. Không yêu cầu trong doanh trại điều tra nghiêm ngặt

“Không chỉ mỗi hắn là nhân chứng đâu. Chi tiết địa điểm nhân

Sở Thanh đi lên một bước, nhìn vào mắt ông ta nói: “Đại nhân

tiếc bọn ta không giống các ngươi. Cách các ngươi hành xử, ngoài vu oan

giống mật thám Nam Tần dùng. Cho nên ta đọc hiểu. Đấy là thứ nhất. Thứ

Lỗ Thăng tức đến mức thất khiếu bóc khói, hô lớn: “Đám l* m*ng lỗ phu các ngươi, cứ chờ đấy!”

cũng sẽ nói như thế.”

Chính. Những chuyện khác, rồi cũng sẽ từ từ tra ra được thôi. Ta nói

từng nghĩ rằng, lúc đại nhân còn đang ở Trung Lan, thì ở trong doanh

xử lý phu binh Đông Lăng?” Lỗ Thăng cười nhạt, “Ta mới là người có bằng

“Đợi sau khi định tội đại nhân, ta sẽ nói với Hình bộ, phải

tâm rồi, sẽ tự cung cấp tội trạng.”

cẩn thận mọi mặt, đề phòng đại nhân rồi. Đại nhân thư từ qua lại, điều

muốn để đại nhân chắc chắn, không còn ai có thể nghe lén. Đại nhân yên

Đức Chiêu đế cần hắn làm chứng Huy vương, hắn có giá trị. Nhưng với Lỗ

Sở Thanh nói: “Lỗ đại nhân có ý đồ mưu phản, dĩ nhiên ta phải

gì, thì ngươi cũng không thoát khỏi liên quan đâu. Ngươi cầu vui sướng

mà là vì ta mới nhận được tin, nói rằng chuyện đã điều tra xong. Nhưng

đám binh tướng hỗn xược này dám cả gan bắt bớ đội ngũ của ông ta, thì

là vì ta không có bằng chứng, chẳng qua chỉ có trực giác hai người kia

chứng tỏ bọn họ không hề coi ông ta ra gì. Quan uy không còn, ông ta ở

Nghe lén thì sao chứ, không ai thừa nhận thì chính là bọn họ ăn nói bừa bãi, bịa đặt dựng chuyện.

tướng quân không chỉ động tay động chân, mà hôm nay còn công khai dám

trọng tội. Ngươi giám thị hành tung của tuần tra sứ, cướp mật hàm công

nhiên đại nhân dính líu đến vụ án quá sâu, còn ngoài dự liệu của bọn ta, đây cũng là ông trời giúp cho. Lư Chính không có cách ám chỉ đại nhân,

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 191